Nhiên Nhiên thỉnh thoảng uống nước trà, nghiêm túc lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai mẹ, tuổi nhỏ
nhưng rất chín chắn.
Đột nhiên, điện thoại của Lam Tử Nhiên vang lên, điện
thoại của cậu bé trong túi Cần Nghiên.
Cẩn Nghiên lấy điện thoại ra nhìn, bỗng nhiên vui mừng: “Aiyo! Là điện thoại của tiểu Quân nhà chúng ta.
Nhiên Nhiên nghe vậy, rất lễ phép chào Mộc Tử Hoành và Âu Cảnh Nghiêu, sau đó lấy điện thoại rồi đi
ra khỏi phòng nghe điện thoại.
“Anh! Tối nay em và mẹ Cẩn Nghiên về thành phố
Phàn muộn một chút.”
Lục Hạo Thành vừa đi tới chỗ rẽ thì nghe thấy âm
thanh vui vẻ của Lam Tử Nhiên.
“Hôm nay ký hợp đồng rồi sao?” giọng nói không nóng
không lạnh của Lam Tử Quân truyền đến từ đầu điện
thoại bên kia.
“Vâng! Đã ký hợp đồng rồi, trước khi nhập học em sẽ hoàn thành, nhưng mà phải đi học ở thành phố Giang, thành phố Giang có thể đi làm vào cuối tuần, sau khi tan học cũng có thể, một mình mẹ nuôi gia đình không
dễ dàng, có thể vì mẹ chia sẻ chút nào hay chút ấy.”
“Vậy thì tốt! bà nội đang đợi nghe tin tức nhỉ? Cúp
đây!” Lam Tử Quân bên kia cúp điện thoại.
Lam Tử Nhiên có chút nghi hoặc nhìn điện thoại, bà
nội hôm nay sao lại quan tâm cậu ký hợp đồng nhỉ?
Cậu không nghĩ nhiều, cầm điện thoại vào trong phòng.
Lục Hạo Thành lúc này mới chỗ quẹo bước ra ngoài.
Vẻ mặt anh không tốt lắm, “một mình mẹ nuôi gia đình
không dễ dàng, có thể vì mẹ chia sẻ chút nào hay chút ấy.”
Câu cuối cùng của Lam Tử Nhiên như ma quỷ quần
quanh bên tai anh.
Trái tim Lục Hạo Thành bỗng nhiên thắt lại, hôm nay,
xem xem có thẻ lấy được tóc của Nhiên Nhiên không.
Giám định DNA là phương pháp nhanh nhát.
Đến cửa, Lục Hạo Thành thu lại cảm xúc của mình,
đầy cửa ra, dáng người thon dài khí thế kinh ngạc.
Tao nhã mà trầm ổn, chỉ là bóng lưng thôi đã có thể
khiến người ta lóa mắt mắt hồn.
Anh vừa bước vào, Lam Hân và Cẩn Nghiên cũng
dừng lại cuộc nói chuyện.
Nụ cười Cần Nghiên không nóng không lạnh, có chút trêu đùa nói: “Lục tổng đến thật đúng lúc, đồ ăn vừa mới chín.”
Lục Hạo Thành nhìn qua chỗ ngồi, bên cạnh Lam Hân
còn chỗ, Nhiên Nhiên ngồi bên cạnh Cần Nghiên.
Vẻ mặt anh hài lòng ngồi bên Lam Hân, mới nhàn nhạt mở miệng: “Rất cảm ơn cô Nhạc và Nhiên Nhiên
đã nễ mặt!”
Lam Hân thấy anh nhắc đến như vậy, bỗng nhiên nhớ tưới lời Nhiên Nhiên vừa nãy, sáng qua Lục Hạo
Thành và Nhiên Nhiên đã gặp nhau rồi sao?
Nhưng đáy lòng cô nghĩ vậy thôi, cũng không mở miệng hỏi.
Cần Nghiên nhìn Lục Hạo Thành cười nói: “Khuôn mặt này chúng tôi có thể không nể sao? Lục tổng là kim chủ của chúng tôi, không dám đắc tội! nào, lấy trà thay rượu, mọi người cạn một ly, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Tính cách Cần Nghiên hào sảng hoàn toàn được giải phóng.
Lục Hạo Thành hướng cô ấy nâng chén, ý cười không
tới đáy mắt, cười nhạt nói một câu: “Hợp tác vui vẻ!”
Buổi trưa, mọi người đều không uống rượu vì thường phải ra ngoài, uống rượu lái xe trên đường tiền phạt không quan trọng, mất đi đơn hàng lớn đó mới là lợi bất cập hại.