Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 72: Dù có kề dao trên cổ tôi cũng không được.



Tô Cảnh Minh đang ở biệt thự chuẩn bị tu sửa, khuôn mặt lộ ra vẻ đẹp trai, góc cạnh, giỏi giang, đôi mắt bình tĩnh lạ thường, đang nhìn từng ngõ ngách trong căn phòng.

Trên người mặc một bộ quần áo màu trắng bình thường, bên dưới phối hợp với quần đen, kết hợp cùng một chỗ, khiến cho nhăn sắc tuấn lãng của anh càng trở nên ấm áp nhu hòa.

Anh đang vẽ bản thiết kế để tu sửa, bỗng nhiên nghe thấy thông báo tin nhắn.

Anh cầm lấy điện thoại ở trên bàn, mở khóa rồi nhìn tin nhắn,

"Cảnh Minh, đem biệt thự hơn hai trăm vạn của cậu bán đi, nguyên nhân là, cậu phải ra nước ngoài, đang cần tiền."

Bỗng nhiên, ánh mắt anh hơi thâm lại, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, quyển sổ và bút trong tay anh rơi xuống.

Tô Cảnh Minh đang ở biệt thự chuẩn bị tu sửa, khuôn mặt lộ ra vẻ đẹp trai, góc cạnh, giỏi giang, đôi mắt bình tĩnh lạ thường, đang nhìn từng ngõ ngách trong căn phòng.

Trên người mặc một bộ quần áo màu trắng bình thường, bên dưới phối hợp với quần đen, kết hợp cùng một chỗ, khiến cho nhăn sắc tuấn lãng của anh càng trở nên ấm áp nhu hòa.

Anh đang vẽ bản thiết kế để tu sửa, bỗng nhiên nghe thấy thông báo tin nhắn.

Anh cầm lấy điện thoại ở trên bàn, mở khóa rồi nhìn tin nhắn,

"Cảnh Minh, đem biệt thự hơn hai trăm vạn của cậu bán đi, nguyên nhân là, cậu phải ra nước ngoài, đang cần tiền."

Bỗng nhiên, ánh mắt anh hơi thâm lại, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, quyển sổ và bút trong tay anh rơi xuống.

Anh nhìn nghiêm túc ba lần, cuối cùng mới chắc chắc lại người gửi tin nhắn, thực sự là Lục Hạo Thành.

Ánh mắt anh có chút phẫn nộ, ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím.

Lục Hạo Thành vẫn luôn đợi tin nhắn của Tô Cảnh Minh, màn hình vừa sáng, anh nhanh chóng cúi đầu xem.

"Lục Hạo Thành, cậu điên rồi, cậu biết rõ tôi thích căn biệt thự này như nào mà, mà cậu bảo tôi bán hai trăm vạn, không thể nào? Không bán! Lỗ mấy trăm vạn."Cuối cùng còn gửi thêm cái emoji tức giận kèm dấu hỏi chấm.

Lục Hạo Thành nhíu mày, Tô Gia anh cũng không thiếu mấy căn này.

Anh nhanh chóng gửi tin nhắn đi.

"Bắt buộc phải bán, về tôi nói với cậu sau, bây giờ gọi điện thoại lại cho tôi, nói là cậu muốn bán nhà, phải ra nước ngoài."

"Không thế! Cho dù dao có kề trên cổ tôi thì cũng không thể, căn biệt thự này là cái mà tôi hằng mong ước." Tô Cảnh Nghiêu nhanh chóng gửi tin nhắn lại.

Ánh mắt Lục Hạo thành nổi lên tia tức giận, rất nhanh chóng gõ bàn phím.

"Chuyện này giải quyết xong, về tôi tặng cậu biệt thự ba tầng."

Lục Hạo thành vừa gửi tin nhắn đi, điện thoại của Lam Hân bỗng kêu lên.

"Alo. Cẩm Hi!"Lam Hân cười nghe điện thoại.

Vừa nghe thấy hai chữ Cẩn Hi, trong lòng Lục Hạo Thành tức giận quay cuồng, Lạc Cần Hi này tại sao không biến mất đi cơ chứ?

"Lam Lam, chị không phải đi tìm nhà nữa, một người bạn của em phải ra nước ngoài, đang cần tiền gấp, có một biệt thự hai tầng, gần với trường học, giá cả không đắt, trên dưới hai tầng, rất thích hợp với một nhà năm người" Điện thoại truyền tới một giọng nói vui vẻ của Cẩn Hi.

"Thật sao, Cẩn Hi." Lam Hân rất cảm động, cũng có chút không tin, cô lại hỏi:"Cẩn Hi, em chắc chắn, giá cả này cũng có thể mua được biệt thựở thành phố Giang chứ?"

"Lam Lam, em biết là chị sẽ không tin, biệt thự này là được xây từ mười năm trước, giá nhà lúc đó không đất như bây giờ, con chưa tới một nửa, mà nhà có hơi cũ, lại để trống nhiều năm, nên mới bán với cái giá này."

"Vậy thì tốt, Cấn Hi, muộn chút nữa chị tới tìm em."Lam Hân lại nói chuyện vui vẻ với Cẩn Hi vài câu, mới tắt điện thoại.

Cô vui vẻ nhìn Lục Hạo Thành nói:"Lục tổng, chúng ta không cần phải đi tìm nhà nữa, bạn tôi vừa mới gọi điện cho tôi, nói anh ấy có một người bạn phải ra nước ngoài, cần tiền gấp, vừa hay lại có một căn biệt thự cần bản, giá cả trong phạm vi tôi có thể trả, cần tới tôi rồi."

Ánh mắt Lục Hạo thành tối sầm lại, nhanh như vậy, lấy cớ này, thật giống với cách của anh.

Lạc Cẩn Hi cũng làm giống với cách của anh sao?

Đúng ngay lúc này, Tô Cảnh Minh gửi tin nhắn qua.

"Giao dịch thành công, nhớ giữ lời, ba tầng." Lục Hạo Thành vừa nhìn thấy, hận rằng không thể đánh chết Tô Cảnh Minh qua điện thoại.

Anh đồng ý sớm một chút, thì có phải là cướp được cơ hội từ Lạc Cẩn Hi không?

Cái tên hỗn đản này.

Đợi tôi về sẽ trừng trị anh!

Lục Hạo Thành lúc này tức giận đến hận không thể đi giết người.
— QUẢNG CÁO —