Một Thái Giám Xông Thế Giới
Tác giả: Tuyết Lý
Chương 13: Sơn Vạn Trọng, Thanh Sơn bang.
Dịch: Masta4ever
Sưu Tầm: Soái Ca
Tú Nương vừa mới thức đậy đang đứng bên cạnh cửa sổ nhìn về phía trước, ánh mắt nàng nhìn về phía đình viện, nơi đó có bóng lưng hùng vĩ của Trương Hắc Ngưu và bóng dáng mềm mại mê người của Tần Thường. Vì vậy mà nàng chợt chấn động, hai người bọn họ đứng trong đình viện tạo nên cảm giác nâng đỡ lẫn nhau, hơn nữa hai bên không biết đang nói gì mà có vẻ rất đầu nhập, đây chính là tình huống chưa từng phát sinh giữa chính Tú Nương và Trương Hắc Ngưu. Vì vậy mà tâm tình của nàng giống như bị bóp chặt, nàng không dám tiếp tục nhìn, sợ thấy được tình cảnh gì đó khó chịu. Nàng thật sự kém Tần Thường, đối phương xinh đẹp thuần khiết, cao quý, có tất cả ưu điểm của nữ tính, hơn nữa trù nghệ lại vượt qua cả nàng. Vì vậy có thể nói là nàng thua, thua toàn diện, dù khi nàng còn thanh xuân xinh đẹp cũng khó thể so sánh với đối phương, đừng nói đến thời điểm bây giờ.
Thật ra đây chỉ là những suy nghĩ quá nhiều của Tú Nương, với độ tuổi của nàng bây giờ mớ thật sự là trưởng thành, sức quyến rũ trên người nàng vượt xa Tần Thường, hơn nữa nếu nói về phong tình mê người thì nàng cũng hơn hẳn. Nhưng Tú Nương là nữ nhân, nàng cũng sợ người ta cướp mất nam nhân của mình, tất nhiên cũng phải nghi thần nghi quỷ.
Lúc này Trương Hắc Ngưu đứng trong đình viện nhìn những thùng dầu, trong thiên hạ không có quá nhiều thứ cho hắn lo lắng, vì không có thứ gì tạo nên uy hiếp quá mức với hắn, tất cả đều được hình dung bằng câu nói "nước lên đắp đê!"
- Không ngờ sẽ có người đến tặng dầu.
Tần Thường tuy cảm thấy điều này quá khác thường nhưng lại không muốn xen vào, hơn nữa với sự bí hiểm của Trương Hắc Ngưu thì chuyện này không đáng để nàng quan tâm. Trương Hắc Ngưu cũng không nói nhiều lời, nàng nói:
- Trời tối rồi, đi ngủ.
- Được.
Tần Thường hất áo choàng quay về phòng của mình, tuy Trương Hắc Ngưu đã cứu nàng nhưng biết người mà khó thể biết lòng, chính nàng cần phải điều tra về người này, sau đó đưa ra phán đoán, xem người này có thể lợi dụng được không?
Trương Hắc Ngưu đứng lên, đình viện dù lạnh nhưng không ảnh hưởng gì đến hắn, nhưng ánh mắt của Tú Nương nhìn về phía đình viện lúc vừa rồi lại làm hắn hiếu kỳ, thần thái và ánh mắt buồn bã của nàng làm hắn cảm thấy chưa từng được thấy.
- Tú Nương... ....
Trương Hắc Ngưu có cảm tình đặc thù với người nữ nhân đầu tiên mình được gặp, dù cảm tình đó là khá nhạt, thậm chí nhạt đến mức hắn không thể nhận ra cảm giác, nhưng phần cảm tình này thật sự tồn tại. Đồng thời hắn cũng rất yêu mến những công việc buổi tối cùng làm với nàng, thân thể nàng như một ngọn lửa nóng, khí nóng của nó có thể làm cho chân khí tuy luyện Quỳ Hoa Bảo Điển của hắn trở nên ấm áp hơn.
Trương Hắc Ngưu đi lên lầu, gian phòng của hắn ở lầu hai, mà phòng của Tần Thường lại ở sát vách, cũng không biết sắp xếp như vậy là trùng hợp hay cố ý, Trương Hắc Ngưu chỉ biết cười khẽ với điều này mà thôi.
Trương Hắc Ngưu đi vào phòng, lúc này Tú Nương giả vờ ngủ, nhưng hắn biết rất rõ ràng, vì vậy hắn đi đến bên cạnh nàng nói:
- Tú Nương, giả vờ ngủ không lừa được ta... ....
- Tướng công... ....
