Một Thái Giám Xông Thế Giới
Tác giả: Tuyết Lý
Chương 1: Phá không phi thăng.
Dịch: Masta4ever
Sưu Tầm: Soái Ca
Vân Hóa Trần trời sinh là một thái giám, không, không phải một người nào trời sinh đã là thái giám, tất nhiên Vân Hóa Trần không phải là thái giám, hắn là một cô nhi bình thường. Nhưng không may là khi đang vui vẻ làm một tên ăn mày nơi đầu phố lại bị một lão thái giám nhìn trúng và cho vào hoàng cung, hắn cực kỳ bất hạnh và ngàn vạn lần bất hạnh khi rời khỏi hàng ngũ đàn ông trên thế gian, trở thành một thái giám. Nhưng may mắn là khi hắn thành thái giám thì mới năm tuổi, khi đó tuổi còn nhỏ và chưa đủ để biết được thái giám và đàn ông khác nhau ở đặc điểm nào.
Sau này Vân Hóa Trần không còn được gọi là Vân Hóa Trần, lão thái giám cho hắn một cái tên đơn giản dễ nhớ, đó là Tiểu Trác Tử, đây cũng chính là cái tên đi theo Tiểu Trác Tử cả đời. Hơn nữa lão thái giám lại tiện tay đưa cho hắn một quyển sách gọi là Quỳ Hoa Bảo Điển bắt Tiểu Trác Tử luyện tập, tất nhiên khi đó hắn còn trẻ nên bảo luyện là luyện, mà đã luyện thì theo cả đời. Thân ở trong thâm cung đại nội, không biết cái gì là đàn ông, cũng không biết cái gì là phụ nữ, cũng không cần phải hầu hạ ai, mà trước nay cũng chưa từng ai hầu hạ hắn. Một lần hắn thấy một lão già râu dài mặc áo màu vàng thêu một con rồng lớn, sau đó không thấy nữa, lại thay vào đó là một người còn trẻ, sau đó lại đổi, cuối cùng Tiểu Trác Tử cũng không biết đã thay bao nhiêu người.
Mà những người ăn mặc xinh đẹp áo quần sặc sỡ thì càng không biết đã thay đổi bao nhiêu, Tiểu Trác Tử có một ngày phát hiện ra lão thái giám chết đi mà chính mình thì càng ngày càng cao lớn, những vị trí mà trước đó hắn không thể thấy, những địa phương không thể với tới, bây giờ đều thực hiện được. Lúc này chính hắn lại giống như bị quên lãng, hắn ở trong một khoảng sân nhỏ và cả ngày chỉ biết luyện Quỳ Hoa Bảo Điển mà lão thái giám để lại. Chính hắn cũng không biết mình từ khi nào đã không cần ăn cơm, cơ thể bóng loáng, dưới lớp da là một luồng sáng lưu động làm cho chính hắn cũng cảm thấy không chân thực. Năm tháng dần trôi, trước đây có nhiều năm có người đến vấn an hắn, nhưng những năm sau nhìn đám người dần già đi, Tiểu Trác Tử cuối cùng phát hiện ra sự khác biệt của mình.
Khác biệt, hoàn toàn khác biệt, màn đêm buông xuống, Tiểu Trác Tử cảm thấy buồn chán lại đi dạo trong hoàng cung dưới bóng trăng, hắn lại phát hiện người mặc áo bào màu vàng lại thay đổi. Tiểu Trác Tử mặc một bộ trang phục thái giám không quá vừa người, mái tóc đen nhánh tung bay theo gió, gương mặt xinh đẹp vượt mức thế tục được ánh trăng chiếu rọi mà sinh ra cảm giác yêu dị. Hắn đứng trên điểm cao nhất chính giữa đại điện hoàng cung giống như hoàn toàn dung nhập vào tự nhiên, đây cũng là nguyên nhân mà Tiểu Trác Tử liên tục đi lại giữa hoàng cung mà không ai phát hiện ra. Hắn đứng một lúc và cảm thấy nhàm chán, vì vậy lại quay về khoảng sân nhỏ. Cuộc sống như tiếp diễn như vậy, mãi đến khi đến một ngày, cuộc sống bình thường của hắn hoàn toàn bị phá vỡ.
