Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1847



Chương 1847: Dành cả buổi chiều hôm nay cho anh đi!

Nghiêm Tranh Ngọc cho phép Dư Nhân đến thăm con, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ giao đứa trẻ cho nhà họ Dư.

Dư Nhân đã dành vài ngày ở chung với đứa trẻ, tình cảm máu mủ đã được khơi dậy.

Anh ta đặc biệt yêu thích bé Quốc.

Trái tim bình thường đó trước đây đã biến mất, tiếp đó là một ý nghĩ mạnh mẽ đấu tranh giành quyền nuôi con.

“Nghiêm Tranh Ngọc, tôi biết cô có kế hoạch tái hôn. Tôi nghĩ nếu cô mang con đi lấy chồng khác, có lẽ sẽ không có một người đàn ông nào có thể thật lòng chấp nhận đứa trẻ này. Không bằng cô chuyển giao quyền nuôi con cho tôi, đời này tôi cũng không ý định tái hôn. Tôi sẽ nuôi dạy bé Quốc thật tốt. Đương nhiên, tôi cũng hoan nghênh cô đến thăm con bất cứ lúc nào”

Dư Nhân ấp úng nói Nghiêm Tranh Ngọc cười rít lên, nói: “Dư Nhân, trước đây tôi đã cho anh một cơ hội. Tôi sẵn sàng giao đứa trẻ cho anh. Nhưng anh đã không trân trọng nó. Bây giờ, tôi đã trải qua chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, trải qua những vất vả của việc nuôi dạy con. Tôi và con máu mủ tình thâm, không thể tách trời.

Bây giờ anh lại muốn con, tôi không đồng ý”

Cô ngừng một chút rồi nói tiếp: “Hơn nữa, anh yên tâm đi, mục đích việc tái hôn của tôi là để cho bé Quốc một gia đình trọn vẹn. Nếu người đàn ông này không thể chấp nhận bé Quốc, vậy thì anh ta không thể trở thành chồng của tôi”

Dư Nhân không còn gì để nói.

Nghiêm Tranh Ngọc và Nghiêm Linh Trang đưa bé Quốc rời đi.

Ông cụ Niên cố sức nháy mắt với Dư Nhân. Âm thầm bảo Dư Nhân đuổi theo Tranh Ngọc. Nhưng Dư Nhân đã rơi vào trầm mặc.

Lúc đi đến cửa, Nghiêm Linh Trang đột nhiên xoay người lại: “Bây giờ chị Tranh Ngọc của tôi đã là phó chủ tịch tập đoàn Nghiêm Thị, chị ấy không còn là cô gái yếu ớt tầm thường như ngày trước nữa. Chị ấy có khả năng bảo vệ những gì mình muốn. Đồng thời cũng có khả năng giành lấy hạnh phúc cho mình. Em họ, hoa nở đáng bẻ thì bẻ ngay, đừng chờ hoa hết bẻ cành không”

Nói xong, Linh Trang nở nụ cười xinh đẹp, sau đó tiêu sái rời đi.

Dư Nhân nghe những lời này, toàn thân hơi đông cứng.

Chiến Hàn Quân đứng ở lối vào hoa viên, nhìn thấy Linh Trang cố ý nán lại nói gì đó với Dư Nhân. Khuôn mặt tuấn tú của anh liền trở nên buồn bực.

“Em ít tiếp xúc với cậu ta thôi” Chiến Hàn Quân đi đến trước mặt Linh Trang, cảnh cáo vô cùng nghiêm khắc.

Anh sợ Dư Nhân vẫn còn tà tâm với Linh Trang.

Linh Trang nhướng mắt nhìn Chiến Hàn Quân, cười nói: “Anh Hàn Quân ghen rồi sao?”

Chiến Hàn Quân sầm m không cho phép anh ghen à?

Linh Trang vội vàng ôm lấy cánh tay anh, dỗ dành nói: “Em chỉ khuyên em họ theo đuổi chị của em”

Chiến Hàn Quân có thể tưởng tượng ra bộ dạng bực tức của Dư Nhân khi nghe những lời này của Linh Trang, anh không khỏi bật cười Chiến Hàn Quân kéo tay Linh Trang lại, giữ cô trong lòng bàn tay mình. Đôi môi mỏng quyến rũ của anh mở ra, nhưng không muốn nói gì cả.

“Hàn Quân, anh muốn nói gì với em sao?”

Linh Trang tò mò hỏi Chiến Hàn Quân nói: “Bỏ đi. Em đi theo anh”

Hôm nay là Thất Tịch.

Nhưng Linh Trang rõ ràng đã quên mất việc Chiến Hàn Quân muốn cầu hôn cô vào lễ Thất Tịch. Vì vậy, vừa sáng sớm thức dậy đã đi đến vườn hoa Vô Ưu, bây giờ lại chạy đến vườn Hương Đỉnh. Sắp xếp lịch trình của cô kín mít.

Chiến Hàn Quân muốn nhắc nhở cô, nhưng lại sợ làm lộ bí mật, điều này khiến cô mất đi vài phần bất ngờ.

Cuối cùng, anh chỉ van nài cô cách kín đáo và tội nghiệp: “Linh Trang, dành cả buổi chiều hôm nay cho anh đi”

Linh Trang cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Được thôi”

Nhưng sau buổi cơm trưa, tòa thành Ái Nguyệt chật ních những người.

Vì chị cả hiếm khi đến biệt thự Ngọc Bích, nên cả Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt cũng đến với cô nói: “Làm sao, Để tranh giành quyền nuôi con, Dư Nhân đã đưa Dư Tiền đến tòa thành Ái Nguyệt với một mưu đồ xấu.

Linh Trang cũng xuống nhà chung vui.

Chiến Hàn Quân nhìn chiếc nhẫn cầu hôn mình đã âm thầm chuẩn bị, cô đơn thở dài một tiếng. Cuối cùng cất chiếc nhãn đi rồi xuống dưới nhà.

Lặng lẽ ngồi bên cạnh Linh Trang, nhưng Linh Trang thấy bé Quốc đang ngã, đứng dậy chuẩn bị đến đỡ lấy bé Quốc.

Nhưng Chiến Hàn Quân lại thô bạo kéo lấy tay cô, không thể cử động. Linh Trang kinh ngạc nhìn Chiến Hàn Quân, phát hiện ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm có chút bực bội.

Linh Trang ngồi xuống, cười nói: “Làm sao vậy?”

Chiến Hàn Quân giận dỗi nói: “Em đã hứa ở cùng anh suốt chiều hôm nay mà?”

— QUẢNG CÁO —