Tú Nương từ trên giường bò lên, y phục trên người nàng chậm rãi chảy xuống, tuy trong phòng tương đối ấm áp nhưng làm như nàng lại rất dễ bị cảm lạnh. Trương Hắc Ngưu cầm lấy một chiếc mền ở bên cạnh quấn lên người Tú Nương, điều này lại làm cho nàng chấn động, tự cho rằng lúc này thân thể của mình cũng không còn tác dụng với chồng. Vì vậy nàng vội vàng kêu lên:
- Tướng công...Thiếp... ....
- Đúng rồi, hành vi của nàng hôm nay có chút khác thường.
Trương Hắc Ngưu cũng cởi y phục của mình ra rồi nằm xuống giường, sau đó ôm Tú Nương vào trong lồng ngực của mình. Khoảng thời gian này hắn có một thói quen như vậy, Tú Nương cũng vì thế mà yên tâm, điều này chứng tỏ hắn vẫn còn rất quan tâm đến nàng.
- Tần cô nương là người rất tốt, lại xinh đẹp, làm món ăn rất ngon...Hơn nữa... ....
Tú Nương uốn mình trong lòng nam nhân của mình, sau khi đi theo Trương Hắc Ngưu thì nàng sinh ra một thói quen quên đi trượng phu trước kia, nàng hầu như cho rằng Tiểu Thanh là con của mình và Trương Hắc Ngưu.
- Tần cô nương cũng khá tốt.
Trương Hắc Ngưu nói, trong lòng Tú Nương chợt phát lạnh, Tần cô nương khá tốt, Tần cô nương khá tốt, Tần cô nương khá tốt, trong lòng nàng liên tục vang lên những lời như vậy.
- Nàng làm sao vậy?
Trương Hắc Ngưu dùng một bàn tay hầu như có thể vuốt ve cả gương mặt Tú Nương, lúc này Tú Nương lại đột nhiên ôm chặt lấy hắn, nàng sớm đã có quyết định, dù sao một nam nhân như hắn sẽ không chỉ thuộc về riêng mình. Nàng dùng tay khẽ đấm ngực hắn, nàng nói:
- Tướng công, yêu ta đi.
- Yêu?
Trương Hắc Ngưu chợt kinh ngạc, hắn không hiểu chữ này có nghĩa là gì. Lúc này thân thể Tú Nương chợt nóng lên, đồng thời ánh mắt nàng lại có sự khác biệt, đây cũng không phải là một hai lần, vì vậy hắn biết nàng muốn gì. Sau đó hắn cởi sạch y phục của mình, Tú Nương lại dùng thân thể trắng nõn quấn lấy hắn. Thân thể to lớn và đen đúa của Trương Hắc Ngưu so với cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn, hơn nữa lại rất trắng của nàng có thể làm người ta cảm thấy chói mắt, hắn đặt nàng lên trên, bắt đầ trận đại chiến kinh thiên động địa mà mỗi đêm đều diễn ra.
Trương Hắc Ngưu là người sức khỏe kinh người, Tú Nương lại cực kỳ bền bĩ, vì vậy mà một đêm này hai người cực kỳ thoải mái. Nhưng tình cảnh như vậy lại làm cho Tần Thường ở sát vách cảm thấy rất khó chịu, nàng trằn trọc nằm trên giường và thầm mắng kẻ nào khốn kiếp sắp xếp phòng cho nàng theo kiểu này, thật sự thiêu đạo đức.
Những âm thanh của hai kẻ dư thừa sinh lực ở phòng sát vách thật sự làm ột hoàng hoa khuê nữ như Tần Thường cảm thấy cực kỳ khó chịu. Mà đây lại là quán cũ, hiệu quả cách âm rất kém, những tiếng gầm gừ truyền thẳng vào tai nàng, điều đáng sợ chính là những điều nàng tưởng tượng ra trong đầu, nàng nghĩ đến vẻ xinh đẹp của Tú Nương, lại có sự cường tráng của Trương Hắc Ngưu, điều này làm gương mặt nàng đỏ đến mức chảy nước. Dần dần tiếng hít thở của nàng càng trở nên dồn dập, Trương Hắc Ngưu và Tú Nương càng kéo dài tình cảnh điên cuồng thì nàng ở bên này cũng đi theo cả đêm, vất vả lắm hai người bên kia mới nghỉ ngơi, khi đó trời cũng gần sáng.
Tần Thường cảm thấy mình giống như từ trong thùng nước nhảy ra, quần áo tóc tai đều ướt, toàn thân dính dính rất khó chịu, mà hai mắt mở cả đêm cũng sưng đỏ rất khó chịu. Tần Thường chợt nhúc nhích cơ thể, nàng phát hiện dưới quần cũng ướt, lúc này nàng đã quá mệt nên ngủ ngay, nhưng không bao lâu sau đã bị người ta gọi dậy.
