Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 884



Chương 884:

 

Lam Hân: “Ò, không phải là em nên cảm thấy rất vinh hạnh sao ?”

 

Đôi mắt sâu hút của Lục Hạo Thành dịu dàng nhìn Lam Hân trong gương, “Lam Lam, điều anh muốn chính là em có cảm giác được hạnh phúc, chúng ta ở cùng nhau, là em cảm thấy hạnh phúc nhất, anh muốn em nghĩ như vậy, không phải là vật chất của anh mang lại hạnh phúc, mà là mang đến hạnh phúc cho em từ trong tâm hồn.”

 

Lam Hân nghe lời anh nói, cười vô cùng rạng rỡ, mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, cô cũng lặng lẽ chấp nhận cuộc sống, dũng cảm tiến tới, gan dạ tiến tới, vĩnh viễn luôn mỉm cười.

 

Cho nên, đối mặt với sự cưng chiều của anh, cô luôn bình tĩnh không đòi hỏi gì nhiều.

 

Lam Hân nở nụ cười chân thành từ đáy lòng: “Lục Hạo Thành, em biết, em vẫn luôn cảm nhận được tắm lòng của em.

 

Em rất thích, bọn nhỏ cũng rất thích.”

 

Lục Hạo Thành vừa nghe lời này, đáy lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

 

Chuyện này về thân phận của ba anh em Tiểu Tuấn, anh cứ như vậy lừa cô tha thứ cho mình, tận đáy lòng anh vẫn thấy áy náy.

 

Lục Hạo Thành sấy phần tóc phía sau cô, anh đi đến một bên bàn làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra sợi dây chuyền Vĩnh Hằng Chỉ Tâm.

 

Vĩnh Hằng Chi Tâm bị anh đấu giá được, trong khoảng thời gian này, trên mạng vẫn luôn bàn tán xôn xao về chuyện này, đều đang đoán già đoán non xem người phụ nữ anh yêu nhát là ai..

 

Có đôi khi, phải có gan vượt qua gánh nặng mang trên lưng mình, sau khi thật sự cố gắng, làm việc thật chăm chỉ thì mới có thể phát hiện rằng điều mình muốn đang ở ngay trước mắt.

 

Anh mở một chiếc hộp tinh xảo, lấy ra Vĩnh Hằng Chỉ Tâm, viên đá quý màu xanh băng, dưới ánh đèn chói lọi loá mắt.

 

Anh nhẹ nhàng mang vào cho Lam Hân.

 

Lam Hân thoạt nhìn qua thì cảm thấy có chút quen mắt, xem xét kỹ hơn, cô giật mình, quay đầu lại trừng lớn ánh mắt nhìn Lục Hạo Thành, “Đây………. Đây là Vĩnh Hằng Chi Tâm ư ?”

 

Cô nhớ rõ, ngày đó Nghiên Nghiên có nói qua, cô cũng liếc qua dáng hình Vĩnh Hằng Chi Tâm trên tập danh sách vật phẩm đấu giá, vẫn còn nhớ một só chỉ tiết.

 

Lục Hạo Thành cười nói: “Đúng vậy! Lam Lam, Vĩnh Hằng Chi Tâm, trái tim vĩnh hằng chỉ dành cho em.”

 

Lam Hân lập tức lấy ra di động tra một chút, vừa thấy, khiếp sợ đến mức tay cũng rung lên, di động thiếu chút nữa là rơi trên mặt đất.

 

Trên mạng vẫn đang bàn tán, Lục Hạo Thành bỏ ra gần ba triệu đấu giá được Vĩnh Hằng Chi Tâm, dành cho.

 

người anh yêu thương nhát.

 

Trong khoảng thời gian này, vì chăm sóc Nghiên Nghiên, cô thật sự quá bận…

 

Lam Hân đặt lại điện thoại lên bàn và nắm lấy tay anh.

 

“Lục Hạo Thành, anh yên tâm để em mang theo sợi dây truyền trị giá ba triệu ra ngoài sao ?”

 

Lục Hạo Thành nhìn thấy cô không hề vui vẻ như anh dự đoán, có chút mát mát “Lam Lam, anh thuê cho em mấy vệ sĩ, em không cần lo lắng.”

 

Lam Hân trừng mắt nhìn qua anh, “Không cần, Lục Hạo Thành, em rất cảm động, nhưng anh cũng quá hoang phí, đáy lòng em cũng rất hốt hoảng, chúng ta có ba đứa nhỏ phải nuôi dưỡng, anh tiết kiệm chút đi nhé.”

 

Ba triệu đó nha, ông chủ lớn, anh có từng hỏi qua người vợ như cô chưa, sao có thể phá sản như vậy chứ?

 

Cô đau lòng quá! Mang theo ba triệu ở trên đường cái lắc lư qua lại, cô luôn có cảm giác không an toàn.

 

Lục Hạo Thành vừa nghe điều cô lo lắng, anh khẽ cười nói: “Cô ngốc, em đang lo lắng về tiền sao ?”

 

Lam Hân gật gật đầu, “Lục Hạo Thành, dù có nhiều tiền cũng không thể hoang phí như vậy được, là máy triệu lận đó, anh bỏ ra được mua cho em, em còn không dám đeo đây này 2?”

 

Cô trước kia vì cuộc sống, một tháng một hai nghìn nhân dân tệ còn phải chỉ tiêu tiết kiệm đấy.

 

Cô biết kiếm được đồng tiền khó khăn đến thế nào, cô mấy năm nay, hết tiết kiệm lại tiết kiệm, nhưng tiền vẫn không đủ dùng.

 

Đôi mắt Lục Hạo Thành tràn đầy ý cười, cúi người, cằm nhẹ nhàng cọ lên đỉnh đầu cô, giọng điệu mềm nhẹ: “Cô bé ngốc, em không cần lo lắng về chuyện này, tiền nong cứ để anh ra sức kiếm, em chỉ cần biết tiêu tiền là được, sau này em muốn mua cái gì đều được hết, tất cả tiền anh kiếm được đều để cho bà xã mình tiêu mà.”

— QUẢNG CÁO —