Đột nhiên Cố An An, Khương Tĩnh Hàm và một cô gái khác đang đi về phía họ, phong cách ăn mặc của ba
người này đều rất thời trang. Sắc mặt của Âu Cảnh Nghiêu lập tức trở nên khó coi.
Ba nhân viên đã nộp đơn ứng tuyển hôm qua chẳng lẽ
là ba người này? Vậy thì công ty sau này sẽ náo nhiệt lắm.
“Thư ký Âu.” Cố An An nhìn Âu Cảnh Nghiêu rồi cười dịu dàng, cô ta không thèm liếc nhìn Lam Hân ở bên
cạnh một cái. “Các cô …” Âu Cảnh Nghiêu nghỉ ngờ nhìn ba cô gái.
Cố An An cười ngọt ngào, nói: “Thư ký Âu, chúng tôi tới đây để báo danh.” Sau đó, cô ta mới liếc nhìn Lan
Tín với một ánh mắt khiêu khích. Sau này có cô ta ở đây thì cô đừng hòng được yên ổn.
Âu Cảnh Nghiêu hơi nheo mắt lại, thực sự là ba người họ.
Trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta xuất hiện một chút gian xảo, giọng điệu lạnh lùng, nói: “Đây là trưởng phòng Lam, các vị trí mà các cô ứng tuyển đều thuộc
bộ phận của cô ấy, các cô hãy tới báo danh với cô ấy.”
Cố An An và Khương Tĩnh Hàm nhìn nhau, nhưng
không ai qua chào hỏi Lam Hân.
Ngược lại, phía sau bọn họ có một cô gái mặc một chiếc váy liền thân màu trắng với mái tóc dài xõa dài, trông cô ta rất đáng yêu, đôi mắt to lộ ra vẻ ngây ngô chưa trải sự đời, cô gái này mỉm cười đi đến bên cạnh Lam Hân, nói : “Xin chào trưởng phòng Lam! Tôi là
Ninh Phi Phi phụ trách về vải vóc.”
Lam Hân nhìn Ninh Phi Phi, đột nhiên nghĩ đến nàng những năm tháng cô ở nhà họ Giang, ánh mắt cô gái này co rút lại giống như ánh mắt của cô trong những
năm tháng đó.
Ngay cả nụ cười cũng phải cẩn thận như vậy.
Lập tức, cô cũng nở nụ cười: “Chào cô Ninh.”
Cô nhìn Âu Cảnh Nghiêu cười nói: “Thư ký Âu, vậy tôi đi họp trước đây.”
Lam Hân nói xong, lại nhìn về phía Ninh Phi Phi, nói:
“Mau lên phòng họp tầng 23 họp.”
Lam Hân nói xong thì xoay người đi về phòng làm việc
của mình.
Cố An An và Khương Tĩnh Hàm nhìn theo bóng lưng
của Lam Hân bằng ánh mắt kỳ dị.
“Cô Cố, cô Khương, nơi đây có nhiều chuyện quan trọng, nếu không cần thiết thì đừng tới đây.” Âu Cảnh
Nghiêu cảnh cáo nói.
Cố An An cười gật đầu, nói: “Cảnh Nghiêu…”
“Thư ký Âu.” Âu Cảnh Nghiêu lạnh lùng sửa lại cách
xưng hô.
Sắc mặt Cố An An cứng đờ, ngón tay bấu chặt lấy
quai ba lô màu đen cô ta đang đeo trên vai.
“Thư ký Âu, tôi nhất định sẽ tuân thủ quy định của công ty.” Cố An An nói một cách khó khăn, đến cô ta
mà Âu Cảnh Nghiêu cũng không nề mặt.
Lam Hân bước vào văn phòng thấy Viên Viên đang
ngồi chơi điện thoại trên bàn làm việc.
Thấy Lam Hân bước vào, cô ta lập tức cất điện thoại
đi, có chút lo lắng nhìn Lam Hân.
Lam Hân trầm mặt nhìn thoáng qua Viên Viên, sau đó lại nhìn qua bàn làm việc của mình, trống rỗng không có gì.
Cô lập tức cảm thấy tức giận nhưng vẫn kìm nén được lửa giận trong lòng, cười hỏi: “Trợ lý Viên, tài
liệu cho cuộc họp hôm nay của tôi đã chuẩn bị xong chưa?”
Viên Nguyên nghe vậy, vẻ mặt có chút lảng tránh, nói: “Trưởng phòng Lam, tối hôm qua tôi tan ca quên
mang tài liệu về, nên…”
“Cho nên vẫn chưa chuẩn bị ?” Lam Hân vẫn rất bình
tĩnh ngắt lời Viên Viên. “Vâng!” Viên Viên gật đầu. Lam Hân hít một hơi thật sâu, khẽ cắn môi dưới.
Cô liếc nhìn thời gian, còn năm phút nữa là cuộc họp bắt đầu.
Cô nhanh chóng bước đến máy tính của mình, bật máy tính lên và lướt nhanh các chủ đề cô sẽ nói trong
cuộc họp.
Viên Viên chăm chú nhìn Lam Hân, cô không trách mắng cô ta khiến trong lòng cô thấp thỏm không yên,
cô ta có ý làm vậy.
Cô ta cũng đã chuẩn bị rất nhiều lý do để đối phó với
Lam Hân, nhưng Lam Hân lại không trách cô ta. Cô ta nghĩ rằng Lam Hân nhát định sẽ mắng cô ta.