Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 337: Là anh tự mình thiết kế sao



Mộc Tử Hoành đột nhiên cười hỏi: “Lão Từ, ông không phải là có biện pháp khác sao?”

“Đúng” Lão Từ gật đầu, đưa một văn kiện cho Mộc Tử Hoành.

Lục Hạo Thành vừa thấy, nheo mắt, biết nên làm như thế nào .

“Cảm ơn!” Lục Hạo Thành nhìn lão Từ.

Lão Từ cười nói: ” Hạo Thành, không cần khách sao, không phải cậu cũng từng giúp tôi sao?”

Lục Hạo Thành mỉm cười, “Đối với tôi mà nói, chỉ là tiện tay mà thôi.”

Lão Từ cười cười, không nói gì, ông nhìn thoáng qua bên ngoài, nói: “Ò, đến rồi, chính là hắn.”

Mộc Tử Hoành cùng Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua qua bên ngoài, hai người đều có chút giật mình.

Mộc Tử Hoành nói: “Người này là ai vậy? Sao chúng tôi lại không quen biết?”

Lục Hạo Thành đứng dậy, nói: “Lão Từ, chúng tôi đi đây , cám ơn!” Nói xong liền sải bước đi ra ngoài.

Mộc Tử Hoành cũng cười rồi xoay người đi theo Lục Hạo Thành rời đi.

Chỉ thấy chỉ thấy người đàn ông trung niên mập mạp cầm một túi văn kiện, đang muốn mở ra xem.

Lục Hạo Thành chỉ chỉ Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành hiểu ý, nhanh chóng đi về phía trước.

“bang” Anh cố tình đụng phải người đàn ông kia, túi văn kiện rơi trên mặt đất.

“Tiên sinh, ngài không sao chứ?” Giọng nói của Lục Hạo Thành vang lên..

Người đàn ông đang định cúi đầu nhặt văn kiện nhìn Lục Hạo Thành cười cười, “Tôi không sao!”

Mộc Tử Hoành tốc độ cực nhanh, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.

“Không có việc gì là tốt rồi” Lục Hạo Thành nói xong liền rời đi.

Người đàn ông cúi người nhặt túi tài liệu, rồi bước ra ngoài không chút nghỉ ngờ.

Lục Hạo Thành liếc nhìn Mộc Tử Hoành ở trong góc.

Hai người cũng nhanh chóng đi theo ra ngoài, lái xe đuổi theo người đàn ông trung niên suốt một đoạn đường.

Ông ta vừa ra khỏi cổng, rẽ vào một ngõ nhỏ, liền cho xe dừng lại.

Mộc Tử Hoành cũng đỗ xe cách đó không xa, lúc này cảm thấy đặc biệt lo lắng, có thể là ai? Lục Hạo Thành cũng nhìn chằm chằm chiếc xe trước mặt, ánh mắt lạnh lùng không có một chút độ ấm.

Cách đó không xa có một chiếc ô tô đang đậu, một người phụ nữ đột nhiên bước xuống xe.

Đi Cố An An.” Mộc Tử Hoành khiếp sợ miệng mở lớn, “Người phụ nữ này sao vẫn chưa chịu từ bỏ chứ? Lục Hạo Thành nhìn như muốn xé rách mặt Cố An An ” Người phụ nữ chết tiệt này, biết ngay cô ta sẽ không chịu an phận.”Giọng nói lạnh lẽo làm người nghe lạnh sống lưng.

Ngay tại khi Mộc Tử Hoành muốn thu hồi ánh mắt , đột nhiên Cố An An lấy ra một bọc tiền dày cộp đưa cho người đàn ông trung niên.

“Chụp lại” Lục Hạo Thành giọng điệu bình thản.

” Hạo Thành, đã chụp xong.” Mộc Tử Hoành cười nói.

Người phụ nữ này đang sốt ruột .

“Tử Hoành, tôi sẽ tự mình đến sân bay.Cậu đi điều tra xem, người đàn ông kia và Cố An An có quan hệ không bình thường, nếu không cô ta cũng không cho hắn nhiều tiền như vậy.”

“Đã biết.” Mộc Tử Hoành nhìn qua anh, có chút đau lòng, ” Hạo Thành, cậu lớn lên trong âm mưu và tính toán, lần này nhất định phải để Lam Hân nhìn cậu với cặp mắt khác xưa, biết không?”

Lục Hạo Thành vừa nghe, nhìn người bên cạnh thật sâu, chiếc xe phía trước cũng đã rời đi.

“Nói nhiều” Lạnh nhạt nhả ra hai chữ, Lục Hạo Thành mở cửa bước xuống xe.

Mộc Tử Hoành cũng không tức giận, mở cốp xe ra để anh lấy hành lý.

