Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 223: hình như ta nhìn thấy em gái con



Đối với mẹ không tốt thì không thể trở thành cha ruột của bọn họ được.

Mắt đẹp Lục Hạo Thành lấp lánh lạ thường, đứa bé này vô cùng cố chấp.

Có điều, có thể nói chuyện trực tiếp với con trai như vậy, khiến anh lúc này vui như ngồi trên mây.

Lục Hạo Thành anh quá may mắn rồi! Lúc Lam Hân đi ra khỏi nhà vệ sinh thì Cố Tích Hồng đến đây ăn cơm cũng đúng lúc đi vào nhà vệ sinh, vừa đi đến cửa, Cố Tích Hồng âu phục giày da đột nhiên trượt chân, cả người thoáng cái ngã xuống đất.

“Aiyo!” Cô Tích Hồng đau kêu lên một tiếng.

Đúng lúc Lam Hân nhìn thấy màn này, cô nhanh chóng chạy vội qua.

Cố Tích Hồng cảm thấy chỗ eo truyền đến cơn đau dữ dội, ông đau đớn ngọ nguậy một cái lại không đựng dậy nỗi.

Lam Hân nhìn thấy, lập tức chạy qua, rìu ông đứng dậy, hỏi: “Thưa chú, chú không sao chứ? Có phải chú bị ngã ở đâu không?” Cố Tích Hồng chọc vào eo, đau đớn lắc lắc đầu, ông nhìn Lam Hân, bỗng nhiên, ông sững sờ.

Nhìn đôi mắt to thông suốt sáng ngời này, quen thuộc đến nỗi khiến ông hơi ngắn ra, đôi mắt này sao lại giống Lam Lam như vậy? Ngũ quan tinh xảo này, mặt mũi cũng quen thuộc như Vậy.

Ông lập tức cười nói: “Cảm ơn cháu, ta không sao! Cô gái, cho hỏi quý danh của cô?” Lam Hân nhìn ánh mắt của ông vô cùng chân thành, cô cười nói: “Chú không sao là tốt rồi, cháu còn có chuyện, xin phép rời đi trước.” Cô gật đầu khách khí nhìn Cố Tích Hồng, không hề trả lời câu hỏi của ông, quay người rời khởi.

“Cô gái, cháu dừng bước đã.” Nhưng Lam Hân vẫn không hề quay đầu.

Cố Tích Hồng muốn đuổi theo hỏi cho rõ, đi được mấy bước, cảm thấy lưng vẫn rất đau, ông chỉ có thể dừng lại, liếc nhìn kẻ đầu sỏ làm ông té ngã, hóa ra là nửa cái vỏ chuối.

Ông lập tức rút điện thoại ra, gọi một cuộc cho Cố Ức Lâm.

“Alo, cha.” điện thoại rất nhanh đã được kết nối.

“Ức Lâm, con mau đến phòng vệ sinh bên này, hình như ta nhìn thấy em con rồi, cha bị ngã đau lưng, con mau qua đây, đuỏi theo nhìn xem.” Nghe điện thoại xong Cố Ức Lâm ù ù cạc cạc, nhưng vẫn chạy nhanh đến cửa phòng vệ sinh.

“Cha, người không sao chứ?” Cố Ức Lam lo lắng hỏi.

Có Tích Hồng vội vã chỉ về phía Lam Hân rời đi, nói: “Ức Lâm, nhanh, đuổi theo, một cô gái mặc bộ quần áo giản dị màu xám rất giống em gái con, mau đuỏi theo.” Cố Ức Lâm bất lực đỡ trán, mặt mày anh nhợt nhạt tiều tụy, mấy ngày nay tâm trạng anh không tốt, đêm đêm say rượu, nhìn thấy bộ dạng này của cha, trong lòng anh càng thêm buồn bực.

Anh bắt lực nói: “Cha, đừng như vậy nữa, một tháng thì tới năm, sáu lần người đều gặp tiểu Ức, nhưng không có ai là tiểu Ức cả.

Họ đưa giấy xét nghiệm ADN định lấy xe rồi mới đi mắt, mười năm rồi, cha, tiểu Ức con bé…” “Anh câm miệng cho tôi, Lam Lam không thể có chuyện gì, con bé là em gái ruột của anh, người làm anh như anh, chẳng lẽ hi vọng con bé chết đi như vậy hả?” Cố Tích Hồng tức giận quát lớn, nhìn con trai không đuổi theo, ông khập khiễng đi về phía trước.

Chỉ cần có một tia hi vọng, anh đều sẽ tìm con gái về.

Nếu không thì ông tiếc nuối cả đời.

“Cha! Người đừng như vậy nữa được không? Mấy ngày nay Cố Ức Lâm vốn đã tâm loạn ý phiền.

Hôm nay đến đây tâm trạng cũng không khá hơn là mấy.

Anh bực dọc chạy tới kéo cha lại, vẻ mặt bất lực nói: “Cha, cha nghe này, con cũng hi vọng tiểu Ức có thể trở về, nhưng mà, Tiểu Ức đã biến mất mười mấy năm rồi, không tìm được nữa.

Tại sao cha không thể chấp nhận hiện thực, mẹ cũng đã bước qua hình bóng về tiểu Ức rồi.”