Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 2003



Chương 2003: Con mãng xà hư cấu

Lạc Thanh Tùng đi theo phía sau Chiến Quốc Việt, nhưng cậu không dám hấp tấp quấy rầy Chiến Quốc Việt. Cậu sợ rằng nếu bản thân đi lên quấy rầy Chiến Quốc Việt đang không được tỉnh táo thì sẽ làm tổn thương anh trai mình.

Dọc theo đường đi, Lạc Thanh Tùng đều suy nghĩ rằng có lẽ vì điểm yếu của bà Vân đã rơi vào tay của Chiến Quốc Việt cho nên bà ta mới xóa sạch ký ức của Chiến Quốc Việt. Vậy thì bà ta có thể còn có các phương pháp khác để tiêu diệt được.

Chiến Quốc Việt đúng không?

Đột nhiên, có một bóng đen cực lớn giống như từ trên trời rơi xuống và lập tức rơi đến trước mặt Chiến Quốc Việt.

Lạc Thanh Tùng tập trung tinh thần nhìn vào nó thì phát hiện ra đó là một con mãng xà có cái miệng to bằng cái bát và đang di chuyển trên mặt đất. Nó phun ra cái lưỡi và đang không ngừng quanh quẩn ở dưới chân của Chiến Quốc Việt.

Sau đó, con mãng xà bỗng nhiên nhảy bật lên, mở ra cái mồm như chậu máu và chuẩn bị cắn vào cổ Chiến Quốc Việt.

Khi nhìn thấy điều này, nói như chậm và xảy ra thì nhanh, Lạc.

Thanh Tùng ngay lập tức lấy ra chưởng môn ấn từ trong lòng và ném nó vào đầu của con mãng xà.

Chưởng môn ấn cắt ra một đường ở trên không trung. Khi cái đường đó được ngọn đèn chiếu xuống mặt đất thì nó mở.

rộng ra và biến thành một con mãng xà khổng lồ.

Con mãng xà hư cấu vậy mà giống như một con vật sống và đang lao tới con mãng xà kia.

Con mãng xà tấn công Chiến Quốc Việt kia bị làm cho sợ hãi nên bất ngờ quay đầu và nhanh chóng bỏ đi.

Lạc Thanh Tùng chạy tới và nhặt cái chưởng môn ấn dưới đất lên. Cậu kiểm tra thì thấy nó còn nguyên vẹn, không bị vỡ chỗ nào. Khi nhìn về phía Chiến Quốc Việt đột nhiên đang ngồi thiền như nhà sư thì cậu lập tức cõng Chiến Quốc Việt đi về hướng căn phòng thuê.

Chiến Quốc Việt ngủ mê mệt suốt sáu tiếng thì mới tỉnh lại.

“Thanh Tùng” Nhìn thấy Lạc Thanh Tùng đang ngồi dựa vào đầu giường của mình, Chiến Quốc Việt liền trở mình và ngồi bật dậy. Cậu hỏi với vẻ mặt khó hiểu: “Tại sao anh lại ở đây? Không phải là chúng ta đã đến sân sau của nhà bà Vân sao?

Lạc Thanh Tùng nói: “Anh không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì sao?”

Chiến Quốc Việt liếc nhìn đồng hồ báo thức ở trên tường.

Sau đó cậu mới nói: “Hình như anh đã bị mất đi một phần ký ức nào đó trong đầu của mình rồi.”

Lạc Thanh Tùng rót một cốc nước rồi đưa cho Chiến Quốc Việt.

“Anh uống một cốc nước trước đi rồi từ từ suy nghĩ. Nếu như anh không nhớ được thì em sẽ nói cho anh biết.”

Chiến Quốc Việt uống hết cốc nước, rồi dùng ánh mắt sắc bén của mình mà nhìn Lạc Thanh Tùng từ trên xuống dưới: “Em không sao chứ?”

Lạc Thanh Tùng lấy từ trong lòng ra chưởng môn ấn, xoa xoa nó ở trong tay và nói: “Em không sao ạ. Nhưng mà phải cảm ơn thứ này vì nó đã cứu chúng ta”

Ánh mắt của Chiến Quốc Việt nhìn vào chưởng môn ấn và vò đầu bứt tai tìm kiếm ký ức vào đêm hôm qua.

Lạc Thanh Tùng đột nhiên đứng lên, đi tới bên cửa sổ và đóng rèm cửa sổ lại. Sau đó cậu đi chỗ công tắc điện và tắt hết tất cả đèn trong phòng.

Ngày lập tức, căn phòng trở nên vô cùng u ám.

Chiến Quốc Việt cảm thấy khó hiểu và nói: “Em định làm gì vậy?

Lạc Thanh Tùng nói: “Em muốn giúp anh khôi phục trí nhớ của tối hôm qua”

Lạc Thanh Tùng tìm cái điện thoại, bật đèn pin của điện thoại lên, sau đó giờ chưởng môn ấn lên trên cao và chiếu đèn pin vào đôi mắt con mãng xà. Trong chớp mắt, hình con mãng xà được khắc trên chưởng môn ấn chiếu xuống đất. Đó là hình một con mãng xà khổng lồ đang di chuyển uốn lượn trong phòng một cách vô cùng rõ ràng.

“Anh Quốc Việt, anh có nhớ ra được cái gì khi nhìn thấy con mãng xà này không?”

Chiến Quốc Việt quan sát rất cẩn thận con mãng xà đang di chuyển uốn éo này, sau đó cậu nói: “Nó trông giống như con mãng xà mà anh đã nhìn thấy ở trên cây cổ thụ trong sân nhà của bà Vân vào đêm hôm qua”

Lạc Thanh Tùng nói: “Chúng là cùng một loài cho nên đương nhiên là giống nhau rồi.”

Chiến Quốc Việt dùng tay đấm vào đầu đang chứa những ký ức rất lộn xộn của mình: “Anh thật sự không thể nhớ ra được những chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua. Rốt cuộc bà Vân đó đã làm gì anh vậy?”

Lạc Thanh Tùng nói với vẻ kích động: “Bà ta thổi một đoạn tiếng sáo cho anh nghe, sau đó không hiểu sao mà anh lại bị mất đi ý thức”

— QUẢNG CÁO —