“Được. Đi thong thả!” Dịch Thiên Kỳ cười khách sáo, tên nhóc này muốn ở lại ăn cơm, ông là người đầu tiên không vui.
Ông vốn có thể đến sớm một chút, nhưng biết Mộc Tử Hoành muốn đến nên đã bảo người kiểm tra lộ trình của cậu ta, cố ý đến trước một bước.
Thanh Thanh rất ít khi nhờ ông hỗ trợ, chỉ cần bà yêu cầu, ông sẽ trợ giúp hết mình.
Tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.Thanh Thanh bắt đầu tiếp nhận tình cảm của ông, thì phải để bà buông bỏ hết những thứ trước đây.
Khi Mộc Tử Hoành lái xe rời đi có nhìn thoáng gò má Lam Hân bị sưng đỏ, nhưng có Dịch Thiên Kỳ ở đó, anh cũng không tiện hỏi, liền lái xe rời đi.
Trầm Giai Kỳ cũng đã đến.
Mộ Thanh đứng ở bên cửa sổ, nhìn xe của Mộc Tử Hoành xe rời đi, biểu tình phức tạp tiến vào phòng bếp tiếp tục chuẩn bị cơm trưa.
Dịch Thiên Kỳ mang người đến bảo nhân viên khiêng đồ đạc cũ ra và khiêng đồ mới vào.
Lúc này trong nhà Lam Hân một nhóm người ra ra vào vào.
Trong vòng chưa đầy một giờ, chục nhân viên đã làm xong mọi chuyện, toàn bộ ngôi nhà rực rỡ hẳn lên, tất cả đều là nội thất cao cấp.
Những món đồ Mộc Tử Hoành đem tới cũng được chuyền vào phòng khách Lúc này mọi người mới vui vẻ ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.
Mộc Tử Hoành lái xe trở về biệt thự.
Lục Hạo Thành đang đợi anh trở về để cùng ăn trưa.
Nhưng cũng chỉ gọi đồ ăn từ bên ngoài.
Vừa thấy là đồ ngoài hàng, Mộc Tử Hoành cảm thấy không vui.
“Đã đưa đồ đến rồi?” Lục Hạo Thành hỏi, giọng trầm thấp.
“Ù” Mộc Tử Hoành yếu ớt gật đầu.
Lục Hạo Thành có chút không vui, anh chỉ đồ ăn trên bàn “Ăn cơm!”
Mộc Tử Hoành nhìn thoáng qua đồ ăn đặt về, vẻ mặt ghét bỏ.
“Lục Hạo Thành, nếu tôi biết cậu gọi đồ ăn ngoài, chẳng bằng tôi ở nhà Lam Hân ăn cơm còn hơn.”
Lục Hạo Thành ngồi xuống, không chút để ý nói: “Thím Thái trở về chăm sóc con dâu cũng chưa về, ăn tạm đồ ăn ngoài vậy.”
Mộc Tử Hoành uễ oải ngồi đối diện với anh.
“Lục Hạo Thành à, Lục Hạo Thành, cậu xem cậu đi, nếu tôi không có ở đây? Cậu sống thế nào được hả?
Buỏi tối đừng gọi đồ nữa, tôi nấu cơm cho mà ăn.”
Mộc Tử Hoành giọng điệu bất lực, cuối cùng vẫn là thương xót Lục Hạo Thành.
“Cậu?” Lục Hạo Thành ánh mắt hoài nghỉ.
“Sao nào? Còn chưa ăn cơm tôi làm sao?” Mộc Tử Hoành trừng mắt.
“Dưa chuột xào trứng, còn không có cạo vỏ, trứng thì cháy? Đậu hũ Mapo, chỉ có ót mà không có đậu hũ?
Còn có dừa sợi xào thịt bò? Cậu làm đồ ăn, heo cũng không dám ăn, tôi thà là tiếp tục ăn đồ bên ngoài, đỡ hơn phải ăn trong bệnh viện.” Lục Hạo Thành cầm đũa lên, thản nhiên ăn Lúc này anh vô cùng nhớ vị bánh chẻo Lam Lam làm.
Lam Lam, Lam Lam, tôi phải làm sao với em bây giờ?
“Mẹ kiếp, đó không phải lần đầu tiên tôi nấu ăn sao?”
Mộc Tử Hoành ngắng đầu nhìn anh “Lục Hạo Thành, cậu làm người mà chỉ cho người khác một cơ hội duy nhất thôi sao? Chờ đó, đêm nay tôi sẽ làm thịt bò tiêu đen cho cậu, hương vị nhất định không tôi.”
Lục Hạo Thành cười xấu xa nhìn tên bạn, không thèm phản bác nửa lời.
“Cậu có gặp Lam Lam không?” Anh trầm thấp hỏi.
“Có gặp được, nhưng nửa khuôn mặt bị sưng, hình như bị ai đánh.”
“Ai?” Lục Hạo Thành đột nhiên để đũa xuống, rống lên.
