"Đi thôi!" Trong lòng Lục Hạo Thành vẫn luôn có cảm giác kì lạ, nhưng cái cảm giác này một chút anh cũng không bác bỏ, mà ngược lại còn thấy rất vui.
Lục Hạo Thành nhìn thấy cậu một chút cũng không sợ người lạ, lúc này có một người ăn sáng, người lớn cũng không có đi cùng, nghĩ đến Lam Hân, anh thử hỏi: "Tại sao lại chỉ có một mình cháu, người nhà của cháu đâu?"
Lam Tử Nhiên ngửa đầu, khóe miệng hơi cười, gương mặt tráng trẻo, ánh nắng ban sớm chiếu vào trông rất đáng yêu, trìu mến nói: "Mẹ cháu mệt quá, vẫn đang ngủ, cháu ra ngoài mua đồ ăn sáng cho mẹ, cháu vừa mới tới thành phố Giang, vẫn chưa quen đường xung quanh đây lắm, cảm ơn chủ đã đưa cháu đi."
"Ừ!" Lục Hạo Thành gật gật đầu, bình thường anh nói rất ít, hôm nay lại bỗng nhiên gặp nhau, khiến cho anh không biết phải nói thế nào, chỉ muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng Lam Tử Nhiên.
Điện thoại của Lam Tử Nhiên bỗng rung lên, cậu lấy điện thoại từ trong cái túi nhỏ ra, hơi xin lỗi nói với Lục Hạo Thành, rồi bắt điện thoại.
Giọng của cậu mềm mại, ấm áp: "Bà "
"Nhiên Nhiên, tối nay phải về thành phố Phàn sao?" Một giọng nói từ ái truyền đến.
"Thế à? Nhiên Nhiên, đừng tự làm mình mệt nhé, đúng rồi, Kỳ Kỳ phải tham gia cuộc thi vẽ tranh, nếu như cháu tới kịp, thì hãy mang cho Kỳ Kỳ hai hộp màu nước, màu chàm với màu tím, bà đưa Kỳ Kỳ đi dạo một vòng, không mua được cái nào phù hợp, xem mấy chỗ, con bé đều không thích."
"Vâng, bà, tí nữa cháu sẽ mua, bà chủ ý nghỉ ngơi, Kỳ Kỳ bướng bỉnh, bà đừng nghe theo nó."
Lam Tử Nhiên nói vài câu, rồi mới tắt điện thoại.
Lục Hạo Thành vẫn nghiên túc nghe.
Từng câu mà Lam Tử Nhiên nói, dường như đều có thể kích động thần kinh anh.
Đây hoàn toàn là vì cậu có khả năng là con trai của anh.
Bà là ai?
Kỳ Kỳ lại là ai?
Lam Hân chỉ có một mình.
Trong đầu của Lục Hạo Thành có rất nhiều suy nghĩ.
Anh suy nghĩ điên cuồng muốn biết tất cả mối quan hệ của Lam Hân.
Kỳ thật, điều mà anh càng để ý, nếu Lam Hân thật sự là người mà anh vẫn luôn tìm kiếm Lam Lam.
Lam Lam gặp được anh, lại không nhớ anh, đó mới là điều đáng lo.
Cũng là điều khiến anh đau nhất.
Vừa nghĩ đến Lam Lam có khả năng quên anh, trái tim anh liền trở nên vô cùng trầm trọng, tim cứ đập, anh kích động thần kinh anh.
Đây hoàn toàn là vì cậu có khả năng là con trai của anh.
Bà là ai?
Kỳ Kỳ lại là ai?
Lam Hân chỉ có một mình.
Trong đầu của Lục Hạo Thành có rất nhiều suy nghĩ.
Anh suy nghĩ điên cuồng muốn biết tất cả mối quan hệ của Lam Hân.
Kỳ thật, điều mà anh càng để ý, nếu Lam Hân thật sự là người mà anh vẫn luôn tìm kiếm Lam Lam.
Lam Lam gặp được anh, lại không nhớ anh, đó mới là điều đáng lo.
Cũng là điều khiến anh đau nhất.
Vừa nghĩ đến Lam Lam có khả năng quên anh, trái tim anh liền trở nên vô cùng trầm trọng, tim cứ đập, anh cảm thấy toàn thân đau đớn.
"Chủ!"Lam Tử Nhiên đột nhiên gọi, kéo lại suy nghĩ của Lục Hạo Thành.
Anh bỗng nhiên cười mỉm, ngữ khí hết sức bình tĩnh:"Nhiên Nhiên, làm sao vậy?"
"Nhiên Nhiên?" Hai chữ này bất ngờ thốt ra, khiến cho trong lòng Lam Tử Nhiên bỗng có cảm giác kỳ quái, loại cảm giác này, không ghét, anh cũng không thể hình dung, rất kì diệu.
Lục Hạo Thành thử hỏi:"Nhiên Nhiên, chủ có thể gọi cháu như này không?"
"Đương nhiên có thể!" Khuôn mặt nhỏ của Lam Tử
Nhiên cười.
Lục Hạo Thành bỗng vui vẻ cười, nhìn gương mặt giống anh, anh bỗng nhạy cảm hơn, đem ảnh mắt chăm chủ nhìn trên đầu Lam Tử Nhiên, phải hay không phải, làm giảm định xét nghiệm cha con là biết.
Nhưng anh phải làm thế nào mới lấy được tóc của cậu đây?
Lam Tử Nhiên bỗng dừng bước chân, chỉ vào quán cháo trước mặt, "Chú, Cảm ơn chú, chấu đến đây là được rồi."
Lục Hạo Thành nhìn theo tay chỉ của cậu, vừa hay là quán cháo mà anh và Lam Hân sáng hôm qua ăn sáng.
Ảnh mắt thâm thúy của anh có phần nhu hòa, thấp giọng nói: "Đi thôi, chủ cũng muốn đến đây ăn sáng."