Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1999



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1999: Gọi tôi là giáo sư

Bé An không nhớ nổi mình đã chuyển máy bay mấy lần, cho đến khi máy bay hạ cánh, trước mắt bé An là một nơi hoang dã đồng không mông quạnh, lập tức há hốc mồm.

“Bà cố, nơi này là thành phố Vân Vũ?” Cô đã từng nghe mẹ đề cập tới thành phố Vân Vũ, thành phố Vân Vũ là một thành phố có phong cảnh nên thơ trữ tình, bốn mùa đều đẹp như mùa xuân. So với thâm sơn cùng cốc trước mắt này khác biệt hoàn toàn.

Bác Danh và người bạn già nhìn nhau, Bác Danh cười nói: “Bé An, ở đây không phải thành phố Vân Vũ. Thành phố Vân Vũ chỉ là bố con tung hỏa mù. Nơi chúng ta thực sự đến, thực ra là Long Bảo”

Bé An “Vâng” một tiếng, rồi không thắc mắc gì nữa.

Vốn dĩ là cô đi giải sầu, nơi đô thị phồn hoa cũng được, hay là đến nơi hoang vắng cũng được, bé An đều cảm thấy không quan trọng.

Nhưng mà, khi Bác Danh dẫn cô tới nhà, bé An nhìn thấy những dụng cụ thí nghiệm kia, đủ mọi loại hình dạng, đủ loại chất liệu, còn có rất nhiều các loại thuốc đủ năm màu rực rỡ, thì bé An có chút thấp thỏm.

“Bà cố, cho nên cháu sẽ học tập ở đây sao?”

Bác Danh nghiêm mặt nói: “Bé An, cháu đi tới nơi này, cũng là đệ tử cuối cùng của bà cố. Cả đời bà cố chưa từng nghĩ tới thu nhận đồ đệ, nhưng nếu nhận rồi, phải dốc lòng dạy dỗ. Bằng không nếu cháu tài nghệ không đủ, chỉ có thể làm bại hoại thanh danh của bà cố”

Bé An nói: “Bà cố yên tâm, cháu sẽ cố gắng học tập.”

“Gọi bà là giáo sư”

“Vâng”

“Cháu cũng biết, tuổi tác bà đã cao, bà không biết mình có thể sống thêm được bao nhiêu năm, cho nên bà nhất định trong thời gian ngắn dạy dỗ cháu toàn bộ ký thuật y học của tôi. Mà cháu, nhất định phải chăm chỉ học tập, chỉ đến khi nào cháu học xong tất cả y thuật của Bác Danh bà, bà mới thả cháu rời đi.” Bác Danh nói.

Bé An nuốt một ngụm nước bọt: “Vậy thì cái đó phải học.

bao lâu?”

Bác Danh nói: “Bà học năm năm mới học xong y thuật Bác.

Danh. Mà cháu không chỉ muốn học y thuật của Bác Danh, còn muốn học bí kíp độc môn do bà tự sáng tạo ra. Bà nghĩ, cháu muốn rời khỏi nơi này, khả năng phải mất thời gian bảy, tám năm”

Bé An nâng ngón tay lên tính toán một chút: “Bảy năm, khi đó anh Diệp Phong đã ba lăm tuổi.”

Cô chống cự lắc đầu: “Không được, cháu không muốn học”

Bác Danh nhìn bé An vì tình yêu mà lùi bước, thất vọng lắc đầu.

“Cháu chỉ muốn anh Diệp Phong của cháu, cháu có bao.

giờ nghĩ tới bố mẹ đã nuôi dưỡng cháu không?”

Vẻ mặt bé An lộ ra sự kinh ngạc: “Cháu có học y hay không có liên quan gì tới bố mẹ cháu?”

Giọng nói của Bác Danh trầm trọng nói: “Bệnh tâm lý lo âu của mẹ cháu, đặc biệt không được lo lắng suy nghĩ nhiều. Nếu không sẽ tái phát bệnh rối loạn thân thể, sinh ra trầm cảm.

Cháu có biết, mẹ cháu chỉ cần một lần phát bệnh cuối cùng nữa, thì bệnh rối loạn thân thể sẽ tới cực hạn. Nếu như nó bị thương nặng, cả đời này nó sẽ không cách nào sinh hoạt bình thường được nữa. Mà cháu, cần phải phá vỡ cực hạn của nó.”

Dừng lại một chút lại nói: “Còn có bố cháu, các bộ phận toàn thân đã từng suy kiệt, tuy rằng lúc đó có thể khống chế, nhưng loại bệnh này cũng dễ dàng tái phát, nếu gặp phải suy kiệt cấp tính, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Bé An, tôi già rồi, bảo vệ bọn họ không được bao lâu nữa, quãng đời còn lại của bọn chúng, còn cần cháu đi bảo vệ”

Bé An sợ hãi nhìn Bác Danh, đáy mắt là ánh sáng khó có thể tin được: “Không, không phải như vậy? Bà cố bà gạt cháu sao?”

Bác Danh xuyt thật dài một tiếng: “Bé An, bà lừa bố mẹ cháu, nhưng không lừa cháu. Bác sĩ thường sẽ giấu bệnh tình đối với bệnh nhân, mục đích là hi vọng bệnh nhân có thể vui vẻ hạnh phúc trong cuộc sống, như vậy có lợi cho bệnh nhân ổn định tinh thần.”

Nước mắt của bé An rơi như mưa.

— QUẢNG CÁO —