Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1187: 1187





Nhạc Cẩn Hi nhìn Dịch Thiên Kỳ đang ngồi cạnh Tiểu Tuần rồi cười nói.

“Được được được, có cậu nhóc như cháu cùng ta uống rượu, không muốn say cũng khó.”
Dịch Thiên Kỳ cười vô cùng vui vẻ.

Tiểu Tuấn lập tức đứng lên nhường chỗ: “Chú Nhạc, chú qua ngồi ở đây đi.”
“Được! Tiểu Tuần.”
Nhạc Cần Hi cười cười ôn hòa với cậu bé.

“Oal Chú Nhạc, hôm nay trông chú đẹp trai lắm!”
Lam Tử Nhiên nhìn thấy Nhạc Cẩn Hi mặc một thân tây trang sãm màu,dáng vẻ chú Nhạc mặc tây trang, cao quý chói mắt, cũng không thua gì cha.

Nhạc Cần Hi mỉm cười, nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cậu bé, cười nói: “Nhiên Nhiên, cháu cũng rất đẹp trai”
Mặc một bộ tây trang nhỏ, khí thế này, so với mấy ngôi sao nhí thì càng thêm chói mắt.


Lam Tử Nhiên khoe khoang nói: “Chú Nhạc, cháu vẫn luôn đẹp trai lai láng như vậy mà.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ kiêu ngạo.

PHaIHg ý vo ” Nhạc Cần Hi cười cười, nụ cười giống như ánh mặt trời vậy, khiến người nhìn cảm thấy thoải mái tự do, dường như đã quên mắt nỗi cô đơn trước đó, chỉ còn lại chút ám áp.

“Thằng nhóc như cháu, cũng không biết đỏ mặt hả?”
Thân hình cao lớn của Nhạc Cần Hi ngồi xuống bên cạnh Dịch Thiên Kỳ.

Lam Tử Nhiên gật gật đầu: “Chú Nhạc, vẻ ngoài điển trai chính là ưu thế, vì sao phải đỏ mặt xáu hổ chứ?”
Cậu bé trừng mắt to mắt, cười cười nhìn qua Nhạc Cần Hi.

Nhạc Cân HP Ti cv ” Sao anh lại có cảm giác Nhiên Nhiên cho tới bây giờ vẫn luôn kiêu ngạo ngông cuồng như thế nhỉ?
“Nhiên Nhiên, làm người thì phải nhã nhặn, khiêm tốn.”
Nhạc Cần Hi cười nhắc nhở cậu bé.

Lam Tử Nhiên lại cười lắc lắc đầu, “Chú Nhạc, hiện tại thời đại khiêm tốn đã qua rồi, trong thời đại mới này, cháu không phô trương sự giàu có, không phô trương ngoại hình, mà phô trương năng lực.”

Nhạc Cần Hi: “… 2”
..” Nhạc Cần Hi bỗng nhiên tìm không ra lời u bé, chỉ có thể cười một cái.

Thằng bé hiện tại quả thật vừa có tiền, giá trị nhan sắc lại vừa có năng lực.

Dù sao, giờ thằng bé cũng đang có một người cha giàu có.

Lam Tử Nhiên cười nói: “Chú Nhạc, chú hãy cùng ông nội uống rượu, cháu sẽ đi lấy chút đồ ăn ngon, ông nội rất cưng chiều chúng cháu, bữa tối hôm nay cháu có thể ăn no bể bụng rồi.”
Nhiên Nhiên cười với vẻ mặt vui vẻ, đứng dậy rời đi.

Nhạc Cẩn Hi mang vẻ mặt tủi thân nhìn qua Dịch Thiên Kỳ, “Chú Dịch, trước đó cháu cũng rất nuông chiều cả ba anh em chúng, sao lại không có được hiệu quả thu mua lòng người như chú vậy?”
Dịch Thiên Kỳ liếc qua nhìn ba đứa nhỏ đang ăn ngon miệng, cười cười, “Cẩn Hi, đó là phương pháp của cháu không có tác dụng,đôi khi, những việc tốt nên được làm ở thời khắc mắấu chốt, điều này làm tốt, thì mới có hiệu quả theo đúng nghĩa nhất.”
Nhạc Cần Hi: vậy?
… Trước đó rốt cuộc anh đã bỏ lỡ cái gì Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua Lam Hân đang rúc vào người Lục Hạo Thành, nụ cười của cô dịu dàng, đôi mắt trong veo ấy sáng như suối nước ngọt giữa sa mạc mênh mông, khiến người ta khao khát, anh rõ ràng phát hiện ra, thứ mình bỏ lỡ thì cả cuộc đời này cũng không thể bù đắp sự tiếc nuối.

Dịch Thiên Kỳ nhìn ra được suy nghĩ trong lòng đối phương, đáng tiếc chuyện tình cảm không thể ép buộc, chỉ có thể dựa vào duyên phận.

“Cần Hi à, chúng ta uống rượu đi.”
Ông cầm lấy lên chai rượu vang quý ủ đã mười năm rồi mở ra, rót cho Nhạc Cần Hi một ly..


— QUẢNG CÁO —