Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 164: Cố Tinh Trạch tức giận



Thấy Vân Na bị trói hình chữ 大 (đại) ở trên giường, tư thế hổ thẹn vô cùng.

Trên người không một mảnh vải, đỏ thẫm vết cắn, vết bóp xanh tím, dấu vết đổ rượu... khắp người loang lổ, khó coi.

Không còn mỹ lệ như lúc đầu, tóc tai rối tung buông xõa trên gối, gương mặt vốn được trang điểm kỹ càng thì lúc này lại nhìn rất chật vật, hai gò má ửng hồng, ánh mắt mê man đầy dục niệm.

Có vài lão già đang ngồi bên cạnh, tham dục mà không màng sống chết, còn có Hà Lăng Tương ra sức rong ruổi trên người cô.

Nghe được tiếng động, hắn tức giận quay qua, vừa nhìn thấy Cố Tinh Trạch, nét mặt tỏ ra ngoài ý muốn.

"Cố Tinh Trạch, cậu vào đây bằng cách nào?"

"Cửa không khóa."

Cố Tinh Trạch hồi phục tâm tình, nhàn nhạt nói.

Trường hợp như vậy cũng nhiều, vì vậy cũng đã thành quen, cũng chỉ là người cầu ta muốn.

Huống hồ, cái người tên Vân Na này cũng không phải là một nữ nhân đứng đắn, không từ thủ đoạn mà đạt mục đích, như vậy vừa vặn rất hợp tâm ý của mấy lão già này.

Lại còn có loại rượu này làm thuốc dẫn, hứng thú của bọn họ càng tăng vọt, khó lòng mà không thỏa mãn ham muốn bản thân.

Vân Na bị Cố Tinh Trạch bỏ lại ở trong tiệc rượu, tất nhiên là không có chỗ nào để đi.

Bị rơi vào thế bí, tất nhiên tô ta sẽ không cam lòng, một lòng ham lợi, dưới sự điều khiển của dã tâm, cô ta nhận lời Hà Lăng Tương, tới phòng này, nhưng lại không ngờ rằng, thứ chờ đợi cô ta ở đây lại là một bầy lang sói.

Vừa lúc ly rượu lúc trước cô ta uống phải phát huy tác dụng, dược tính mãnh liệt khiến cô ta mất kiểm soát, bị mấy lão già ăn sống nuốt tươi.

"Cố Tinh Trạch, cùng thưởng thức không?" Hà Lăng Tương thở mạnh một hơi, vỗ vỗ gò má của Vân Na, rất là thỏa mãn: "Con nhỏ này tư vị không tồi."

"Không có hứng thú." Cố Tinh Trạch lạnh lùng từ chối, xoay người muốn rời đi.

Hà Lăng Tương gọi với lại.

"Bạn gái của cậu đâu rồi?"

Cố Tinh Trạch khựng lại, sống lưng thoáng lạnh lẽo.

Hà Lăng Tương hình như không cảm nhận được thay đổi trên người anh, không khí xung quanh mờ hồ lạnh lẽo hơn, hắn vẫn thích thú nói: "Em gái kỹ thuật tốt như vậy, chắc Vân Thi Thi kia cũng không kém đâu nhỉ?"

"Còn phải nói, cậu lúc trước đã nói là tối nay sẽ có tiết mục hay, hay sao?" 

Mấy tên "chủ đầu tư" ở bên cạnh nhếch miệng cười hỏi: "Là trò vui gì thế?"

"Cố Tinh Trạch, bạn gái của cậu tên là Vân Thi Thi đúng không, là một cực phẩm, tôi rất có hứng thú với loại này đấy."

"Hay là đem bạn gái của cậu tới đây đi, chúng ta cùng nhau chơi, hiện tại tiệc rượu còn chưa bắt đầu, đem hàng tốt tới cùng chơi thuốc đi!"

Cố Tinh Trạch lạnh lùng xoay người, ánh mắt âm trầm đáng sợ, nhíu mày cảnh cáo: "Bất cứ ai cũng không được động đến cô ấy!"

"Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe lời cậu? Tôi nhìn cô ta vừa mắt đấy rồi sao?" Hà Lăng Tương cũng lạnh lùng khiêu khích lại, một tay đẩy Vân Na sang một bên, đi xuống giường, hung hăng nói:  "Tôi muốn chơi con nhỏ đó, ai dám cản? Ở đây từ trước đến nay vẫn là dùng thực lực để nói chuyện, Hà Lăng Tương tôi mà đã muốn nữ nhân nào, thì đừng hòng thoát được."

