Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 490: Cô không hiểu không nghĩ nếm thử



Lục Hạo Thành nhìn cô, cười tà mị mà không nói gì, anh thanh gắp xoay, nói: “Lam Lam, tôi gắp con gấu màu vàng kia cho em.

“Được!” Lam Hân cười gật gật đầu, trong lòng không ôm hy vọng, cô đã thử qua vô số lần, không có một lần gắp được, cái máy gắp này thật sự không phải vấn đề may rủi có thế giải quyết, mà phải dựa vào kỹ thuật.

Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua cô, cười cười, đút tiền xu, khoa tay múa chân, nhắm ngay mục tiêu là chú gấu màu vàng.

Khi tay gắp ở phía trên đầu gấu nhỏ, anh nhắn nút, thành công bắt lấy con gấu.

Lục Hạo Thành tự tin cười, hai mắt sáng ngời.

Lam Hân thấy Lục Hạo Thành đã kẹp được gấu nhỏ, cô vui vẻ kêu to: “Lục Hạo Thành, cố lên! Đừng để nó ngã xuống.”

Lam Hân ở bên cạnh, tự mình reo hò vui vẻ.

Nghe được một tiếng cố lên này, Lục Hạo Thành càng thêm tự tin, động tác cũng cần thận hơn Lam Hân lòng tràn đầy chờ mong nhìn con gấu nhỏ bị gắp đi từng chút từng chút một rồi rơi vào lối ra.

Lam Hân mở to mắt, không thể tin nhìn Lục Hạo Thành.

Cô chớp mắt hỏi: “Lục Hạo Thành, anh chắc chắn đây là lần đầu tiên chơi trò này sao?”

Lần đầu chơi đã có thể gắp trúng, thật sự quá tuyệt rồi.

Lục Hạo Thành lấy gấu nhỏ ra, đưa cho cô.

Mới nói: “Lam Lam, đây là lần đầu tôi chơi.”

“Anh đúng là quá “trâu bò” rồi, lần đầu tiên cũng có thể gắp trúng.”

Lam Hân nghĩ về lịch sử gắp thú hụt của mình, lòng tràn đầy hỗ thẹn.

Mấy đứa nhỏ rất thích chơi, đặc biệt là Kỳ Kỳ, mỗi khi đi siêu thị, ở cửa cũng có máy gắp, lúc nào Kỳ Kỳ cũng phải chơi một lần, mới bằng lòng về nhà.

Lục Hạo Thành tà mị cười, hai mắt như phát sáng.

“Lam Lam, em còn muốn con nào?”

Lam Hân nhìn thoáng qua cái máy, chỉ vào con thỏ Bobby màu hồng nói “Con thỏ nhỏ đó đi, Kỳ Kỳ rất thích nó, nhưng lần nào cũng không gắp được.”

Lục Hạo Thành lại cong môi, bắt đầu đút thêm một đồng xu, tập trung tinh thần gắp con thỏ nhỏ, đồ con gái thích, chính là cơ hội để anh thể hiện.

Lam Hân cũng nhìn chằm chằm từng động tác của Lục Hạo Thành.

“Lục Hạo Thành, cố lên, đêm nay nếu Kỳ Kỳ có được con thỏ nhỏ này, nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Lục Hạo Thành cũng biết vậy, anh nhắm chuẩn mục tiêu, rất nhanh ấn nút, con thỏ hồng nháy mắt bị ôm trọn.

Chậm rãi chậm rãi bị kéo đi.

Lam Hân nhìn theo, tim cũng căng thẳng, “Lục Hạo Thành, ổn định, ổn định.” Cô vui vẻ kêu.

Lục Hạo Thành cười cũng vui vẻ, nhưng vẫn giữ ổn định, thỏ nhỏ màu hồng đã rơi vào lồi ra.

“Oal Lục Hạo Thành, anh thật lợi hại!” Lam Hân cười hớn hỏ, “Nếu Kỳ Kỳ ở đây, sẽ càng thêm vui vẻ.”

Lục Hạo Thành cười nói: “Lam Lam, lần sau chúng ta dẫn Kỳ Kỳ cùng qua.”

“Được!” Lam Hân vui vẻ gật đầu.

Lục Hạo Thành thấy cô vui sướng như mong đợi, lại hỏi: “Lam Lam, còn muốn gắp nữa không?”

Lam Hân lắc đầu nói: “Không được, Lục Hạo Thành, có hai còn là vui rồi. Sự thật chứng minh, vận khí của anh đúng là rất tốt.”Mấy món đồ chơi này chất lượng cũng không phải tốt lắm.

Lục Hạo Thành hơi nhíu mi, “Lam Lam, tôi còn muốn gắp thêm vài món.”

“Anh thật đúng là gắp đến nghiện rồi. Đi thôi, đi tản bộ.”

“Nhưng mà…..

