Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1161: 1161





Tuy nhiên, tình hình hiện tại của Ân Ân rất kém, mẹ đừng làm ra chuyện gì kích thích con bé, đặc biệt là chuyện của Mộc Tử Hoành, ngàn vạn lần đừng nhắc tới trước mặt con bên Hắn cũng thương xót em gái mình, bởi vì chuyện này, mà con bé cả ngày đem chính mình nhót ở trong phòng không chịu đi ra, cả ngày than thở, hắn sợ em gái mình sẽ sinh bệnh, Ân Ân từ nhỏ đến lớn, đều trải qua cuộc sống an nhàn sung sướng, chưa từng gặp qua chuyện như vậy, xảy ra chuyện như vậy, giống như một đòn chí mạng giáng vào con bé.

Tần Ninh Trăn nhìn hắn, thở dài một hơi, “Chuyện này không cần con nói ta cũng biết, ta đã nghĩ biện pháp để khai sáng cho em gái con, con bé chưa từng phải trải qua những chuyện như vậy, chuyện này đối với nó mà nói, là cú sốc quá lớn.”
Bà ta cũng biết là con gái mình yêu đuối, nhưng bởi vì biết con bé quá yếu đuối, nên bà ta mới quyết định làm như vậy, ít nhất Mộc Tử Hoành là một người đàn ông có trách nhiệm, chỉ cần Ân Ân được gả cho cậu ta, cậu ta dù thế nào cũng sẽ đối xử tốt với Ân Ân.

Tuy nhiên bà ta ngàn tính vạn tính, lại không có tính đến Mộc Tử Hoành sẽ cố chấp tới vậy, hơn nữa còn có người mình thích rồi.

Lục Hạo Khải nói: “Mẹ, theo ý của con, chính là bán đi tập đoàn Lục Trăn, sau đó người một nhà chúng ta ra nước.


ngoài sinh sống, chuyện này mẹ suy nghĩ một chút.”
Tần Ninh Trăn cười nói: “Tiểu Khải, con cũng suy nghĩ quá ngây thơ rồi, hiện tại tập đoàn Lục Trăn đã tổn hại hết mười triệu, nào có ai muốn tiếp quản cục diện rối rắm này, còn nữa, con cũng đừng quên, tập đoàn Lục Trăn còn có một người con trai cả là Lục Hạo Thành, có Lục Hạo Thành ở đây, ai dám mua tập đoàn Lục Trăn chứ.”
Tất cả mọi chuyện bà ta đã cân nhắc đến, hiện tại cuối cùng đã đến lúc đấu cùng Lục Hạo Thành một trận, có được tập đoàn Lục Trăn, mới là lối thoát duy nhát của bà ta, chỉ cần có thể xác nhận được tin Lục Dật Kha đã chết, bà ta mới có thể đi tới quyết định tiếp theo.

““Haizz!”
Lục Hạo Khải như thế nào cũng không có nghĩ đến, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp đến như vậy.

Hắn mang vẻ mặt bát đắc dĩ tiêu sái đi ra ngoài, hắn còn chưa từng có khoảng thời gian nào làm việc nghiêm túc được như thế này.

Còn việc nghiêm túc làm việc, chỉ có một lợi ích, đó là hắn đã hoàn toàn hiểu rõ được trong tập đoàn Lục Trăn có bao nhiêu phức tạp, đen tối đến bao nhiêu.

Mà hắn lại cảm thấy vừa khổ, vừa phiền phức lại mệt mỏi.

Tần Ninh Trăn có chút lo lắng nhìn con trai mình, đáy lòng cũng có chút bất đắc dĩ, Tiểu Khải máy năm nay, đối với Lục Dật Kha rất có tình cảm, từ khi Lục Dật Kha gặp chuyện không may sắc mặt thằng bé càng ngày càng kém.

Chuyện này, bà ta phải nghĩ ra một phương án thật chu toàn, để đợi cho đến khi mình và Địch Diệp ở bên nhau, sẽ không gây ra tổn thương cho hai anh em Tiểu Khải.

Bà ta xoay người, nhìn qua cảnh tượng phồn hoa của thành phố, phía đường chân trời, mặt trời hoàng hôn đỏ như máu, lại khiến lòng bà ta bừng lên một tia hy vọng.


Lúc còn trẻ bà ta quá vắt vả, bị Địch Diệp vứt bỏ, cha mẹ ham mê cờ bạc, bà ta sống một cuộc đời lẻ loi hiu quạnh, không xu dính túi.

Địch Diệp nếu nhìn nhận đúng đắn, hắn chính là một cái tên đàn ông cặn bã không ra gì, nhưng vậy thì thế nào?
Hắn là mối tình đầu của bà ta, cả đời Tần Ninh Trăn cũng không quên được hắn.

Hiện tại hắn đã trở lại, đồng ý ở bên cạnh bà ta, còn luôn hỏi han ân cần, bà ta đã vô cùng thỏa mãn.

Đã tới giờ tan tầm, Lục Hạo Thành mang theo Lam Hân đi từ lối đi chuyên dụng.

Hôm nay thời tiết không tồi, ánh mặt trời lúc hoàng hôn chiếu rọi bàn làm việc của Lam hân, toàn thân cô uể oải lười biếng phơi nắng, sau khi mang thai rất buồn ngủ, giờ cô cảm thấy có chút ïu xìu uễ oải.


Lục Hạo Thành nhìn thấy tinh thần cô không được tốt, vẻ mặt đau lòng, trong thang máy anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, ở bên tai cô thấp giọng nói: “Lam Lam, hay là em hãy ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Anh không muốn nhìn thấy cô đi làm vắt vả.

Lam Hân bỗng nhiên nhướng mày, lấy lại tinh thần nhìn qua anh, nghi hoặc hỏi: “Em vì cái gì mà phải ở nhà nghỉ ngơi?”
Lục Hạo Thành khẽ cười nói: “Bà xã, là anh sợ em vất vắt Lục Hạo Thành vốn định nói ra, bỗng nhiên nhớ tới lời chị gái mình, Lam Lam không nói cho anh là muốn để dành vào dịp sinh nhật dành cho anh một bất ngờ vui sướng.

Cho nên phải nói, Lam Lam đã nhớ rõ sinh nhật anh, Lục Hạo Thành trầm mặc ở đắm chìm trong phát hiện khiến bản thân vui sướng.

Lam Hân hơi lùi lại phía sau, cười nhìn qua anh, đôi mắt sáng ngời: “Lục Hạo Thành, em không thấy mệt mỏi, em thấy tốt lắm, nều không được làm việc, em sẽ tâm hoảng ý loạn, hiện đang rất tốt, cũng không phiền hà, anh không cần phải quá lo lắng.”.


— QUẢNG CÁO —