Mộc Tử Hoành bị anh làm giật mình: “Lục Hạo Thành, cậu muốn nghẹn chết tôi mới vừa lòng 2”
“Cậu kích động vậy làm gì? Tôi chỉ là nhìn thấy má cô ấy sưng đỏ nghĩ là bị người khác đánh, nếu thật sự bị đánh, tao làm sao biết là ai đánh.”
Anh thực sự hồi hận khi nói ra chuyện này.
Tên này bị động kinh, nghe được chuyện của Lam Hân là đánh mắt lý trí.
Lục Hạo Thành mặt âm trầm không nói gì, anh chắc phải tự mình đi.
Nhưng mà, ngoài biệt thự có người của Tần Ninh Trăn, anh bước ra ngoài chắc chắn sẽ bị theo dõi.
Tần Ninh Trăn đã điều tra mối quan hệ của Lam Lam và Nhiên Nhiên, rất nhanh sẽ tra được mối qua hệ cha con của họ.
“Đúng rồi, Dịch Thiên Kỳ cũng đế, nói là Lam Hân cũng giống con gái ông ta, còn tặng rất nhiều đồ nội thất, hình như còn qua đó ăn cơm?”
“Con gái?” Lục Hạo Thành có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy! Dịch Thiên Kỳ đã nói như thế, hơn nữa, nhìn ánh mắt, có vẻ rất quý Lam Lam ” Lúc nghe tin này anh cũng rất khiếp sợ.
Lục Hạo Thành không chút để ý tiếp tục ăn, thức ăn trong miệng giống như đang nhai sáp.
Qua một hồi lâu, mới nói: “Dịch Thiên Kỳ thanh danh trong giới vô cùng tốt, có khối tài sản hàng trăm triệu đô la, giờ còn chưa tìm được người thừa kế thích hợp, ông ta xây dựng sản nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hình như không hề có người thân.”
Mộc Tử Hoành trợn trắng mắt, tức giận nói: “Việc này ở cũng không phải cái gì bí mật trong giới kinh doanh.”
Tất cả mọi người đều biết thân phận của ông ta, chỉ là một người giàu có như vậy lại sống chết không lấy vợ sinh con, đây là điều khó hiểu nhát. “
Lục Hạo Thành chợt nhướng mày, lạnh giọng nói: “Ông ta tặng cho Lam Lam rất nhiều đồ đạc giá trị.
Quà chúng ta tặng có phải quá tồi tàn không?”
Lục Hạo Thành phát hiện ra vấn đề này.
tHá ng ý ” Mộc Tử Hoành quỷ dị cười cười.
“Cậu không biết lúc tôi chuyển quà xuống xe, mặt tôi có bao nhiêu xấu hỗ đâu? Cậu nói xem lúc chọn quà, không thể chọn vài món đắt tiền được sao?”
Mộc Tử Hoành nhớ tới sắc mặt nén cười của Dịch Thiên Kỳ, anh muốn đập vào tường, điều này thực sự xấu hỗ.
Lục Hạo Thành nhìn anh thô bạo: “Không phải là cậu nói sao? Tặng đồ quý thì Lam Lam sẽ không chịu.”
Bên cạnh đó, những món quà anh chọn đều là những thứ các cô gái thích.
Chẳng phải nói con gái thường thích máy loại cây cỏ nhỏ xinh sao?
Mộc Tử Hoành nghĩ nghĩ, quả thật anh đã từng nói qua máy lời đó.
“Đúng rồi, thứ ba là triển lãm thời trang quốc tế, câu không phải nói muốn dẫn Lam Hân đi cùng sao, cùng một thời điểm, tôi thu xếp cho hai người.”
Anh luôn có trách nhiệm với công việc của mình.
“Ù” Lục Hạo Thành tỏ vẻ thờ ơ gật đầu, anh đã rất mong chờ ngày đó.
Anh được đi cùng Lam Lam nghĩ đến thôi đã cảm thấy rất vui, rất hạnh phúc.
Anh không nhớ nổi mình đã mừng thầm trong lòng biết bao nhiêu lần.
Lục Hạo Thành hỏi: “Cảnh Nghiêu và Cảnh Minh có ở đây không?”
Mộc Tử Hoành lắc lắc đầu, nói: “Cảnh nghiêu không đến, nói rằng gần đây cậu ta đã gặp một chuyên gia máy tính và thậm chí còn không thẻ tìm ra địa chỉ IP của bên kia.
Điều này hoàn toàn khiến cậu ta bị sốc, chẳng phải sao, cầm máy tính ở nhà và tìm kiếm địa chỉ IP của bên kia ngay cả ngày nghỉ. Đã máy ngày rồi mà không có kết quả. “
Lục Hạo Thành khẽ cau mày, lần trước bọn họ biết Tần Ninh Trăn đã đánh cắp bản thiết kế của Lam Lam cũng nhờ ai đó đã thông qua phương pháp đặc biệt báo cho họ.