Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 206: Không bao giờ gặp lại nhau



Thẩm Giai Kỳ xúc động nhìn cô gật đầu cảm ơn, “Lam Hân, tớ thực sự rất biết ơn cô đã cứu mẹ con tôi. Dù không biết là con trai hay con gái, nhưng tôi rất mong chờ đứa bé này ra đời.” “Kể từ khi tốt nghiệp ra trường, tôi chưa từng đi làm, nhưng mẹ tôi có tay nghề nấu ăn rất tốt, tôi cũng đã học được chút ít, tôi muốn tự mình mở một quán ăn, tự mình kiếm sống để nuôi tôi và con tôi sau này.” “Tôi thấy đi làm rất bát tiện, tôi lại không thể chăm sóc con. Vài ngày nữa, khi tình trạng của con ổn định, tôi muốn đi xem xem ở gần đây có mặt bằng cửa hàng nào phù hợp không?” Lam Hân nhìn cô, vẻ mặt kiên định, trong mắt hiện lên sự kỳ vọng.

Người ta nói quả không sai: Sức mạnh của người mẹ thật phi thường.

Nhưng cô lại thấy có chút lo lắng, hỏi: ” Giai Kỳ, giờ cô đang mang thai, không được làm việc quá sức được.

Mở quán ăn sẽ rất bận, phải sơ chế, rửa nguyên liệu, rồi lại phải thức khuya nữa, làm sao cô chịu được chứ?” Thẩm Giai Kỳ cười lắc đầu: “Lam Hân, tôi có thể thuê người trợ giúp, tôi cũng biết một người rất đáng tin cậy, cô không phải lo cho tôi đâu.” Cô cũng ở đây chăm sóc tôi cả đêm rồi, con cô chắc cũng đang mong mẹ ở nhà, cô mau về đi, bây giờ tôi bắt xe từ đây về, khi nào đến nhà tôi gọi cho cô nhé!” “Ừm, nhớ giữ liên lạc thường xuyên nhé, lúc nào chuyển nhà, tôi sẽ chọn nhà nào gần cửa hàng của cô, tôi sinh ba, sắp tới cũng chuẩn bị cho ba đứa đến đây học, bao giờ con cô ra đời cũng có bạn chơi cùng rÓI.

“Ôi, vậy ư!’ Thảm Giai Kỳ che miệng cười, ngạc nhiên nhìn Lam Hân, “Lam Lam, cô thật hạnh phúc khi sinh ba đấy, chuyện này bình thường hiếm lắm.” Một ánh mắt ghen tị hiện lên trong mắt Thẩm Giai Kỳ.

Điều gây sốc hơn nữa là Lam Hân sao lại có thể một mình chăm sóc ba đứa con tốt như vậy nữa? Nghĩ lại những suy nghĩ ngu ngốc của mình, Thẩm Giai Kỳ cảm thấy suốt máy năm nay, cuộc sống của cô chẳng ra đâu vào đâu cả.

Đây là kết quả của tình yêu giữa cô và Ức Lâm, dù hai người không đến được với nhau nhưng giờ mọi thứ đều đã ổn cả rồi, sống trên đời này, con người ta nhiều lúc cũng không được lựa chọn cuộc sống mình mong muốn.

Đến giờ thì cô cũng hiểu được lý do của Ức Lâm rồi.

Anh ta làm vậy để gia đình Thẩm Giai Kỳ không bị bà Cố uy hiếp. Quán ăn là nguồn thu nhập duy nhất của nhà cô, em trai cùng cha khác mẹ của cô hiện vẫn đang học đại học, nếu mắt đi cái cần câu cơm này thì việc nuôi cậu em trai đang học đại học của cô sẽ thành gánh nặng cho gia đình.

Cô nhìn về phía xa, thời tiết hôm nay rất đẹp.

Cố Ức Lâm, dù em không phải là người tốt nhất nhưng hai ta từ giờ sẽ không gặp được nhau nữa.

Tôi sẽ không bao giờ yêu ai đó một cách tuyệt vọng trong tương lai, ngay cả khi người đó là bạn.

Lam Hân nhìn cô cười: “Tôi thì dù đi làm có mệt mỏi như thế nào, chỉ cần về nhà gặp ba đứa con trai là cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, mọi mệt nhọc đều tan biến hết.” Lam Hân mỉm cười hạnh phúc, như ánh ban mai rực rỡ, muôn màu.

Sau đó, hai người nói chuyện phiếm một lúc thì có một chiếc taxi đến, Lam Hân bảo Thẳm Giai Kỳ lên xe về trước, còn cô đợi thêm một lúc lâu nữa thì taxi mới đến.

Taxi vừa về đến trước tòa nhà, cô liền nhanh chóng xuống xe, chạy đến quán ăn nhanh và mua về máy