Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 497: Không biết



Lục Hạo Thành căm tức nhìn bóng lưng của Mộc Tử Hoành, lại nhìn qua Lam Hân nói: “Lam Lam, tôi đưa em quay về văn phòng.”

Anh nói xong, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua Ninh Phi Phi: “Trợ lý Ninh, cô đi mua giúp tôi chút thuốc.”

“A, được!” Ninh Phi Phi rất nhanh gật đầu, đem tư liệu về văn phòng sau đó đi xuống mua thuốc.

Lam Hân nhìn Tiêu Nhược Huyên, lại nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành.

Thấp giọng nói: “Anh thật sự mặc kệ cô ta sao? Nhìn người ta cũng thật thương tâm.”

Lục Hạo Thành tràn ngập chán ghét: “Không biết!”.

Lam Hân không nói gì nữa, anh đã nói như vậy rồi, sao có thể làm tới nữa.

“Đi!” Anh đỡ Lam Hân, đi về phía văn phòng của cô, Lam Hân chỉ có thể đi theo.

Tiêu Nhược Huyên nhìn thấy bóng lưng hai người, vẻ mặt ác độc, cô ta nhanh chóng lau nước mắt, lớp trang điểm dày cộm bị nhòe, hai mắt thâm đen như gấu trúng, lại phẫn nộ trừng trừng, tựa như ma nữ, vô cùng đáng sợ.

Chỉ còn lại một mình cô ta, ngay cả khóc cũng không còn sức, may mà lúc đi lên không mang theo trợ lý, nếu không thật sự quá xấu hỗ.

“Lục Hạo Thành, em đã thổ lộ với anh thật tâm như vậy, anh lại đối xử với em như thế soa?” Cô ta không cam lòng: la to với Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành quay đầu nhìn Âu Cảnh Nghiêu đang chăm chỉ làm việc: “Âu Cảnh Nghiêu, gọi bảo vệ lên, đem cô ta tha ra ngoài, từ nay về sau không cho người này tiến vào tập đoàn Lục Thị nửa bước.”

“Không không không, Hạo Thành, đừng đối xử với em như vậy, em biết sai rồi, thật sự biết sai rồi, em không phải cố ý đẩy cô ta, chỉ là không cẩn thận, không cẩn thận ngáng chân một chút. Hạo Thành, anh đừng nổi giận, em thật sự rất yêu Tiêu Nhược Huyên vừa nghe Lục Hạo Thành không cho cô ta bước vào công ty nửa bước, nháy mắt liền nóng nảy, la to.

Nhưng Âu Cảnh Nghiêu đã sớm cầm lấy điện thoại gọi cho bảo vệ.

Rất nhanh, hai gã bảo an đã đi thang máy lên.Một gã khá lớn tuổi nghiêm túc nhìn Tiêu Nhược Huyên, lạnh giọng nói: “Vị tiểu thư này, mời!”

“Cút ngay, hai con chó trông cửa các người có tư cách gì nói chuyện trước mặt tôi?” Tiêu Nhược Huyên giận cá chém thớt.

Sắc mặt hai gã bảo vệ lập tức thay đổi.

Âu Cảnh Nghiêu vừa nghe lời này, nháy mắt liền nồi giận, “Còn đứng đó làm gì? Đem cô ta vứt ra ngoài.”

“Vâng, thư ký Âu.”

Lúc này, hai người kia không còn khách sáo, mỗi người kéo một bên, đem Tiêu Nhược Huyên lôi vào thang máy.

Các người buông ra, có biết tôi là ai không? Buông ra Cho: TÔI cài Lục Hạo Thành, sao có thể đối xử với em như vậy? Anh không thể như thế, anh có biết em thích anh đến thế HằO n Cửa thang máy đóng cửa, cuối cùng, thế giới cũng được yên tĩnh..

Âu Cảnh Nghiêu bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện như vậy, ba bốn tháng lại xảy ra một lần.

Lục Hạo Thành không thể gặp mặt những phụ nữ khác, những người đó sau khi nhìn thấy anh sẽ biến thành ác ma.

Tương tư đơn phương không nói, còn tưởng tượng mình là người phụ nữ của Lục Hạo Thành. Anh đã sớm quen với việc thỉnh thoảng sẽ có một vụ tương tự xảy ra ở công ty.

Âu Cảnh Nghiêu cầm ly cà phê bên cạnh, tao nhã uống một ngụm, cúi đầu tiếp tục công việc dang dở.

Đối với anh mà nói, vị trí thư ký này, mỗi ngày đều có đủ loại công việc, mỗi ngày đều nghe điện thoại không ngót.Nếu không có anh ngồi ở chỗ này, Lục Hạo Thành đã sớm bị đám phụ nữ kia làm phiền đến mức muốn giết người.Tất cả những cuộc gọi của đám người đó, đều bị anh cắt ngang.

