Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 535: Sự trợ giúp đắc lực của con gái



Giai Kỳ đã nhận được cuộc gọi của Lam Hân, biết cô muốn tới hỗ trợ.

Ở nhà sách!

Không khí yên tĩnh, hiệu sách rộng rãi, rất thoáng mát.

Lục Hạo Thành vừa mang ba đứa trẻ đi ăn trở về.

Nhìn ba đứa con lại vùi đầu vào thế giới sách, Lục Hạo Thành bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ.Anh cũng thích đọc sách, nhưng cũng không mê mần như ba đứa nhỏ.

Lần trước anh bận việc, cũng không có cảm giác gì, nhưng hôm nay không có nhiều việc để làm.Nhìn thấy ba anh em mải mê đọc sách, thật sự cảm các con mình rất đáng yêu Chỉ cần nhìn thấy sách, sẽ bỏ quên tất cả.

Nhìn những đứa trẻ xung quanh xem, nào có ai quy củ như ba anh em chúng chứ.

Lục Hạo Thành cầm trong tay một cuốn sách về quản lý, một chữ cũng đọc không vào.

Anh mặc bộ đồ trắng, khuôn mặt đẹp như tượng tạc, một đôi sáng ngời như kim cương bàn, cao ngạo nhìn vạn vật, rất có sức hấp dẫn.

Người chung quanh, nhìn thấy anh thì hai mắt đều sáng ngời.

Lam Tử Kỳ ngồi ngay cạnh, cô bé ngẳng đầu, nhìn mấy người đi đọc sách mà không thèm đọc sách, chỉ lo nhìn chú Lục.

Cô bé liếc hai anh trai, thấy hai người vẫn đang tập trung, liền thấp giọng nói: “Chú Lục, ôm cháu ra ngoài.”

Lục Hạo Thành nghỉ hoặc nhìn qua, nhưng cũng không nhiều lời, liền ôm con gái đi ra ngoài.

Lục Hạo Thành: “Kỳ Kỳ, làm sao vậy?”

Lam Tử Kỳ nhìn chung quanh, đã đến đầu cầu thang, nhỏ giọng nói: “Chú Lục, thả cháu xuống, cho cháu ngồi trên cầu thang.”

“Kỳ Kỳ, ta ôm cháu.”

Lam Tử Kỳ nói: ” Chú Lục, cháu có lời muốn nói.”

Lục Hạo Thành thật cẩn thận thả cô bé xuống.

Lam Tử Kỳ nhìn thoáng qua chung quanh, nói: “Chú Lục, nói thật với cháu đi, chú rốt cuộc có thích mẹ cháu không?”

Lục Hạo Thành: “2 2”

Kỳ Kỳ đây là muốn làm gì?

Hắn cười nói: “Kỳ Kỳ, ta đối với mẹ cháu, không phải thiếmS2 s2: “Vậy chú ở nhà cháu làm gì? Lại không thích mẹ?” Lam Tử Kỳ rất nhanh ngắt lời anh, đôi mắt ngập tràn thất vọng.

Lục Hạo Thành nhìn thấy khuôn mặt nhỏ thất vọng, con nhóc này, gấp gáp như vậy: “Kỳ Kỳ, đừng sốt ruột, ta còn chưa nói xong, không phải là thích mẹ cháu, mà là rất yêu.Khi mẹ cháu còn nhỏ, chúng ta đã quen biết, ta và Lam Hân là thanh mai trúc mã. Chú làm tất cả đều là vì chờ mẹ cháu trở về.”

Lam Tử Kỳ vừa nghe, khuôn mặt xinh đẹp cười tươi như hoa “Chú Lục, chú nhìn rất giống bọn cháu, rất có tướng cha con, cháu sẽ chờ chú làm cha bọn cháu đấy. Chú nhát định phải tấn công mẹ, thành công cưới được mẹ cháu.”

Lục Hạo Thành vừa nghe con gái nói xong, môi lại nở nụ cười chói mắt.

Anh nhận được sự trợ giúp đắc lực của con gái nha.

“Nhưng mà Kỳ Kỳ, mẹ cháu không thích ta dây dưa với cô ấy.”

Lục Hạo Thành có chút nỗi giận, nghĩ đến chuyện tối qua, anh rất đau lòng.

Anh ngồi một đêm, trời sáng liền đưa ba anh em ra ngoài.

Lam Tử Kỳ nhìn đại BOSS trước mặt mà có chút nói không nên lời: “Chú Lục, chú thật sự là không hiểu mẹ, mẹ cháu rất cô đơn, chú cần trò chuyện nhiều hơn, nhưng đừng nhắc đến chuyện cha của bọn cháu, những chuyện khác mẹ sẽ không tức giận. Hơn nữa, mẹ thích học đủ thứ, taekwondo, khiêu vũ, (HỨ DHáD-1..-…- Chỉ cần có thời gian, thì chưa bao giờ nhàn rỗi.

