Lăng Phong trầm mặc hồi lâu, sau đó mới nói: “Bọn họ không dám to gan như vậy đâu…”
Hàn Dung nhún vai, “Ai mà biết được. Có lẽ bọn họ cho rằng trời cao hoàng đế xa, bản thân có thể một tay che trời ở cái Hổ Thành nho nhỏ này.”
Lăng Phong lập tức cầm máy bàn lên gọi điện, “Alo? Tổ chỉ huy thông tin phải không? Tôi là Lăng Phong ở tổ trọng án! Mau nói cho tôi biết vị trí cụ thể của tổ chuyên án 713 của Uất Trì!”
Vị đồng nghiệp ở đầu dây bên kia khó xử nói: “Xin lỗi đội trưởng Lăng, không có lệnh của cấp trên chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của tổ chuyên án cho cậu được.”
Lăng Phong cúp điện thoại, móc chìa khóa xe chạy thẳng ra bên ngoài, Hàn Dung thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về, Nguyên Phi ôm một chồng hồ sơ cao như núi, lảo đảo đi vào.
“Hàn ca, anh đừng chuồn! Đây là những tư liệu chị Bạch trăm ngàn cay đắng lấy được ở tổng bộ, đêm nay anh xem cùng em đi.”
“Không phải cậu đi tới bến cảng số 5 tìm Đinh Đinh à?”
“Tìm khắp vòng trong vòng ngoài ba lượt rồi mà không thấy.” Lông mày Nguyên Phi khẽ nhăn lại, rồi lại dãn ra, cười nói: “Đinh Đinh thông minh như vậy, nhất định là trốn được rồi! Chờ chúng ta bắt được kẻ xấu xong cậu ấy sẽ xuất hiện!”
Hàn Dung rút điện thoại gửi cho Quý Diên một tin nhắn báo không về ăn cơm tối, tới ôm hộ Nguyên Phi nửa chồng tư liệu, “Bảy năm trước cũng có một tổ chuyên án 713, những thành viên bao gồm những ai?”
“Vừa rồi hình như em có thấy, để tìm lại thử.” Nguyên Phi đặt tư liệu lên bàn, tìm đông tìm tây một hồi, cuối cùng cầm một cái đưa cho Hàn Dung, “Cái này.”
Hàn Dung đọc lướt qua, trên tờ giấy ố vàng xuất hiện hai cái tên quen thuộc, Lưu Chi Châu, Âu Tuấn Sinh.
“Anh muốn biết ngoài Dã Hỏa và tay súng bắn tỉa Âu Tuấn Sinh này ra thì những thành viên khác của tổ chuyên án bây giờ đang sống thế nào?”
“Một người hi sinh vì nhiệm vụ, hai người chết vì bệnh, còn một người từ chức ra nước ngoài.”
“Nói cách khác, người năm đó điều tra vụ án và tiếp cận gần tới chân tướng nhất chỉ còn lại Âu Tuấn Sinh.”
“Có thể hiểu là như vậy.” Nguyên Phi thấy đối phương rơi vào trầm tư, hỏi: “Hàn ca, có phải là anh đang phân tích tâm lý và phác họa chân dung của tên cướp thứ năm không?”
“Giỏi ngụy trang, được giáo dục tốt, cha mẹ ly hôn, bản thân phải sống trong cảnh đói nghèo suốt một thời gian dài.” Sau khi nói xong, Hàn Dung thấy Nguyên Phi đang nhìn mình bằng một ánh mắt kỳ lạ, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Cứ như anh đang nói Dã Hỏa vậy, toàn bộ đặc điểm của anh ta đều phù hợp.”
Hàn Dung nói: “Vậy thì tên cướp thứ năm cũng tương tự như Dã Hỏa. Đưa tư liệu của Âu Tuấn Sinh cho tôi.”
“Vâng.”
“Loại tư liệu bí mật của tổ chuyên án kiểu này hẳn là phải khóa trong két sắt ở tổng bộ mới đúng, Bạch Tâm Hoài làm thế nào mà lấy ra được vậy?”
“Không biết nữa.” Nguyên Phi gãi mũi, “Rất có khả năng chị ấy cũng từng học qua cách mở khóa giống đội trưởng Lăng.”
Tư liệu Bạch Tâm Hoài đưa tới vô cùng chi tiết, thông tin cụ thể từ đầu đến cuối, có ảnh chụp hiện trường và một số nội dung chính phủ không công bố. Trong lúc toàn thành phố đang đuổi bắt hai tên cướp đào tẩu thì một chiếc xe khác vận chuyển vàng của ngân hàng Hoa Hoa cũng bị cướp sạch, toàn bộ nhân viên trên xe bị bắn một phát vỡ đầu.
Nguyên Phi: “Lý Khiêm nói Dã Hỏa không giao toàn bộ tiền cướp được ra, chẳng lẽ tức là đang nói chỗ vàng này?”
Hàn Dung: “Bắn một phát vỡ đầu, nói cách khác tức là tỉ lệ trúng đích gần trăm phần trăm. Trình độ bắn súng của Dã Hỏa thế nào?”