Lục Hạo Thành đưa Lam Hân trở lại văn phòng.

Giúp Lam Hân ngồi xuống, anh nhẹ nhàng cởi chiếc giày màu trắng của cô, nhìn thoáng qua bàn chân trắng nõn như ngọc, chỗ mắt cá chân lại sưng lên.

Lục Hạo Thành nhíu mi, người phụ nữ chết tiệt kia, anh không nghĩ cô ta lại từ đâu xuất hiện đến.

Lam Hân cũng cúi đầu vừa tháy, cô lo lắng nói: “Hình như lại sưng lên.”

Lục Hạo Thành ngắng đầu, không chút để ý nhìn cô, “Sau này nhất định phải cần thận một chút.”

Lam Hân nghe vậy không khỏi tức giận: “Lục Hạo Thành, tôi đột nhiên gặp tai họa bất ngờ, đều là lỗi của anh, người phụ nữ đó vì anh, mới cố ý ngáng chân tôi.”

Lục Hạo Thành nghe xong, cũng thấy có liên quan đến mình.Nhưng anh sao có thể dự đoán được, bỗng nhiên lại xuất hiện một người điên chứ.

“Thật xin lỗi, Lam Lam.” Anh áy náy nhìn cô.

Lam Hân nghe anh xin lỗi, cười cười: “Quên đi, Lục Hạo Thành, tôi không tức giận, khoan dung với người khác cũng khiến lòng mình nhẹ nhàng hơn. Cho nên, tôi thật sự không tức giận.”

Lục Hạo Thành vẫn nhìn cô, mọi chuyện xấu xảy ra với cô, anh đều cảm thấy có lỗi.

Lam Hân bỗng nhiên cười nói: “Lục Hạo Thành, anh đưa tài liệu của tôi qua đây, tôi sẽ cho anh xem bản thiết kế. Đây là ý tưởng mấy ngày nay của tôi, là thiết kế cho trẻ em trên ba tui, hiện tại chuẩn bị trang phục mùa thu đã không còn kịp rồi, tôi đã thiết kế trang phục mùa đông, thiết kế này đối với trẻ em mà nói rất nhẹ nhàng, mặc vào vừa giữ ấm lại thoải mái.”

Lục Hạo Thành nhìn tài liệu trên bàn cô, cầm lại đây.

Mở ra nhìn nhìn, các mẫu thiết kế quần áo trẻ em được cô vẽ rất sinh động.

Lam Hân giải thích: “Lục Hạo Thành, quần áo trẻ em, tính tiện dụng sẽ cao hơn mẫu mã. Nhất định phải mặc thoải mái, tốt nhất là vải cotton nguyên chất. Da của trẻ rất mỏng manh, có một số chất liệu có thể khiến chúng bị mẫn cảm. Sợi nylon hoá học dễ gây dị ứng, mặc vào có thể đau đầu, nghiêm trọng hơn sẽ gây bệnh sởi. Nếu đứa trẻ dễ bị dị ứng, sẽ rất khó chịu. Cho nên, chúng ta lựa chọn chất liệu cotton, sau đó thêm vào những chất liệu mỏng nhẹ, đều có thể mặc được. Chúng ta phải làm không chỉ là kiểu dáng, là còn để bọn trẻ mặc vào thấy thoải mái, như vậy mới có thể an tâm.”

Lục Hạo Thành nghiêm túc lật xem, một lát sau, anh nâng mắt, vẻ mặt sùng bái nhìn Lam Hân, kích động nói: “Lam Lam, em thật sự tài ba, khâm phục, khâm phục, thiết kế này quá tuyệt vời. Tôi vẫn luôn xem xét thiết kế của em, rất độc đáo, có một phong cách riêng, đúng là nghịch thiên. Nhìn đã thấy không tầm thường, mặc vào thoải mái, đây là điều mà mọi đứa trẻ đều cân.”

Ỷ Lam Hân cười cười: “Nói như vậy, anh đã thông qua mấy mẫu thiết kế này? Mấy ngày nay không phải rảnh rỗi sao, mỗi ngày cùng Kỳ Kỳ và Tiểu Tuấn nói chuyện phiếm, vô tình có hỏi hai đứa cảm thụ về quần áo. Cảm giác của chúng rất quan trọng, có thể nói đã đem đến cho tôi linh cảm. Nhưng quần áo mấy đứa mặc không phải do tôi làm. Đều là Cần Hi thiết kế cho ba anh em. Anh đừng thấy tôi nghèo khổ, quần áo của ba anh em chúng đều là những trang phục mới nhất theo mùa. Người khác còn chưa kịp mau, Cần Hi và Cần Nghiên, đều đã chuẩn bị tốt cho chúng. Cũng không có nhiều thời gian, một năm tôi cũng may cho chúng vài bộ. Đôi khi mẹ cũng sẽ tự làm.”