Cũng không biết hoàng cung bùng lên hỏa hoạn từ khi nào, khi Tiểu Trác Tử đang ngồi xếp bằng thì cảm giác không khí chung quanh trở nên nóng hừng hực, hắn đẩy cửa ra thì phát hiện hoàng cung bị khói đen bao quanh. Hắn chợt kinh ngạc, đây là có chuyện gì? Hắn ở đây nhiều năm và có cảm tình đặc biệt, vì vậy hắn nhìn ra bên ngoài, tuy bây giờ là ban ngày nhưng hắn thật sự muốn đi ra xem có chuyện gì xảy ra, nhưng khoảng khắc khi hắn định cất bước thì có chút do dự, hắn cần phải đi sao?
Một âm thanh loảng xoảng vang lên, cửa mục đã bị phá tan, một lão thái giám toàn thân đầy máu lăn vào. Tiểu Trác Tử biết người này, tuy hắn đã không tới lui với thế giới bên ngoài , nhưng năm xưa có một tiểu thái giám vì vô tình đẩy cửa mà tiến vào trong sân, sau đó lại được hắn dạy cho vài chiêu, lúc đó tiểu thái giám mới sáu tuổi, không ngờ bây giờ lại già như vậy. Tiểu Trác Tử khẽ vung tay phất một cái, một luồng gió bùng lên, khí kình của hắn rót vào trong kinh mạch lão thái giám, khoảnh khắc sau lão thái giám ho ra một ngụm máu rồi nói:
- Tổ sư, cứu con... ....
Tiểu Trác Tử chợt phát hiện mình nhận lầm người, nội kình đồng nguyên trong cơ thể của đối phương làm hắn nhận lầm.
- Ngươi... ....
Tiểu Trác Tử đã nhiều năm không mở miệng, bây giờ hắn muốn nói cũng có chút khó khăn.
- Tổ sư, con là đệ tử còn tồn tại của bổn môn... ....
Sức sống của lão thái giám dần trôi qua, Tiểu Trác Tử nhìn và không cảm thấy có bất kỳ cảm xúc bi thương nào, những năm gần đây hắn đã sớm không còn chút cảm tình nào. Hắn nhìn sang hai bên trái phải, có rất nhiều bóng người xuất hiện.
- Giao ra Quỳ Hoa lão tổ... ....
Một đại hán cầm một cây búa lớn trong tay gào lên, Tiểu Trác Tử nhìn sang, lần đầu tiên hắn gặp mặt một người như vậy. Rất nhiều người nhìn chằm chằm vào lão thái giám trên mặt đất, Tiểu Trác Tử cũng nhìn lên người lão thái giám, hắn chậm rãi nói:
- Quỳ Hoa... ....
- Tổ Sư, con là Tiểu Tam Tử...Cứu con... ....
Lão thái giám chụp tay vào ống quần của Tiểu Trác Tử, lúc này Tiểu Trác Tử cũng lặp lại một lời:
- Tiểu Tam Tử... ....
Khi nghe lão thái giám gọi Tiểu Trác Tử là tổ sư thì đám người bị dọa lui về phía sau, lúc này mọi người mới phát hiện ra tên thái giám đứng ở phía bên kia với phục sức quỷ dị còn đẹp hơn bất kỳ mỹ nữ nào trên đời. Khi nghe thấy giọng điệu cực kỳ không lưu loát của đối phương thì mọi người lại xông lên, có kẻ nói:
- Thì ra là một thằng ngu, mau giao Quỳ Hoa lão tổ ra.
Một lão già cầm thương bạc trong tay uy phong lẫm liệt, lão gào lên, giọng điệu ẩn chứa khí kình làm ặt đất cũng phải run rẩy.
Tiểu Trác Tử không quan tâm đến đối phương, trong đầu xuất hiện hình tượng một tiểu thái giám đã từng đòi kẹo để ăn, hắn khoát tay lên người lão thái giám, vì vậy mà lão thái giám được cứu.