Sáng sớm vẻ mặt Trương Hắc Ngưu và Tú Nương rất hồng háo, Tú Nương cũng biết, nam nhân trong thiên hạ đều như nhau, chính mình nghĩ nhiều cũng như không. Nhưng Tần Thường lại rất khó chịu, nàng dùng ánh mắt hung hăng nhìn Trương Hắc Ngưu và Tú Nương, nàng cảm thấy rất khó tưởng, vì sao cũng là một đêm không ngủ mà kết quả lại khác biệt như vậy? Chính nàng thì tiều tụy, hai người Trương Hắc Ngưu thì giống như tỏa sáng, chẳng lẽ chuyện kia thần kỳ như vậy?
- Tần tỷ... ....
Văn Trọng lôi kéo làm quen với Tần Thường, nhưng hắn lại hoảng sợ vì vẻ mặt thảm đạm của nàng, vì vậy nói:
- Tỷ làm sao vậy? Đêm qua không ngủ sao?
"Không những không ngủ, hơn nữa còn bị người ta quấy rầy!"
Tần Thường thầm mắng trong lòng, đúng lúc này nàng lại nhìn thấy thân thể hùng tráng của Trương Hắc Ngưu và vẻ mượt mà của Tú Nương, vì vậy mà toàn thân chấn động, trong đầu bùng lên nhiều ý nghĩ miên man, toàn thân đỏ từ chân lên đầu, nàng nói:
- Ngủ hay không liên quan gì đến ngươi?
- Chỉ là lo lắng tỷ hôm nay có thể làm việc được hay không mà thôi.
Văn Trọng lo lắng nhất chính là điều này.
- Tất nhiên... ....
Tần Thường cảm thấy toàn thân đau nhức không liên quan gì đến vấn đề này:
- Không có gì cả... ....
Tú Nương nhạy cảm phát hiện sự khác biệt của Tần Thường, nàng nói:
- Tần cô nương mới đến, nhất định không hợp khí hậu, ngày hôm qua đã làm phiền Tần cô nương làm bếp dùm, hôm nay nên nghỉ ngơi cho tốt.
Tú Nương xem như đã đưa ra quyết định, vì vậy nàng cũng buông bỏ tất cả những suy nghĩ rối rắm trong đầu, nói chuyện cũng bình thường như trước.
- Được rồi.
Tần Thường thật sự cảm thấy rất mệt, nàng chóng mặt đi về phòng, lúc này nàng mới nghĩ đến việc đổi phòng, nếu không nàng sẽ liên tục bị quấy rầy, nhưng bây giờ nàng rất mệt mỏi, cũng chỉ còn cách nhận mệnh mà thôi.
- Hôm nay ta nấu nướng... ....
Tú Nương cuốn ống tay áo của mình chuẩn bị ột ngày mới, mà Trương Hắc Ngưu cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bóng dáng lung lay sắp đổ của Tần Thường. Hắn thật sự cảm thấy kỳ quái, ngày hôm qua Tần Thường còn rất có tinh thần, sao hôm nay lại biến thành như vậy? Chẳng lẽ thật sự không hợp khí hậu? Nhưng hắn lại thấy âm nguyên của nàng chấn động, vì thế chắc chắn không đơn giản như vậy. Nhưng hắn cũng không quá quan tâm điều này, bây giờ hắn phải tiến hành những công việc hằng ngày. Lúc này chỉ còn một mình Văn Trọng nhìn vài thùng dầu, không biết ở đâu ra mà dầu bên trong là loại rất tốt.
- Nghe nói ông chủ Trương gia lão điếm võ công phi phàm, cũng là cao nhân ẩn sĩ, hôm nay Sơn Vạn Trọng Thanh Sơn bang đặc biệt đến tiếp kiến.
Trương Hắc Ngưu đang định mở cửa tiệm thì ngoài cửa vang lên một tiếng hét lớn, đây là âm thanh do nội kình phát ra, vì vậy mà không người nào trong tiệm cơm không nghe thấy rõ ràng. Trương Hắc Ngưu mỉm cười, không biết kẻ đến đây là người phương nào. Mà Văn Trọng thì giống như biết được điều này, toàn thân hắn chợt run lên, vẻ mặt chợt trở nên tái nhợt. Không chỉ là Văn Trọng, vẻ mặt đám tiểu nhị khác cũng nhanh chóng trở nên khó coi.
- Sơn Vạn Trọng là ai?
Trương Hắc Ngưu cảm thấy kỳ quái.
- Cái gì, ngài không biết Sơn Vạn Trọng là ai mà dám mở cửa tiệm trong Hán Cô thành sao? Hắn chính là Sơn Vạn Trọng, là một trong hai vị bang chủ của bang phái đệ nhất Hán Cô thành, Thanh Sơn bang, đây là một người cực mạnh, rất bá đạo.
