Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 939



Chương 939:

 

Cô khóc lóc: “Lúc ấy, cháu rất tuyệt vọng, cũng mắt dũng khí sống, cháu lựa chọn tự sát, lúc chìm dưới sông vẫn tuyệt vọng như vậy.

 

Là Lam Lam, cô ấy không để ý an nguy của bản thân, nhảy xuống sông cứu cháu lên.

 

Lam Lam vì muốn cháu sống tốt, kể ra toàn bộ cuộc đời cô Ấy.

 

Khi đó cháu mới biết được, thì ra trên thế giới này, người chịu nhiều đau khổ hơn mình vẫn đang có sống sót.”

 

Lâm Mộng Nghi cũng là lần đầu tiên nghe đến chuyện này, kinh ngạc mở lớn miệng, không thể tin nhìn Trầm Giai Kỳ.

 

Giờ phút này bà mới hiểu được, lời nói của mình làm tổn thương đến Giai Kỳ thế nào, vô tình đến mức cháu nội mình cũng không cần, nhẫn tâm sỉ nhục một cô gái mang thai như vậy.

 

Mà con gái bà, lại quên mình giúp đỡ một người xa lạ, so sánh như vậy càng khiến Lâm Mộng Nghỉ trở thành một người độc ác vô nhân tính.

 

“Thật xin lỗi, Giai Kỳ, ta không biết đã tạo nên tổn thương lớn như vậy cho cháu.”

 

Lâm Mộng Nghi rơi nước mắt, lúc ấy bà chỉ muốn Giai Kỳ rời khỏi Ức Lâm, thủ đoạn gì cũng nghĩ ra được.

 

Nhưng thật không ngờ, thiếu chút nữa đã hại chết hai mạng người.

 

“Huhuhu…. !”

 

Trầm Giai Kỳ không kìm được mà bật khóc, cô vẫn nhớ rõ từng từ lăng mạ mà Cố phu nhân nói, cô vẫn cho rằng mình sẽ không bao giờ tha thứ cho người này.

 

Nhưng hiện tại nghe bà ấy xin lỗi, lòng cô lại mềm yếu.

 

“Cho nên, con là đứa độc mồm độc miệng, đứa nhỏ này nhìn đã thấy vừa mắt, con nhìn người kiểu gì vậy?

 

Con xem Tần Ninh Trăn hàng xóm nhà chúng ta, bộ dạng như con hô ly tinh, nhìn đã thây hư hỏng.

 

Nhìn lại con gái cô ta, cả ngày cách ăn mặc trang điểm xinh đẹp, cái gì cũng không biết làm.

 

Con nhìn lại đứa nhỏ này, đang mang thai, cũng không chịu rảnh rỗi, vẫn đi làm, con bé sống cố gắng như vậy, Ức Lâm có thể lầy được nó, là Ức Lâm có phúc.”

 

Bà nội nghe xong, liền tức giận mắng.

 

Người con dâu này bà cũng không phải rất vừa ý, nhưng đã ở chung nhiều năm, tuy rằng độc miệng nhưng tâm địa cũng không đến nỗi nào.

 

Lục Tư Tư ngây ngốc cười, toàn bộ thế giới đều nhìn ra được đến Tần Ninh Trăn là loại phụ nữ xấu xa, chỉ có cha cô là nhìn không ra.

 

Lâm Mộng Nghi vừa nghe, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Mẹ, năm nào mẹ về cũng không thể mắng người ta quá đáng được, mỗi năm mẹ mắng cô ta, con lại phải mua rất nhiều quà tặng qua xin lỗi.

 

Mẹ, con xin mẹ lần này, muốn mắng thì mắng sau lưng, đừng mắng trước mặt cô ta, thay vì mua quà để xin lỗi thì nên giữ tiền cho chắt của mẹ sau này. “

 

Lâm Mộng Nghỉ mang vẻ mặt cầu xin.

 

Bà nội vừa nghe, không thể tin trừng lớn mắt, “Lâm Mộng Nghi, con thích thay người khác chùi đít như vậy, ta sẽ chỉ thẳng cô ta mà mắng, con còn muốn đi nhận lỗi, còn cầm quà cáp sang, thật ngu ngốc.

 

Biết ta vì sao phải mắng cô ta không?”

 

Lâm Mộng Nghi nghiên răng nghiền lợi “Mẹ, mặc kệ bởi vì sao, năm nay, mẹ đừng mắng nữa, năm nay dù tức giận thế nào, cho dù trong lòng núi lửa sắp phun trào, mẹ cũng đừng thể hiện rõ trước mặt cô ta,Mẹ, con xin mẹ đấy.”

 

Mẹ chồng rất lương thiện, tính cách lại hung dữ nhưng không mang thù, cùng bà cãi nhau, luôn là mẹ chồng bắt chuyện trước.

 

Hung dữ gây sự, ngay sau đó lại cợt nhả, tựa như một đứa trẻ.

 

“Hừ!”Bà nội Cố hừ hừ, “Con cũng không biết vì sao ta mắng cô ta, đã nói ta đừng mắng.”

 

Bà chỉ chỉ Lục Tư Tư, nói: “Hiện tại con nha đầu chết tiệt này đã trưởng thành, ta cũng không sợ mà nói ra, năm đó, ta qua nhà họ mượn đồ gì đó, sẵn đi vào nhà vệ sinh, lại nghe đến ả hồ ly tinh kia gọi điện thoại tìm người hãm hại con nhóc này, muốn cho con nhóc thân bại danh liệt.”

— QUẢNG CÁO —