- Quỳ Hoa lão tổ làm hại thế gian, cầm giữ triều chính làm cho thiên hạ chúng sinh lầm than, lần này chúng ta thay mặt cho sinh linh thiên hạ thề giết chết tên tặc tử này, tiểu tử kia mau tránh ra.
Một nam tử cầm trong tay song kiếm dùng giọng nghiêm nghị tràn đầy chính khí nói, trên người còn bùng ra khí độ bá chủ một phương. Tiểu Trác Tử tiếp tục nhìn qua, hắn thấy rất nhiều binh sĩ mặc khôi giáp cứng rắn đang bao vây mình, hắn quay đầu nhìn về phía khoảng sân nhỏ của mình, hôm nay hắn chợt hiểu ra, có lẽ bây giờ sắp phải bỏ đi.
- Bắn tên.
Tiểu Trác Tử nhìn lên trời, chỉ thấy tên phóng đến che kín cả bầu trời. Hắn đi thẳng về phía trước, những tiếng rít bén nhọn phá không vang lên, hơn một ngàn mũi tên tập kích hắn. Nhiều người nhìn lão thái giám và Tiểu Trác Tử bị mưa tên bao vây, Tiểu Trác Tử cũng không có thời gian đi cứu lão thái giám vốn đã phải chết, hắn khẽ điểm ngón tay ra ngoài, một hiệu quả bất ngờ làm đám người nơi đây cả đời khó quên chợt xuất hiện. Tiểu Trác Tử liên tục điểm tay ra, mỗi một chỉ điểm trúng đầu sắc bén của mũi tên, mưa tên nhanh chóng bay ra phía sau tạo nên một quỹ đạo như phát ra từ dây cung, sau đó đâm vào trái tim đám binh lính mặc giáp dày.
Khi thấy tình cảnh như vậy thì đám cao thủ điên cuồng vọt lên, khi mưa tên bao quanh Tiểu Trác Tử thì lão thái giám không có được sự bảo vệ đã biến thành một con nhím. Tiểu Trác Tử tiện tay nắm lên một mũi tên tiếp ngân thương của đối phương, mũi tên phát ra âm thanh chấn động, ngân thương bị đánh văng ra phía sau bắn thủng đầu một kiếm khách đang xông đến. Bàn tay cao thủ sử dụng ngân thương đã hoàn toàn vỡ nát, máu huyết tung tóe. Mưa tên được Tiểu Trác Tử dùng tay điều khiển lập tức phóng đi che đậy ánh mắt của đám người ở đây, kiếm gãy binh tàn tung bay khắp trời, những phần thân thể cụt cũng xuất hiện khắp không gian. Khi Tiểu Trác Tử dùng tên đâm vào mắt một nữ kiếm khách thì lại có chút do dự, vì sự sợ hãi của đối phương làm cho hắn cảm thấy hiếu kỳ, vì thế hắn chỉ tiện tay phất lên người nàng, nữ nhân này té xuống đất.
Tiểu Trác Tử đi về phía trước mười bước, có mười cao thủ ngã xuống, thân hình hắn bắn ra ngoài như mũi tên, những nơi được đi qua máu thịt tung tóe. Tiểu Trác Tử tùy tiện cầm lấy thứ gì đó cũng trở thành vũ khí không tồi, tuy cả đời chưa từng giết người như vậy nhưng trong lòng Tiểu Trác Tử không có cảm giác gì, ngoài lúc ra tay nương tình với nữ hiệp khách vừa rồi là quái lạ mà thôi. Đúng lúc này một thanh kiếm từ bên trái bắn tới, một thanh kiếm rất tốt, lóe lên những luồng hào quang bảy màu rạch nát không khí, kiếm khí cô đọng như thực chất.
Tiểu Trác Tử tiện tay chộp lấy một cây mộc côn đánh lên thân kiếm, một kiếm thủ tuyệt thế cực kỳ tự tin bị đánh tan, khí hình chợt xoắn lấy người kiếm thủ như sóng dữ tập kích, toàn thân người này trở thành phấn vụn, một vòng máu ẩn giấu khí thế khủng bố phả vào mặt những đại hán đang đánh tới. Tiểu Trác Tử phóng về phía trước mặt, giống như tất cả những người có gan cản hắn đều trở thàn phấn vụn, hễ người sống là bị quét sạch. Chợt Tiểu Trác Tử mạnh mẽ dừng lại, trước mặt xuất hiện một người đáng để hắn chú ý, một người nam tử trung niên mặc áo màu vàng thêu một con rồng lớn, chung quanh hắn có một đám người cầm vũ khí, khi thấy Tiểu Trác Tử phóng đến thì cực kỳ khiếp sợ, sau đó phóng lên nghênh đón.