Văn Trọng kinh hãi nói, Trương Hắc Ngưu khẽ gật đầu, tuy trong tiệm đã từng có người đề cập qua cái tên này nhưng hắn vẫn không quan tâm, bây giờ nghe Văn Trọng nói ra mới nhớ.
Trương Hắc Ngưu đứng lên, hắn nói:
- Văn Trọng, mở cửa đón khách.
Một luồng khí tức bá vương chợt bùng lên khi Trương Hắc Ngưu cất bước, đám người trong quán ăn chợt kinh hoàng, giống như thấy Trương Hắc Ngưu càng thêm to lớn, khí thế khủng bố hắn phát ra làm người ta sinh ra cảm giác muốn bái lạy. Văn Trọng không tự chủ được phải hành động, hắn lấy những tấm ván gác cửa ra, vì vậy mà tình hình bên ngoài dần tươi sáng. Trương Hắc Ngưu tùy ý kéo một chiếc ghế ngồi xuống, hắn cũng không biết mình vì sao lại làm như vậy, tất cả có vẻ rất tự nhiên. Tiểu Thanh hiếu kỳ đứng sau lưng Trương Hắc Ngưu, nàng giống như một hộ vệ nho nhỏ, mà Tú Nương cũng từ phía sau đi lên.
Cửa ván mở ra, một người nam nhân trung niên lưng gùm vai gấu được hơn ba mươi tên bang chúng đứng phía sau xuất hiện như một ngọn núi lớn trước mặt Trương Hắc Ngưu, hai ánh mắt hắn sắc bén như kiếm, ánh mắt trực chỉ về phía Trương Hắc Ngưu đang ngồi trên ghế, khí thế trên người cũng bùng phát. Sau khi cửa mở thì đám bang chúng đứng sau lưng tên nam nhân kia chợt tản ra, bọn họ đứng thành một vòng cung vây Trương Hắc Ngưu và tên nam nhân kia vào thế đối mặt. Lúc này bên ngoài còn có rất nhiều hào khách giang hồ và khách quen của Trương gia lão điếm, còn có vài ông chủ quán ăn khác, bây giờ bọn họ đang chời đợi vị bang chủ đệ nhất Hán Cô thành thu thập Trương Hắc Ngưu.
Trương Hắc Ngưu dùng tư thái cực kỳ phóng khoáng ngồi trên ghế nhìn Sơn Vạn Trọng, tuy cũng là lưng hùm vai gấu nhưng khổ người của Sơn Vạn Trọng rõ ràng kém xa Trương Hắc Ngưu. Trương Hắc Ngưu tuy đang ngồi lại làm cho người ta sinh ra cảm giác như một ngọn núi. Sơn Vạn Trọng nhìn vào hắn một lúc rồi nói:
- Ông chủ Trương quả nhiên là anh hào trong đám người, nhưng rõ ràng là không biết thức thời.
Sơn Vạn Trọng chợt quát lên nghiêm nghị, Trương Hắc Ngưu khẽ trả lời:
- Thế nào mới là thức thời?
- Trương Hắc Ngưu, cho ngươi mặt mũi mà ngươi không biết xấu hổ, bây giờ chúng ta mời bang chủ rời núi, lần này không phải chỉ đơn giản là liên hợp buôn bán, nghe nói vợ ngươi là đóa hoa lài cắm bãi phân trâu. Bây giờ ngươi cút khỏi Hán Cô thành để vợ lại cho chúng ta hưởng thụ, như vậy chúng ta mới bỏ qua.
Đám ông chủ những quán ăn khác ở phía sau kêu lên, đồng thời cũng híp mắt nhìn Tú Nương sau lưng Trương Hắc Ngưu, điều này làm gương mặt nàng chợt trắng bệch.
Sơn Vạn Trọng vung tay lên, hắn trừng mắt nhìn đám ông chủ ở phía sau, lại nói:
- Những chuyện làm nhục thê tử người ta không nên nhắc đến trước mặt ta, chỉ cần Ông chủ Trương chịu rời khỏi Hán Cô thành, Sơn Vạn Trọng ta đảm bảo không tên nào dám động đến một sợi lông của người nhà Trương gia.
Đám ông chủ sau lưng Sơn Vạn Trọng chợt im miệng, mọi người nhìn Trương Hắc Ngưu, có người hét lớn:
- Ông chủ Trương đừng nên đi, ta thích nhất món ăn của quán các người... ....
- Đúng vậy... ....
- Đúng vậy...Nếu tiệm các người đóng cửa, sau này chúng ta biết tìm đâu chỗ tốt để bàn chuyện trên trời dưới đất?
Mọi người đồng thanh hô lớn, đúng lúc này Trương Hắc Ngưu đứng lên, hắn nói:
- Ta cũng đâu muốn đi.