Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1006



Chương 1006:

 

Lục Hạo Thành: [ Có nắm chắc không ?]

 

Mộc Tử Hoành: [ Nắm chắc thì không lớn, nhưng mà cũng có chút tác dụng.

 

Chỉ có đoạn video làm bằng chứng là vẫn chưa đủ, tìm nửa tháng cũng chỉ có vài manh mồi, bọn họ đã chuẩn bị rất kỹ càng .]

 

Lục Hạo Thành: [ Tử Hoành, đê cậu chịu khổ rồi, cậu yên tâm, cậu sẽ không chịu khổ một cách oan ức đâu .]

 

Mộc Tử Hoành: [ Tôi biết, nhưng bản thân tôi bây giờ còn chưa nghĩ thông.

 

Lục Hạo Thành, Nghiên Nghiên, cô ấy thế nào rồi 2]

 

Lục Hạo Thành: [ khóc một hồi rồi ngủ, cô ấy rất quan tâm đến cậu .]

 

Mộc Tử Hoành trầm mặc, không tiếp tục nói gì nữa.

 

Mọi người vừa thấy vậy, cũng không tiếp tục câu chuyện.

 

Lục Hạo Thành để điện thoại sang một bên, lúc này anh nhất định phải một lưới bắt hết, để cho Lục Hạo Khải, Lục Tư Ân, cả lũ lòng lang dạ thú kia, cả đám đều phải Lam Hân mở cửa tiến vào, vừa đi vừa lau tóc, vừa mới tắm rửa xong, làn da cô có chút ửng hồng, mềm mại đàn hồi như da em bé.

 

Lục Hạo Thành đứng dậy đi lấy máy sấy, giúp Lam Hân sấy tóc.

 

Lam Hân ngồi ở trên ghé đợi anh.

 

Lục Hạo Thành cắm điện, giúp cô sấy khô mái tóc mềm mại.

 

Ngắm nhìn cô với mái tóc bồng bềnh, tổng xinh đẹp thanh lệ và trẻ trung hơn hắn.

 

“Lam Lam, em càng ngày càng đẹp.”

 

Lam Hân nhìn bản thân trong gương, cười cười: “Cái miệng này của anh cũng càng ngày càng ngọt.”

 

Lục Hạo Thành: “Lam Lam, anh cũng chỉ nói như vậy với mỗi mình em mà thôi.”

 

Lam Hân: “Ò, không phải là em nên cảm thấy rất vinh hạnh sao ?”

 

Đôi mắt sâu hút của Lục Hạo Thành dịu dàng nhìn Lam Hân trong gương, “Lam Lam, điều anh muốn chính là em có cảm giác được hạnh phúc, chúng ta ở cùng nhau, là em cảm thấy hạnh phúc nhất, anh muốn em nghĩ như vậy, không phải là vật chất của anh mang lại hạnh phúc, mà là mang đến hạnh phúc cho em từ trong tâm hồn.”

 

Lam Hân nghe lời anh nói, cười vô cùng rạng rỡ, mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, cô cũng lặng lẽ chấp nhận cuộc sống, dũng cảm tiến tới, gan dạ tiến tới, vĩnh viễn luôn mỉm cười.

 

Cho nên, đối mặt với sự cưng chiều của anh, cô luôn bình tĩnh không đòi hỏi gì nhiều.

 

Lam Hân nở nụ cười chân thành từ đáy lòng: “Lục Hạo Thành, em biết, em vẫn luôn cảm nhận được tắm lòng của em.

 

Em rất thích, bọn nhỏ cũng rất thích.”

 

Lục Hạo Thành vừa nghe lời này, đáy lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

 

Chuyện này về thân phận của ba anh em Tiểu Tuấn, anh cứ như vậy lừa cô tha thứ cho mình, tận đáy lòng anh vẫn thấy áy náy.

 

Lục Hạo Thành sấy phần tóc phía sau cô, anh đi đến một bên bàn làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra sợi dây chuyền Vĩnh Hằng Chỉ Tâm.

 

Vĩnh Hằng Chi Tâm bị anh đấu giá được, trong khoảng thời gian này, trên mạng vẫn luôn bàn tán xôn xao về chuyện này, đều đang đoán già đoán non xem người phụ nữ anh yêu nhát là ai..

 

Có đôi khi, phải có gan vượt qua gánh nặng mang trên lưng mình, sau khi thật sự cố gắng, làm việc thật chăm chỉ thì mới có thể phát hiện rằng điều mình muốn đang ở ngay trước mắt.

 

Anh mở một chiếc hộp tinh xảo, lấy ra Vĩnh Hằng Chỉ Tâm, viên đá quý màu xanh băng, dưới ánh đèn chói lọi loá mắt.

 

Anh nhẹ nhàng mang vào cho Lam Hân.

 

Lam Hân thoạt nhìn qua thì cảm thấy có chút quen mắt, xem xét kỹ hơn, cô giật mình, quay đầu lại trừng lớn ánh mắt nhìn Lục Hạo Thành, “Đây………. Đây là Vĩnh Hằng Chi Tâm ư ?”

 

Cô nhớ rõ, ngày đó Nghiên Nghiên có nói qua, cô cũng liếc qua dáng hình Vĩnh Hằng Chi Tâm trên tập danh sách vật phẩm đấu giá, vẫn còn nhớ một só chỉ tiết.

— QUẢNG CÁO —