Lam Hân ngắt lời anh “Lục Hạo Thành, đừng như vậy, chuyện gì cũng phải có điểm dừng, giống như anh từ tầng 100 nhìn xuống, tất cả đều là cảnh đẹp, nhưng từ tầng 2 nhìn xuống xem, tất cả đều là rác rưởi. Con người nếu không đứng trên cao nhìn nhận vấn đề, nếu không có vận mệnh, tất cả đều chỉ là lông gà vỏ tỏi. Mấy món đồ chơi cũng giống nhau, bề ngoài thì đẹp, lấy hết về thì bỏ ở đâu? Vậy không cần tôi nhiều lời.

Hơn nữa Kỳ Kỳ thích ôm chúng ngủ, nó còn bị viêm mũi khiến tôi có chút lo lắng.”

Lục Hạo Thành khẽ gật đầu “Lam Lam, đều nghe em.” Lục Hạo Thành cố ý nhắn mạnh.

Lam Hân nhìn thấy ánh mắt anh lóe lóe, người này, sao lại có trí nhớ tốt như vậy chứ?

Còn có thể nhớ rõ chuyện này.

Lục Hạo Thành lại cười cười, cùng cô đi về phía trước.

Hai người đi được vài bước, Lục Hạo Thành bỗng nhiên thấy kẹo bông.

Anh quay đầu lại nhìn Lam Hân cười nói: “Lam Lam, em xem, có bán kẹo bông, chúng ta mua một cái đi?”

Anh nhớ rõ, Lam Lam trước đây cũng thích ăn.

Nhưng có một lần, anh nói, ăn đồ ngọt sẽ bị sâu răng, cô. thấy cũng không dám ăn nữa.

Lam Hân nhìn thoáng chỗ bán kẹo nói: “Lục Hạo Thành, anh vẫn là con nít sao?”

Lục Hạo Thành phản bác nói: “Lam Lam, rất nhiều cặp đôi đều thích ăn, đi, chúng ta qua mua một cái.”

Lục Hạo Thành nắm tay cô đi qua.

Nhìn qua ông chú bán kẹo bông, giọng nhàn nhạt: “Chú à, bán cho tôi một que kẹo bông vị dâu.”

“Có ngay!” Ông chú sảng khoái đáp ứng một tiếng.

Cầm một que tre dài, bắt đầu làm kẹo bông.

Lục Hạo Thành cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy người ta làm kẹo bông, lúc còn nhỏ, anh vẫn hay mua cho Lam Lam ăn.

Lam Lam mỗi lần nhìn thấy anh cầm que kẹo đến, đều rất vui vẻ thốt lên “Anh Hạo Thành, cảm ơn kẹo bông của anh.”Sau đó, hai đứa trẻ sẽ vừa đi vừa ăn.

Cũng không biết từ bao giờ, ở trên TV thấy được một đứa trẻ ăn kẹo, hàng răng cửa đen sì chỉ còn lại nửa chiếc, anh cũng không dám mua nữa.Anh nói với Lam Lam, cô bé bảo sẽ không ăn nữa.

Hiện tại, anh muốn trải qua cảm giác như ngày xưa.

Hai người thấy kẹo đã làm xong, Lục Hạo Thành hỏi giá cả.

Hiện tại là mười tệ một cái.

Anh nhớ rõ, lúc nhỏ mua cho Lam Lam chỉ là hai tệ một cái, nhưng thời điểm đó kẹo bông chỉ có một hương vị.

Lục Hạo Thành cười que kẹo bông hồng nhạt trên tay, nhìn thoáng qua Lam Lam, anh cười cười, đáy mắt có hồi ức.

Thời điểm đó, bọn họ không có quan hệ tình yêu, không có quan hệ bạn bè, càng không phải người thân, chỉ có vô ưu vô lo mà vui vẻ.

Tuổi thơ là cảm giác chân thật nhất.

Hai người đi tới công viên, Lục Hạo Thành mang cùng Lam Hân ngồi xuống.

“Lam Lam, nghỉ ngơi một chút.”

“Được!” Lam Hân yên lặng ngồi cạnh anh.

Lục Hạo Thành hơi nghiêng người, đối mặt cô, “Lam Lam, chúng ta cùng nhau ăn kẹo bông, em ăn bên này, tôi ăn bên này.

Trước đây, bọn họ đều ăn như vậy.

Lam Hân nhíu mày, lắc đầu, cảm giác có chút gì là lạ, không nói rõ.

Cô không hiểu là gì, chỉ là không muốn ném thử.

Lục Hạo Thành biết cô sẽ như vậy, anh nhìn thoáng qua kẹo bông, vẻ mặt khó xử nói: “Lam Lam, một mình tôi không thể ăn hết que kẹo lớn như vậy, bỏ đi cũng đáng tiếc, chúng ta mỗi người một hướng cùng ăn.”
— QUẢNG CÁO —