Cho nên, Chú Lục, hiện tại đã biết làm thế nào rồi chứ! Mẹ cháu luôn lấp đầy thời gian biểu, vì rất cô đơn.

Nhìn thấy mẹ cố gắng như vậy, ba anh em bọn cháu mới ra sức nỗ lực.”

Lam Tử Kỳ cảm thấy bản thân đối với chuyện của mẹ hiểu rất rõ.

Lục Hạo Thành nghe con gái nói những lời này, đáy lòng rất đau.

“Kỳ Kỳ, về sau có cha, các cháu sẽ không phải vất vả như vậy.” Lục Hạo Thành nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô bé.

Lam Tử Kỳ vừa nghe tiếng cha, vẻ mặt ưu thương hơn rất nhiều, nhanh chóng giải thích: “Chú Lục, cám ơn chú không chê ba anh em chúng cháu phiền, nhưng chú không cần lo lắng, bọn cháu cũng không phải là gánh nặng con chồng trước.

Chúng cháu tự kiếm tiền nuôi bản thân, sẽ không để Chú Lục khó xử, cháu vẽ tranh có thể tự nuôi sống mình, anh cả, anh hai cũng có thể tự kiếm tiền, sẽ không gây phiền phức cho chú lic?

Vẻ mặt Lục Hạo Thành vô cùng đau đớn, con gái anh nhìn tính cách có vẻ tùy tiện, nhưng tâm tư lại sâu sắc.

*Con chồng trước”, ba tiếng này rốt cuộc khiến ba đứa trẻ suy nghĩ nhiều thế nào?

Mà lại để trong lòng như vậy?

Anh chậm rãi ngồi xổm xuống, đồng tử đen sáng như đá đen, nhìn như bình tĩnh nhưng nỗi đau lại ẳn chứa nơi đáy mắt “Kỳ Kỳ, ” Giọng anh nghiêm túc, “Các cháu không phải con chồng trước, ta chính cha của các con.”

Lam Tử Kỳ mỉm cười, trong mắt có hơi nước, “Chú Lục, dù sao chú tình nguyện yêu mẹ, thật sự vô cùng cảm tạ, mẹ là sợ ba anh em cháu chịu thiệt thòi, cho nên không chịu yêu đương.

Ngay cả chú Nhạc, cụng bị mẹ quay lưng.”

Lục Hạo Thành kiêu ngạo nhếch môi, “Kỳ Kỳ, mẹ cháu từ chối chú Nhạc là vì còn đợi ta”

Có con gái trợ giúp, còn sợ Lam Lam không thuộc về anh sao?

“Chú Lục, cố lên!” Lam Tử Kỳ giơ nắm tay cỗ vũ.

Chú Lục không chê mẹ có thêm ba đứa nhỏ, cô bé rất vui vẻ.

“Được” Lục Hạo Thành gật đầu chắc nịch “Kỳ Kỳ, cháu yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng, mẹ cháu chỉ có thể là của ta.”

Lam Tử Kỳ cười nói: “Cho nên, người cha tương lai, nhanh đi tìm mẹ con đi, người ở trong này, khiến mọi người không lo đọc sách, chỉ lo nhìn soái ca.”

Lục Hạo Thành: “2 2″ Cha tương lai? Sao nghe không thuận tai lắm?

‘iah…… ” Lục Hạo Thành nhẹ giọng cười cười, “Kỳ Kỳ, gọi Lam Tử Kỳ: “!!”

“Cha tương lai, bây giờ còn không phải đâu. Chỉ những kỳ vọng có thể đáp ứng được mới đáng mong đợi; những kỳ vọng có thể hoàn thành mới có giá trị. Sau này cháu sẽ gọi cha.”

Lục Hạo Thành dịu dàng nhìn con gái, “Kỳ Kỳ, ta và các cháu cùng nhau trở về, hiện tại cháu còn không đi đường được. Mẹ cháu lại không chịu ngồi yên, nhất định cô ấy đã đi tìm dì Trầm của cháu rồi.”

Lam Tử Kỳ hơi nheo mắt gật đầu, “Cho nên, Chú Lục, chú phải luôn theo sát mẹ, cháu xem trên mạng đều nói, theo đuổi phụ nữ phải rộng lượng, phải mặt dày một chút.”

Lục Hạo Thành: “…….

Con gái đang dạy anh yêu đương.

Lục Hạo Thành cười gật đầu, “Kỳ Kỳ, ta nghe lời cháu.”

“Nghe lời con bé, kết quả sẽ bị mẹ đuổi ra đường thôi!” Giọng nói thờ ơ truyền đến, Lục Hạo Thành cùng Kỳ Kỳ nhanh chóng quay đầu nhìn.

Chỉ thấy Lam Tử Tuấn không biết từ khi nào đã đứng ở giá sách phía sau họ, người dựa vào giá sách, khoanh tay, vẻ mặt bình tĩnh trầm ổn.