“Trình độ thế nào em không biết nhưng em không nghĩ là một nhân tài bị mai một. Nếu thật sự là một tay súng thiện xạ thì nhiều năm như vậy, sớm đã thăng chức tăng lương, đi lên đỉnh cao cuộc sống rồi.”
“Nói rất có lý.” Ánh mắt Hàn Dung dừng ở danh sách những người bị hại, hỏi: “Người nhà của cô bé năm đó bị bắt làm con tin bây giờ thế nào rồi?”
“Chỗ này có ghi mà.” Nguyên Phi lật ra một tập hồ sơ “Thông tin về gia đình của Liễu Giai Lân”, “Mẹ mắc bệnh trầm cảm, cắt cổ tay tự sát.”
Di động của Hàn Dung nằm trên bàn khẽ rung, màn hình sáng lên báo có tin nhắn mới.
[Vụ án tiến triển thế nào rồi? Nghe nói bị người ta nhanh chân giành trước?]
“Rốt cuộc là ai đang mật báo cho Cát Gia Kỳ vậy?” Hàn Dung tắt điện thoại, tiếp tục xem tư liệu, tầm mắt bỗng dừng lại ở trang thông tin người nhà nạn nhân.
“Người phụ nữ cắt cổ tay này nhìn rất quen, anh nhất định đã gặp ở đâu đó.”
“Có thể là lúc trước anh điều tra về các mối quan hệ xã hội, có gặp qua bà ấy. Bà ấy cũng rất đáng thương, ly hôn rồi tái giá, con gái lại chết thảm.”
“Giai Lân… Gia Kỳ? Nguyên Phi cậu tra cho tôi…”
Lúc này, điện thoại của Nguyên Phi rung lên.
“Alo? Cái gì?! Em lập tức tới ngay!” Nguyên Phi cất điện thoại, vô cùng lo lắng kéo Hàn Dung chạy ra ngoài, “Xe của tổ chuyên án 713 bị phát nổ rồi!”
*
Hành lang bệnh viện người đến người đi, mỗi thời mỗi khắc đều có thể xảy ra sinh ly tử biệt.
“Tôi đã nói là cả người nát bét, trực tiếp đưa tới nhà tang lễ là được. Đội trưởng Lăng của các cậu cứ nhất định đòi bác sĩ cứu. Bác sĩ chứ có phải thợ may đâu, sao mà khâu cái đống đó lại được?”
“Cậu im đi. Bên truy quét mại dâm rảnh lắm à?”
“Còn không phải là do lão đại không yên lòng với tên đầu trọc kia, bảo tôi tới an ủi một chút.”
Cả tổ chuyên án 713 và Lý Khiêm, không một ai sống sót. Lăng Phong ngồi ở băng ghế dài trước phòng cấp cứu, sau khi nghe bác sĩ tuyên bố tử vong, cơ thể vẫn không hề nhúc nhích, cứ như một lão tăng đang nhập thiền. Một lát sau, cậu ta gọi điện thoại cho một người đang ở thành phố Vũ Châu, dò hỏi động tĩnh của Cát Gia Kỳ.
“Cậu tiếp tục giám sát chặt chẽ cậu ta, đêm nay tôi sẽ qua đó.”
Chờ Lăng Phong cúp điện thoại, Hàn Dung nói: “Cảnh sát Lăng, có phải cậu cho rằng cảnh sát Đinh cũng đã bị giết? Nhiều ngày như vậy cùng nhau điều tra, tôi phát hiện cậu rất kiên nhẫn, thận trọng trong từng bước đi, cố gắng tiếp cận chân tướng, nhưng bây giờ hy vọng tan biến, cậu lại đang chuẩn bị đồng quy vu tận cùng Cát Gia Kỳ. Cảnh sát Đinh và Dã Hỏa cùng mất tích, nếu bọn họ cùng bị giết, vì sao thi thể của cảnh sát Đinh mãi không được tìm thấy? Tôi cho rằng cậu nên nghĩ tới trường hợp tốt nhất, cảnh sát Đinh chưa chết, và thủ phạm có hai lý do để không giết cậu ta, thứ nhất, gã có điều kiêng kỵ với cảnh sát Đinh, thứ hai, cảnh sát Đinh vẫn còn giá trị lợi dụng. Cho dù là lý do nào đi chăng nữa thì chung quy cảnh sát Đinh cũng vẫn còn sống.”
Lăng Phong ngẩng đầu lên nhìn đối phương, “Hàn Dung, anh nói thật cho tôi biết, có phải anh đang cho rằng Cát Gia Kỳ không hề liên quan gì đến vụ án này?”
Hàn Dung đáp: “Có lẽ mối quan hệ không giống như cậu nghĩ.”
Lăng Phong nói: “Lần đầu tiên tôi bắt gặp ánh mắt của Cát Gia Kỳ, tôi còn tưởng rằng tôi đang nhìn thấy anh, nói đúng hơn… là lúc anh đang phát điên.”