Lục Hạo Thành cầm lấy va li, đứng ven đường bắt taxi, trực tiếp ra sân bay.

Mộc Tử Hoành liếc nhìn đồng hồ, mỉm cười: “Lục Hạo Thành à Lục Hạo Thành, cậu lại cùng Lam Hân bỏ lỡ một lần.”

Anh mở túi hồ sơ lấy kết quả giám định xem, kết quả tất nhiên là quan hệ mẹ con.

Tờ giám định này còn chưa rơi vào tay Cố An An.

Anh đẩy vào túi văn kiện, nhét nó vào gác lửng phía sau chỗ ngồi, sau đó cũng khởi động xe rời đi.

– › Đôi với anh, cho dù Lục Hạo Thành đôi xử với anh như thê nào, anh vẫn luôn bao dung và thấu hiểu cậu ta.

Âu Cảnh Nghiêu cùng Tô Cảnh Minh hôm nay chỉ sợ không có sức lực tới công ty .

Anh còn phải qua công ty một chuyến.

Nghĩ đến Âu Cảnh Nghiêu và Tô Cảnh Minh, lòng lại bực bội, xe của anh, nghĩ đến tim gan lại nhói đau.

Hy vọng qua một thời gian nhìn đến chiếc xe yêu quý, vẫn là dáng vẻ mới tỉnh.

Cố An An tìm chỗ dừng xe, nhanh chóng mở xem phiếu kết quả, vừa thấy, nhìn thấy kết quả hiển thị bên trên không phải là quan hệ mẹ con ruột “So có thể như vậy?” Cố An An nghỉ ngờ nhìn kết quả.

Nếu không phải Cố Ức Lam, Lục Hạo Thành sao có thể quan tâm cô ta như thế? Trên thế giới này, chỉ có Cố Ức Lam mới có thể khiến Lục Hạo Thành sống chết che chở.

Cố An An cầm phiếu kết quả khẽ run lên, cả người như mất hồn, vì chờ đợi kết quả ngày hôm nay, cả đêm qua cô ta đều căng thằng không ngủ được.

_ Lần trước cô ta đến cơ quan giám định, đều có người quen của Lục Hạo Thành và Mộc Tử Hoành, cho nên vẫn sợ kết quả có sai sót.

Sau đó mới đổi qua nơi khác, kết quả giám định vẫn như cũ.

“Chẳng lẽ là hiểu sai rồi sao?” Cô run rẩy làm bằm “Ha.ha tai. ” Cười lạnh vài tiếng.

Bản thân mình làm sao vậy? Không phải quan hệ ruột thịt thì sẽ tốt hơn sao.

Lam Hân không phải Cố Ức Lam, đây là chuyện đáng để cô ta vui mừng.

Cô ta vẫn là con gái nhà họ Cố, hơn nữa còn là đứa con gái duy nhất.

Không ai cướp đi những thứ thuộc về Cố An An này, tưởng tượng như vậy, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Xe lại được khởi động đi về hướng Tập đoàn Lục Thị.

Sáng sớm Lam Hân đã bay đến Hải Thành, đúng mười giờ thì đến sân bay.

Show thời trang quốc tế cũng vừa diễn ra, cô đã chuẩn bị rất tốt.

Trung tâm hội nghị buổi trình diễn rất lớn, người xem tấp nập.

Lam Hân mặc một chiếc váy trắng do chính cô thiết kế, với kiểu dáng độc đáo, xinh đẹp thuần khiết.

Đôi bông tai pha lê và màu son hồng nhạt khiến tổng thể khuôn mặt cô ấy trở nên trong trẻo, tinh tế, lả lướt tuyệt mỹ.

Cô ở show diễn, ở trước mỗi thiết kế đều dừng lại, còn cẩn thận xem xét.Trong tay cô cầm một cuốn sổ, ngẫu nhiên có linh cảm, cô sẽ phác thảo ngay.

“Vị tiểu thư này, xin hỏi, bộ váy cô đang mặc, là chính cô thiết kế sao?”

Đột nhiên, một cô gái mặc váy đỏ rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, khi cười mang theo vẻ đẹp duyên dáng, cô mỉm cười nhìn Lam Hân, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

Lam Hân cũng cười nhẹ, “Là chính tôi thiết kế .”

Cô gái vươn đôi tay xinh đẹp rồi nói: “Xin chào, tôi là Lâm Tử Thường.”

Lam Hân bắt tay cô.”Xin chào, Lâm tiểu thư, tôi là Lam Hân.”

Lâm Tử Thường nhìn chiếc váy trên người Lam Hân, rất thích, rất hợp ý cô, làm cho cô cảm giác trước mắt như sáng ngời.