Tiểu Trác Tử điểm tay tạo nên một vòng tròn, chỉ thấy những luồng sáng chớp động làm đám người phóng đến bị phân cách và nát tan thành từng mảnh, hắn cũng không khách khí mà phóng về phía người nam tử trung niên kia, những luồng khí khủng bố bùng lên khắp chung quanh làm áu thịt tiêu tán trong không khí. Tiểu Trác Tử đặt tay lên đầu người nam tử trung niên, hắn thấy biểu cảm của đối phương rất sợ hãi nhưng rõ ràng cố gắng cưỡng ép chính mình mà cảm thấy buồn cười. Đúng lúc này Tiểu Trác Tử chợt chấn động, một người đầu tiên có tính uy hiếp với hắn đã xuất hiện, là một đạo sĩ cầm trường kiếm cực kỳ tiên phong hạo cốt hô lớn:
- Buông hoàng thượng ra.
Tiểu Trác Tử lẩm bẩm:
- Hoàng Thượng!
Đúng lúc này đầu người nam tử trung niên bị nghiền nát, Tiểu Trác Tử ngơ ngác nhìn máu thịt tung tóe, không ngờ tính mạng một con người lại yếu ớt như vậy.
Trường kiếm đâm mạnh vào hậu tâm của Tiểu Trác Tử, ngay sau đó vỡ nát từng khúc. Sau đó hắn xoay lại tung một trảo, trước ngực đạo sĩ kia chợt xuất hiện một lỗ hổng lớn, điều này làm đám người chợt kinh hoàng. Lúc này trên bầu trời chợt vang lên tiếng phật hiệu vô cùng, một luồng thánh quang bao quanh thân thể Tiểu Trác Tử, có rất nhêều tăng tục đạo nho xuất hiện, còn có hơn một trăm người tạo nên một trận thế cực lớn. Tiểu Trác Tử chợt cảm thấy kinh ngạc vì một luồng lực lượng cực mạnh phóng về phía mình, giữa bầu trời bùng lên sấm chớp mây gió, trong lòng bàn tay mọi người bay ra nhiều luồng khí kình tụ tập thành một vòng khí xoáy kinh người. Tiểu Trác Tử nhìn lên bầu trời đầy mây đen quay cuồng, lúc này có một cái động lớn xuất hiện, những luồng khí thiên địa va đập vào nhau tạo nên những luồng sấm sét khủng bố phóng về phía hắn.
Trời phạt, người chết, trong lòng Tiểu Trác Tử chấn động, khí kình trong cơ thể lập tức bùng ra, nội lực khủng bố được phóng thích trong giây lát. Lúc này tiềm năng trong người hắn được phát huy đến cực hạn, thân thể bắn ra hàng loạt kim quang, thiên lôi và khí xoáy đồng thời đánh vào người hắn mà phát ra những âm thanh kinh thiên động địa. Những luồng khí khủng bố lấy hắn làm trung tâm mà bùng ra bốn phía, đám cao thủ bị đánh tan, trên mặt đất xuất hiện một hố sâu, tất cả lực lược chợp ép vào một điểm duy nhất. Lúc này thân thể Tiểu Trác Tử hóa thành hàng loạt điểm sáng biến mất giữa không gian, một quả cầu hào quang còn sáng hơn mặt trời vạn lần chợt bùng lên rồi phóng lên trời như chớp, ngay sau đó biến mất trước mặt mọi người.
Trong đám người bị cuồng phong thổi bay có một lão tăng, lão dung giọng thì thào trang nghiêm nói:
- Không thể nào, không thể nào...Rõ ràng là loại người trời tru đất diệt, sao lại có biểu hiện phi thăng...Không thể nào... ....