Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 485: Lục Hạo Thành vào ở nhà Lam Hân



Lục Hạo Thành liếc nhìn Lam Hân phía sau, nói: “Cùng vào đi.”

Lập tức tránh đường để Cố Ức Lâm cùng Mộc Tử Hoành đi vào, Lục Hạo Thành lúc này mới đóng cửa lại.

Lam Hân nhìn thấy hai người, cười nói: “Mộc tổng, Có tổng, hai người đến à.”

Mộc Tử Hoành cười nói: “Lam Lam, Kỳ Kỳ, đỡ hơn chưa?”

Lam Hân khẽ gật đầu, cũng không nói chuyện.

Kỳ Kỳ cũng lười biếng nhìn Mộc Tử Hoành cùng Có Ức Lâm.

Thật ra khi nhìn thấy Cố Ức Lâm, cô bé đã nghĩ tới bà già đã đẩy mình xuống lầu, khiến mình cùng mẹ đều bị thương.

Nghĩ tới chuyện này, đáy lòng liền phẫn nộ.Nhưng mẹ đã dạy dỗ ba anh em từ nhỏ, không cần quá so đo, nếu không sẽ đánh mắt chính mình.

Cô bé vẫn mình cười: “Chào chú Mộc, chào chú Cố.”

Mộc Tử Hoành cười gật gật đầu.

Cố Ức Lâm nhìn Kỳ Kỳ thật sâu, đáy lòng kích động: “Kỳ Kỳ, chào cháu! Cháu phải nhanh khỏe lại.”

“Phải nhanh khỏe hơn mới được.” Lam Tử Kỳ có chút nặng nè, năm nay sắp lên tiểu học, cũng không thể vì bị bệnh mà trì hoãn.

À Cố Ức Lâm nhìn Lam Hân, đáy lòng gọi một tiếng Tiểu Ức, thiếu chút nữa nhịn không được mà thốt ra.”Thực xin lỗi, Tiểu Ức, anh trai đã không nhận ra em.”

Trong mắt Cố Ức Lâm bây giờ Tiểu Ức trước đây cùng Tiểu Ức hiện tại đúng là có nhiều điểm tương tự.

Chết tiệt, bọn họ lại không nhận ra được.

“Ô, mọi người đều ở đây nhỉ.” Cố Tích Hồng lại cầm đủ thứ đồ linh kỉnh, mở của tiến vào.

Lam Hân vừa thấy, hơi nhíu mày, ông chú này sao lại tới nữa vậy?

Cố Ức Lâm nhìn thấy cha, bỗng nhiên nghĩ đến, cha cho tới nay vẫn kiên trì, lần đầu tiên ông nhìn thấy Lam Hân, đã biết là Tiểu Ức. Hơn nữa một mực tìm cô.

Cố Ức Lâm vẻ mặt hỗ thẹn, lần này cha có thể đạt được mong ước bấy lâu.

Anh gọi: “Cha, đây là….. _ “À, cha đến xem Lam Lam.” Cố Tích Hồng cười nhìn Lam Hân.

Lam Hân cười nói: “Chú, người không cần như vậy, chạy qua chạy lại rất vất vả.”

Có Tích Hồng lắc đầu nói: “Không không không, Lam Lam, là ta muốn tới, không đến, lòng ta không an tâm.”Ông nói xong, lại đặt đồ trong tay lên bàn.

Lam Hân nghe vậy cũng có chút bát đắc dĩ, mọi chuyện luôn như vậy, khi nghĩ muốn hoàn toàn hận một người, đột nhiên không hận nỗi.

Cố phu nhân mặc dù có sai, lúc cô nhìn con gái bị đẩy ngã, trong lòng đã nghĩ trên đời này sao có người nhẫn tâm như vậy, không đem mạng người để vào mắt.

Nhưng những gì Cố Tích Hồng làm, khiến nỗi căm tức trong lòng cô giảm bớt rất nhiều.

Cô vẫn luôn tin tưởng, thế giới này vẫn còn nhiều người tốt.

“Cha, sau này cha muốn tới, để con chở qua, thắt lưng cha không tốt, tự mình lái xe lại đây,con cũng lo lắng.” Cố Ức Lâm cười nói, chỉ sợ trong lòng cha đã nhận định Lam Hân chính là Tiểu Ức, chuyện này, anh sẽ tìm cơ hội nói cho cha, đỡ công ông điều tra.

Cố Tích Hồng nhìn thoáng qua con trai, lắc đầu: “Đừng nghĩ cha yếu đuối như vậy, không phải ta còn rất khỏe sao?”

Cố Tích Hồng nói xong liền nhìn Kỳ Kỳ, cười từ ái hỏi: “Kỳ Kỳ, có đỡ hơn chút nào không?”

Lam Tử Kỳ ha ha cười: “Ông ơi, buổi sáng ông mới hỏi một lần, lúc này mới cách. máy tiếng, chắc cũng tốt hơn chút nhĩ?”

Lam Tử Kỳ nói xong, còn dùng cánh tay không bị băng bó ra hiệu, cặp mắt thông minh cổ quái còn tỏ vẻ nghiêm túc.

snE Ip20 0 tr ” Tất cả mọi người đều bị hành động này chọc Cố Ức Lâm nói: “Lam Lam, chúng tôi đi trước vậy, mọi người nghỉ ngơi đi.”