“Vậy cậu cho rằng Cát Gia Kỳ có bệnh à?” Hàn Dung chỉ vào đầu mình.
Lăng Phong: “Bất luận là có bệnh hay không, cậu ta rất yên tĩnh.” Một lúc sau, Lăng Phong nói tiếp: “Trở lại chủ đề chính đi, giả sử gặp phải tình huống xấu nhất…”
“Đã xảy ra rồi.” Hàn Dung nói, “Ngoại trừ Trương Già Bằng đang ở trong nhà tù Thất Thất ra thì những người biết chuyện năm đó đều đã chết, và tên cướp thứ năm còn lại. Nhưng mà gã quá vội vàng, nóng lòng muốn tiễn Lý Khiêm và tổ chuyên án đi, nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ giữa mình và bọn họ, điều này làm cho tôi càng nghi ngờ kẻ đó chính là cấp trên của một thành viên nào đó trong tổ chuyên án. Ban nãy tôi đã viết sơ một bản phác họa chân dung của tên cướp thứ năm, đối phương đang mượn dao giết người, mà chúng ta và Uất Trì đều đang trở thành dao của gã.”
“Hiện tại đã chắc chắn trong nội bộ có hai người phạm tội, một trong số đó là Dã Hỏa. Bất kể là Dã Hỏa chủ động tìm đến đối phương hay đối phương sai khiến Dã Hỏa, tiền đề của việc nhất trí thực hiện kế hoạch phải là hai người có mối quan hệ quen thuộc. Tôi không biết mối quan hệ của bọn họ như thế nào.”
Lăng Phong nói: “Khi tôi tới Hổ Thành, Âu Tuấn Sinh đã đi rồi. Quan hệ của bọn họ thế nào tôi không rõ lắm, để tôi đi hỏi một số đàn anh trong đơn vị, có gì liên lạc với anh sau.”
Tổ chuyên án vừa xuất quân đã hi sinh toàn bộ, chuyện này đương nhiên đã khiến ban lãnh đạo cấp cao nổi giận, người ở Hổ Thành không còn cách nào khác, sớm muộn gì cũng phải phục chức cho Lăng Phong để cậu ta giải quyết đống lộn xộn này. Nguyên Phi vẫn như cũ, không ngừng tìm kiếm tung tích của Đinh Đinh, thậm chí còn tới chỗ Hòa Trần xin quẻ, kết quả có vẻ khả quan. Hàn Dung cuối cùng cũng được về nhà nghỉ ngơi mấy ngày ôm “bà xã” ngủ bù.
Trước khi ngủ, Hàn Dung bỗng nhiên nhớ ra, hỏi: “Anh cả của em vì sao lại muốn điều tra vụ án này?”
“Theo anh thì sao?”
“Hổ Thành chỉ là một thành phố nhỏ lạc hậu bốn cấp năm, mâu thuẫn và tranh chấp nổi lên không ngừng. Có lẽ giống câu mà chúng ta thường nghe, càng là nơi nghèo khổ, trật tự xã hội càng hỗn loạn.”
“Đây chính là nguyên nhân.”
Phải có người đứng ra dọn dẹp.
Ba ngày sau, Hàn Dung nhận được tin nhắn của Lăng Phong.
Lăng Phong: Âu Tuấn Sinh và Lưu Chi Châu là bạn cùng trường đại học, thường xuyên cùng nhau làm nhiệm vụ, sau khi Âu Tuấn Sinh được điều động sang thành phố khác thì hai người không có liên lạc gì nữa.
Hàn Dung: Cậu tới nhà tù Thất Thất hỏi chuyện Trương Già Bằng đi, bây giờ gã là người trong cuộc cuối cùng rồi.
Lăng Phong: Người ở thành phố Vũ Châu truyền đến tin tức, Cát Gia Kỳ mất tích rồi.
Hàn Dung mở tin nhắn mấy ngày trước Cát Gia Kỳ gửi tới xem lại.
[Người này có phù hợp với chân dung tội phạm mà anh phác họa không?]
Người trên ảnh chụp vóc dáng không cao, xấp xỉ 1m7, ngoại hình bình thường, trà trộn vào biển người là sẽ không tìm được, đặc biệt sở hữu một đôi mắt lạnh lùng dữ tợn, sau lưng đeo một khẩu súng bắn tỉa, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bắn nát đầu người khác.
Hàn Dung: [Cậu đang ở đâu?]
Cát Gia Kỳ: [Anh đoán xem ~]
Cát Gia Kỳ: [Tìm được tôi sẽ có thưởng đó ~]
Cát Gia Kỳ: [Anh có muốn cứu cảnh sát Đinh không?]
Hàn Dung: [Cậu biết người đang ở đâu à?]
Cát Gia Kỳ: [Tìm được tôi đi rồi tôi nói cho anh ~]
Hàn Dung: [Không cần. Tôi tự tìm.]
Cát Gia Kỳ: [Vậy thì nhớ nhanh lên đó ~ Không là không kịp đâu ~]