Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 342: Hiện tại anh đang phản bội tình yêu đích thực của mình



“Không có việc gì là tốt rồi! Ăn cơm trước đi!” Giọng cô mềm mỏng hơn.

“Được” Lục Hạo Thành khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn cô.

Anh nói thầm trong lòng:”Lam Lam, thật xin lỗi! Vì tôi mà em đã phải chịu nhiều thiệt thòi. Lục Hạo Thành tôi thề rằng sau này sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho em.”

Lam nhìn đống hải sản phong phú trên bàn, mới nhận ra tất cả đều là món mình thích.

Cô uống hết nửa cốc nước và ăn thêm hai quả cà chua bi, mới nói: “Lục Hạo Thành, nhà này hương vị đồ ăn cũng không tồi, anh xem món tôm cay này, nhìn đã thấy ngon.”

Lục Hạo Thành đột nhiên đeo chiếc găng tay dùng một lần, gắp tôm lên, bóc vỏ rồi cho vào bát của cô.

Lam Hân cảm động không thôi, nhìn anh nói: “Lục Hạo Thành, không cần làm như vậy, tôi có thể tự bóc, anh cũng nhanh ăn đi!”

“Không, Lam Lam, hiện tại tôi là bạn trai em, bóc tôm là việc của đàn ông.” vừa nói vừa bóc, anh đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, phong thái quý ông lịch lãm lại toát ra.

FH1ố ID. s2… ” Lam Hân đột nhiên cười ha hả, không nghĩ tới Lục Hạo Thành cũng sẽ có một mặt đáng yêu như vậy.

Lục Hạo Thành nhìn thây cô thoải mái cười to, cũng không tự chủ mà cong khóe môi Cô thật dễ chiều, một hành động nhỏ đã có thể cảm động đến cô.

Cười một hồi lâu cô mới dừng lại, ánh mắt tán thưởng nhìn qua: “Lục Hạo Thành, anh đã nói như vậy , tôi cũng không thể không biết xấu hổ cướp bát cơm của anh”

“Đúng vậy, Lam Lam nếu tự mình làm, chẳng phải là tôi không có cơ hội thể hiện sao2”

Chỉ chốc lát, trong chén Lam Hân đã chất đầy những con tôm được bóc vỏ.

Lam Hân vừa thấy, ngăn anh lại : “Lục Hạo Thành, đủ rồi, đủ rồi, tôi không ăn được nhiều đâu.”

Lục Hạo Thành nghe vậy lại cau mày: “Lam Lam, em nên ăn nhiều một chút, nhìn xem em gầy như vậy, gió biển lớn một chút có thể thổi bay em.”

Lam Hân hồn nhiên cười, nhìn về biển rộng phía xa, gió biển thổi đến vô cùng thoải mái.

“Lục Hạo Thành, cho dù bị gió lớn thổi bay, tôi cũng sẽ không làm cho mình khó chịu , anh ăn đi!”

Lục Hạo Thành nghe vậy liền bất lực, cô ăn ít như vậy, anh nhìn cũng cảm thấy xót xa.

“Lam Lam, em ăn món khác đi .” Lục Hạo Thành vội gắp món khác cho cô, so với bạn trai bình thường còn chu đáo hơn.

Lam Hân không hề biết Lục Hạo Thành hiện tại hận không thể đem toàn bộ những điều tốt nhất dành tặng cô.

“Được, anh cũng ăn đi.” Lam Hân nhìn về phía xa xa, nhìn ánh trăng trên biển, mềm mại say lòng người.

Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh trăng đẹp như vậy.

Lục Hạo Thành say đắm nhìn dáng vẻ xinh đẹp và nụ cười rạng rỡ của cô.

Mà Lam Hân lúc này vẫn đang nhìn về hướng biển, cũng không thấy được cảnh này.

Lục Hạo Thành vẫn như cũ nhìn cô, Lam Lam, chờ em nhiều năm như vậy, là rèn luyện trái tim, cũng là một loại thử thách đau thương trong cuộc đời tôi.

Có lẽ, cuộc đời có thuận lợi, có khó khăn mới có thể khiến con người ta trưởng thành hơn.

Sau khi cả hai vui vẻ ăn tối xong, Lục Hạo Thành nắm tay cô đi dạo trên bãi biển.

Bên trái là tòa nhà cao tầng, nhà nhà sáng rực ánh đèn.

Trên những con tàu khác nhau trên biển cũng tỏa ánh sáng dịu trong đêm tối.

Một đôi tình nhân cũng năm tay nhau đi ngang qua.

Làn gió buổi tối nhẹ nhàng từ từ thổi qua, Lam Hân thoải mái nhắm mắt lại.

Mùi ẩm ướt và tiếng sóng lăn tăn khiến mọi lo lắng trong lòng cô giờ phút này đều tan biến Lục Hạo Thành nghiêng người nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của cô, khuôn mặt tuấn tú trở nên dịu dàng.