Lam Hân thấy anh ta gọi một tiếng Lam Lam thì hơi kinh ngạc, nhưng cũng gật gật đầu.

Cô nhớ rõ, Cố Ức Lâm cho tới bây giờ đều gọi cô là quản lý Lam.

“Cha, chúng ta cùng nhau về thôi, vừa đúng lúc con đưa cha ve.

Cố Tích Hồng nhìn Lam Hân thật sâu, cười nói: “Lam Lam, nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”

“Chú, được ạ, vất vả cho chú rồi” Lam Hân cười nói.

Mấy người rời đi, Lục Hạo Thành lại đóng cửa, có phóng viên vẫn luôn âm thầm tìm kiếm phòng bệnh của Lam Lam.

Anh cũng rất chu đáo, có gắng không cho phóng viên phát hiện ra bọn họ.

Mà chuyện hỗn loạn giữa Cố An An và Lam Hân trên truyền thông vẫn giằng co năm ngày, mới hạ nhiệt.

– ‘ Trong năm ngày này, Cố Tích Hồng gần như mỗi ngày sẽ đến thăm Lam Hân, hơn nữa còn vui vẻ xách đến bao nhiêu đồ ăn.

Trong lòng Lam Hân mặc dù có nghỉ vấn, nhưng lúc này đây, cô lần đầu tiên lùi bước, không nghĩ sẽ vạch trần chân tướng.

Năm ngày sau, Lam Tử Kỳ xuất viện.

Lục Hạo Thành trực tiếp đưa Lam Hân cùng Lam Tử Kỳ trở về.

Cũng bảo Mộc Tử Hoành thu dọn hành lý của mình, chuyển đến nhà Lam Hân.

Hôm nay vừa đúng là cuối tuần, tất cả mọi người đều ở nhà.

Dịch Thiên Kỳ nhìn thấy Lục Hạo Thành chuyển đến rất nhiều đồ, tính toán ở lâu dài.

Ông cười trêu chọc: “Giám đốc Lục, nhà chúng tôi hình như không còn phòng thì phải”

Lam Tử Kỳ ở bên cạnh liền nói: “Ông quên rồi sao, ngay cạnh phòng của mẹ vẫn trống mà?”

Lam Hân và Dịch Thiên Kỳ vừa nghe, đều nhịn không được nhìn về phía Kỳ Kỳ nhanh nhảu.

Ánh mắt Lam Hân trầm xuống, nhưng không nhìn Lục Hạo Thành.

Dịch Thiên Kỳ lại cười cười, không nói gì.

Lục Hạo Thành mang vẻ mặt thoải mái, con gái anh quả nhiên là tri kỷ.

Lục Hạo Thành nhìn Dịch Thiên Kỳ, nói: “Dịch tổng, về sau nơi này cũng là nhà của tôi, nhưng vẫn muốn chúc mừng chú và mẹ, người có tình ắt sẽ về với nhau.”

Những lời cuối cùng anh nhấn mạnh, như có ý nhắc nhở Dịch Thiên Kỳ, người vợ hiện tại của chú là mẹ tôi.

Dịch Thiên Kỳ sao lại nghe không hiểu chứ, ông chỉ nheo mắt nói: “Chúc cậu ở nhà chúng tôi thấy thoải mái.”

Lúc này, Mộ Thanh và Trầm Giai Kỳ cùng đi ra từ phòng bếp.

Trầm Giai Kỳ cười nói: “Chào Giám đốc Lục”

Lục Hạo Thành nói: “Chào Trầm tiêu thư “

Mộ Thanh nhìn thoáng qua con trai, nói: “A Thành, con chuyển đồ đạc lên lầu đi.”

“Được, mẹt”

Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân đang không vui, cô nhóc này, không vui cũng không thèm giấu diễm một chút Anh tà mị cười: “Lam Lam, dẫn đường đi!”

Trải qua vài ngày tĩnh dưỡng, chân Lam Hân đã có thể đi lại.Cô bát đắc dĩ đứng dậy, dẫn Lục Hạo Thành lên tầng ba.

Lúc qua tầng hai, Tiểu Tuấn khoanh tay đứng dựa vào cầu thang, nhìn Lục Hạo Thành, khóe môi hơi cong lên lên: “Chú Lục, hoan nghênh chú đến nha.”

“Tiểu Tuấn!” Lam Hân bát đắc dĩ kêu một tiếng.

Lam Tử Tuấn mỉm cười, “Mẹ, sau này nhà chúng ta càng náo nhiệt, mẹ không phải vẫn thích như vậy sao?”

Lam Hân không nói gì mà, trong nhà này, hình như cũng chỉ có mình cô không chào đón Lục Hạo Thành vào ở.

Lục Hạo Thành cười nói: “Cám ơn Tiểu Tuần.”

Tiểu Tuấn mỉm cười, không nói gì, nhìn ánh mắt Lục Hạo Thành, đáy mắt có chút biến hóa.
— QUẢNG CÁO —