Trở về chung cư, sau khi chuẩn bị quần áo sạch sẽ thoải mái cho con trai, Lam Hân bảo Lam Tử Tuấn đi tắm rửa.
Sau đó cô vội vội vàng vàng đến quán ăn ven đường
của Thẩm gia, đến nơi thì gia đình họ đã dọn quây rồi.
Cô tra vị trí một chút, chỗ họ cách chỗ cô không xa.
Cô đi bộ dọc theo bờ sông đến đó chắc mát khoảng 25 phút, bây giờ mà bắt xe còn không nhanh bằng đi bộ.
Sợ con trai đói nên cô đi rất nhanh, vừa đi vừa nhìn
định vị, đi qua cầu Nam Hà là đến nơi rồi.
Cô mỉm cười nhìn cầu Nam Hà thấp thoáng bên bờ
dương liễu cách đó không xa.
Trời đang dần tối, ánh đèn neon hai bên đường không ngừng nhấp nháy, hàng dãy đèn xe ô tô chiếu chói lóa mát.
Lam Hân nhìn cảnh tượng phồn hoa này khẽ cong
cong khóe môi.
Cô đi lên cầu Nam Hà, nhìn qua cảnh đêm, những chiếc đèn màu lấp lánh ánh sáng treo trên cây liễu liên
tục biến đổi màu sắc.
Nơi này, đây là lần đầu tiên cô thực sự quay lại.
Cô vốn vì ước mơ mà chạy đến, cuối cùng lại không
được như ý, hôm nay cô lại đến vì thù hận.
Cô khẽ thở dài, đang định thu hồi tầm mắt thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh, bả vai rũ xuống, từng bước từng bước đi xuống bậc đá, đi về
phía con sông, vẻ mặt có chút không đúng.
Ánh đèn nhấp nháy nhấp nháy lướt trên mặt cô ấy, vẻ
mặt cô ấy tuyệt vọng, đau khổ, thương tâm.
Cảm giác này…
Lam Hân chợt cảm thấy có một cảm xúc khó tin mà
quen thuộc kích động trong lòng.
Lam Hân đột nhiên cảm nhận người con gái đó có chút quen mắt, cô đứng ở đầu cầu, đưa mắt nhìn xem đây là…
Cô tỉ mỉ nhớ lại một nhút, đúng rồi, bạn gái của Cố Ức Lâm mang thai, lần trước hình như cô nghe thấy bọn
họ gọi cô ấy là Giai Kỳ.
Lam Hân thấy cô ấy sắp chạy đến bờ sông, sự tuyệt
vọng trong mắt cô ấy quen thuộc nhường nào.
Cô tựa như bị vụ khí đâm mạnh mẽ vào trong lòng, cô
của ngày xưa cũng từng tuyệt vọng như vậy.
“Không được đi.” Cô hét lên một tiếng.
Người cũng xông lên theo phản xạ, xuống dưới cầu thấy Thẩm Giai Kỳ vẫn không dừng bước, vẻ mặt
hoảng hốt xuống chạy xuống thềm.
Vẻ mặt cô hơi ngưng trọng, trái tim bỗng chốc căng
thẳng, cô vội vã chạy nhanh về phía bờ sông.
Thẩm Giai Kỳ muốn tự sát!
Trong lòng cô chắc chắn bờ sông đều là bậc đá, cô chạy xuống cần thận nhìn dưới chân mình, nếu không
cần thận sẽ bị ngã.
Cô thấy một chân Thẩm Giai Kỳ đã giãm xuống nước,
hơn nữa cô ấy còn đang mang thai.
“Thẩm Giai Kỳ, đừng xuống…” Lam Hân hét lớn, cô càng chạy nhanh hơn, tiếng xe ô tô rằm rập phóng qua át đi một nửa tiếng hét của cô, Thẩm Giai Kỳ
không hề có chút phản ứng.
Cả trái tim cô nghẹn lại, lúc này cũng không quan tâm
có ngã hay không, xông lên với tốc độ nhanh nhát.
“Thẩm Giai Kỳ, dừng lại…”
Thế nhưng, Thẩm Giai Kỳ đã tuyệt vọng chìm đắm
trong thế giới bi thương của chính mình căn bản
không nghe thấy âm thanh của thế giới bên ngoài.
Lam Hân thấy cô ấy không nghe thấy tiếng hét của
mình, nước sông chưa qua eo cô ấy.
Nơi sâu nhất của con sông này khoảng vài mét, nếu như muốn đắm mình xuống thì tuyệt đối không sống nÓI.
“Thẩm Giai Kỳ, hãy nghĩ về đứa con trong bụng cô, nó vô tội, cô làm mẹ chẳng lẽ cứ tước đoạt mạng sóng