Điều anh đã ủ trong lòng bấy lâu nay, lúc này, anh buột miệng thốt lên “Lam Lam, em có muốn nghe câu chuyện của cô ấy không?”

Lam Hân đột nhiên mở mắt ra nhìn anh, biết “cô ấy” trong miệng anh là ai?

Cô cười nói: “Lục Hạo Thành, nếu anh cảm thấy nhắc đến cô ấy sẽ rất đau lòng, vậy thì đừng nói.”

Cô đúng là người mềm lòng, nếu chuyện này nói ra khó khăn , vậy thì cô đêm nay cũng sẽ mắt ngủ giống anh.

Lục Hạo Thành giọng điệu nhàn nhạt: “Có lẽ, nói ra được, tôi cũng không đau đón như vậy .”

Lam Hân đột nhiên dừng lại và đứng trước mặt anh, cô đứng trước mặt anh từ một góc độ như vậy, trông rất nhỏ nhắn và tinh tế.

” “Lục Hạo Thành, chúng ta tìm một chỗ ngồi đi. Anh từ từ nói, tôi sẽ có gắng lắng nghe.”

“Được.”

Anh mỉm cười nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước.

Lam Hân cúi đầu nhìn hai tay đan vào nhau của hai người, cảm thấy có chút bất lực, anh nắm tay cô không buông suốt đường đi.

Là một người bạn trai, anh thực sự tốt không có gì để chê trách.

Cô đùa cọt : “Lục Hạo Thành, hai ngày nay tôi làm bạn gái anh, nếu anh chiều hư tôi, bạn trai sau này của tôi biết sống thế nào đây?”

Lục Hạo Thành đột nhiên dừng lại, nhìn cô bằng ánh mắt u ám: “Lam Lam, em còn muốn làm bạn gái của người khác sao?”

Lời này nghe qua lại có phần kỳ lạ TA ” Lam Hân.

Lam Hân chớp chớp mắt, sau đó nghiêm túc nhìn anh “Nhìn ánh mắt anh, thật giống như tôi thực sự phản bội anh vậy.

Mặc dù tôi là mẹ của ba đứa nhỏ. Nhưng tôi thậm chí còn chưa yêu đương, nếu không đêm nay cũng sẽ không đồng ý yêu cầu của anh .

Nếu sau này gặp được một người đàn ông tốt với mình, đối với mấy đứa nhỏ ,cha mẹ tôi cũng tốt, tôi cũng sẽ cân nhắc nha.”

Tuy nói vậy, chỉ sợ người đàn ông như vậy tìm không ra đâu.

Lam Hân ngắt lời anh: “Thôi bỏ đi, trên thế giới này làm gì có người đàn ông như vậy chứ.”

“Không phải, Lam Lam, ta đây đâu?” còn tôi thì sao?” Lục Hạo Thành ảm đạm nhìn cô, cô dám tìm người đàn ông khác làm bạn trai của mình, anh lập tức xử lý cô.

Lục Hạo Thành đi theo cô vài bước, không cam lòng hỏi: “Lam Lam, chẳng lẽ em cảm thấy tôi không đủ tốt sao? Tôi có thể tốt với em, với mấy đứa nhỏ và cha mẹ em đều tốt.”

Ngày hôm nay cũng là ngày mà Lục Hạo Thành nói nhiều nhất trong những năm gần đây .

Cũng chỉ có ở trước mặt cô, anh mới có thể là chính mình.

Lam Hân trừng mắt nhìn anh: “Lục Hạo Thành, anh cũng đừng quên , chúng ta đang giả làm người yêu, để có thể an ủi trái tim bị tổn thương của nhau. Dù không bị tổn thương về mặt tình cảm, nhưng tôi cũng muốn nếm trải hương vị của tình yêu. Đó là lý do tại sao tôi đồng ý với anh, anh đừng được nước lấn tới.

Hơn nữa, anh và tôi ở bên nhau, cô gái anh thương nhớ đã trở lại phải làm sao bây giờ?

Nếu anh có suy nghĩ phản bội, vậy sự kiên trì chờ đợi của anh những năm qua, rốt cuộc là bởi vì tình yêu hay là sự áy náy?”

“Tình yêu đích thực” Lục Hạo Thành không chút do dự: trả lời, giọng nói đầy kiên định.

“Vậy hiện tại anh đang phản bội tình yêu đích thực của anh”

Lam Hân nâng bàn tay của hai người đang nắm lấy nhau.

Lục Hạo Thành cứng họng, anh phải làm sao?

Hãy nói cho cô ấy biết sự thật, nói với cô ấy rằng cô ấy là người anh ấy đang chờ đợi.

Nhưng anh sợ rằng sau khi nói với cô, cô sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.