Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1324: 1324





Lục Hạo Khải khẽ lắc đâu, chịu đựng sự đau nhức trên mặt “Anh từ nhỏ không phải như vậy, tôi đã từng xem ảnh chụp lúc nhỏ của anh, trong ảnh,anh cười rất hồn nhiên sáng lạn.

Anh đã bị chúng tôi bức ép trở thành như vậy, cho nên, sau này, anh cũng mang theo bóng ma đó mà sông cùng cả đời đi.”
Lời nói của Lục Hạo Khải lúc này vẫn cứ cay nghiệt như vậy.

Âu Cảnh Nghiệu nghe không nổi nữa, anh tiền lên, năm cô áo của Lục Hạo Khải, phần nộ nói:: “Khốn kiếp, biết một vừa hai phải đi, A Thành mấy năm nay bị mẹ con hai người bức ép thành dáng vẻ như hiện tại, tôi biết các người rất vui vẻ, nhưng mà loại người như các người, chêt cũng không được chêt tử tê đâu!”
Anh phẫn nộ nói xong, con ngại bẩn đem Lục Hạo Khải đây ra vài bước.

” Lục Hạo Khải cười cười, ói ra một ngụm máu loãng trong miệng, nhìn qua Âu Cảnh Nghiêu, đáy lòng vô cùng hâm mộ, mặc kệ khi nào thì mấy người bạn tốt của Lục AI Thành vẫn mãi luôn đứng cạnh anh.


Hắn dùng khóe miệng đầy máu của mình ngạo nghễ cười lạnh, “Lục Hạo Thành, cho dù chuyện đã như thế này, anh có năng lực có thể làm gì được tôi?”
Lục Hạo Thành nói: “Tôi không thể bắt cậu làm ra chuyện gì?
Tuy nhiên pháp luật lại có thể làm gì đó với cậu.”
Lục Hạo Thành tiến lên vài bước, ở bên tai Lục Hạo Khải thấp giọng nói: “Xem ra, ngay cả Địch Thị cậu cũng không muôn nữa, Địch Thị là có được băng cách nào?
Đáy lòng cậu cũng rất rõ ràng, người kia chính là cha ruột của cậu, bởi vì áy náy mà bồi thường cho con trai, chăng lẽ cậu cứ nghĩ sẽ buông tha như vậy sao?
Là người cha đã mắt vài chục năm mới được nhận con trai đây.

Còn nữa, cậu thu mua cổ phiếu phi pháp, đã dùng những thủ đoạn gì?
Tất cả đều có chứng cớ ở chỗ tôi, nêu cậu muôn thử xem, lúc nào tôi cũng có thể gửi qua bên cậu.”
“Đời người này ngắn lắm, bận rộn một thoáng là đã mây chục năm trôi qua, nghĩ lại xem năm nay cậu bao nhiêu tuôi rôi 2 Hẳn là còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong, vẫn còn dang dở chứ nhỉ.”
“Tuy nhiên, tôi có thể nói rõ để cậu hiểu, loại người như cậu vĩnh viên không có những ngày khổ tận cam lai khỗ trước sướng sau đâu, từ nay về sau, cuộc đời của cậu chỉ toàn là đau khỏ, chỉ đành ngậm đắng nuốt cay ở trong lòng mà thôi.”
Lục Hạo Thành nói xong thì chậm rãi đi ra vài bước.

Máu trên người Lục Hạo Khải nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng của hắn, hắn lại chỉ biết ngây ngốc đứng yên tại chỗ, từng lời nói của Lục Hạo Thành khiến cho hắn cảm thấy khó chịu như đang rơi vào địa ngục.

Thì ra Lục Hạo Thành đã sớm nắm giữ tất cả chứng cứ chính xác từ lâu, nêu mẹ không đả động đến Lam Hân, có lẽ, anh ta sẽ đọi đền khi cha tỉnh lại thì mới làm ra hành động tiếp theo, Lam Hân là mạng sống của Lục Hạo Thành.


Không, mẹ đã xảy ra chuyện rồi, hắn không thể lại gặp chuyện không may nữa.

Địch Thị đã rơi vào trong tay hắn, hắn có thê bán.

Địch Thị cùng số cổ phiêu trong tay rồi mang theo em gái ra nước ngoài sinh sông.

Đây là lựa chọn duy nhất, hiện tại hắn cuôi củng cũng phải thừa nhận, cả đời này bản thân hắn đều đấu không lại Lục Hạo Thành.

Mỗi khi nghe bản thân bị đem ra so sánh với Lục Hạo Thành, trong lòng hắn đều cảm thấy khó chịu, từ nhỏ đã ngóng trông bản thân có thể lớn lên thật nhanh, trưởng thành thì sẽ trở nên mạnh mẽ, có thể cùng Lục Hạo Thành ganh đua cao thâp.

Nhưng mà bản thân hắn đã sai lầm rôi, người đàn ông này ngay từ đầu đã rất mạnh rồi, đời này của hắn ít ai có thê hiều được, bản thân hắn nghĩ gì, dường như hắn chỉ quan tâm đên kết quả, không để ý tới quá trình.


Đối với Lục Hạo Thành, trong lòng hắn vẫn luôn có một tia áy náy, bởi vì hắn đã chiếm lấy vị trí của anh, khiến cho anh phải chịu khổ nhiều năm như vậy.

Tuy nhiên, tất cả cũng là do, số phận, hàn cũng không có cái gì để khiến người khác phải cảm thông, mặc kệ tâm trạng suy nghĩ c của hắn như thế nào, cũng chỉ cỏ thể trách thời gian quá vô tình.

* “Lục Hạo Thành, cuối cùng thì anh cũng làm được rồi.”
Ánh mắt Lục Hạo Khải thâm trầm mà áy náy nhìn thoáng qua đối phương, mang theo đoàn người Giang An Yên lập tức rời khỏi phòng họp.

Lâm Tử Thường vẫn luôn đứng bên ngoài chò nghe kết quả, nhìn thầy Lục Hạo Khải toàn thân đều là máu, trên mặt cũng bê bết máu bước ra ngoài, cô ta cả kinh, vội vàng tiếp lên hỏi: “Giám đốc Lục, anh làm sao vậy?”
Lục Hạo Khải nhìn thấy cô ta, lúc trước là hắn đã đem người phụ nữ này gia nhập công ty, hiện tại Lục Hạo Thành đã tiệp quản công ty, tất nhiên sẽ không đề cô ta tôn tại ở đây..


— QUẢNG CÁO —