Lời còn chưa dứt, Cố Tinh Trạch ánh mắt lạnh lẽo, không nói hai lời, túm cổ hắn, Hà Lăng Tương bị ăn đau, gào lên.

"Cố Tinh Trạch, mày làm cái gì đấy, bị điền rồi hả? A!"

Cố Tinh Trạch lạnh lùng nhếch môi, lôi xềnh xệch hắn ra chỗ khác, rồi túm cổ nhấc lên.

Chương 165: thủ đoạn của anh

Cố Tinh Trạch lạnh lùng nhếch mội, lôi hắn xềnh xệch ra chỗ khác, rồi túm cổ nhấc lên thật cao.

Da đầu bị kéo mạnh, hắn đau quá chảy cả nước mắt.

Hắn vốn ngầm cười chê Cố Tinh Trạch là một tiểu bạch kiểm, không ngờ anh ta không những khôi ngô tuấn tú mà sức lực cũng kinh người.

Chân bước vài bước, Cố Tinh Trạch không để ý hắn kêu la, đem đầu của hắn đập thẳng vào tường.

Hà Lăng Tương còn chưa kịp hồi phục tinh thần, tóc đã bị mạnh mẽ kéo lên, da đầu bị co kéo mạnh, đau điếng nước mắt chảy ròng ròng.

"A... cứu mạng, có ai không cứu mạng..." 

Bị anh nắm đầu đập mạnh vào tường, hắn ta rên rỉ một tiếng, đầu cũng bị chảy máu.

Cố Tinh Trạch không thèm để ý hắn, lại tiếp tục túm tóc hắn đập vào tường. Hà Lăng Tương choáng váng, rên rỉ.

Lực tay của Cố Tinh Trạch rất mạnh, mỗi một lần va chạm, trán của Hà Lăng Tương lại thêm một vệt máu, máu tươi chảy dài tới gò mà.

Hắn ta choáng váng hết đầu óc, chỉ còn có thể cảm nhận được huyết dịch bầy nhầy đang chảy be bét hết cả một bên mặt, trên trán đau đớn vô cùng, Cố Tinh Trạch ra tay quả là độc ác.

Cố Tinh Trạch ra tay rất ngoan độc!

Vừa động thủ đã khiến đối phương không kịp trở tay, làm cho Hà Lăng Tương sợ hết cả hồn.

“Phanh!”

Lại một lần mạnh mẽ va chạm nữa, lần này là đập trúng vào mũi, mắt nổ đom đóm, quang cảnh trước mắt cũng mờ dần đi, đau tới nỗi kêu không nổi, thần kinh chấn động, trước mắt lờ mờ thấy được một loạt ảo ảnh.

Dưới tình trạng huyết nhục mơ hồ, hắn chỉ thấy được Cố Tinh Trạch đang nhìn chằm chằm hắn, nhếch miệng, thanh âm trầm ổn nhưng lại khiến người khác dựng tóc gáy: "Mày vừa nói cái gì? Hả?"

Hà Lăng Tương thở hổn hển, nào còn biết nãy vừa nói cái gì, sợ run rẩy toàn thân, đến đầu lưỡi cũng không cử động được, sợ hãi nhìn lại anh mà không biết nên làm thế nào.

Đám lão già bên cạnh cũng sửng sốt.

Ở trong mắt bọn hắn, Cố Tinh Trạch mặc dù là ngôi sao đang được hâm mộ, nhưng dù sao cũng chỉ là một con hát, còn bọn hắn là Kim chủ (người bỏ tiền), sống hay chết chỉ bằng một lời nói của bọn hắn mà quyết định.

Anh ta lại to gan như vậy, dám không nể mặt nhau?

"Cố Tinh Trạch, thật to gan. Có tin là chỉ cần tôi nói một câu, là có thể đuổi cố cậu đi không?" Một người trong đám lão già chỉ vào Cố Tinh Trạch mà nói.

"Hả, đuổi tôi sao?" Cố Tinh Trạch lạnh lùng cười: "Hay lắm, mỏi mắt mong chờ!"

Dứt lời, anh lạnh lùng nhìn lại, ném Hà Lăng Tương quỳ rạp xuống đất, rồi đá mạnh vào bụng của hắn.

“A!” Hà Lăng Tương bị đau, sắc mặt trắng bệch, ngửa cổ về sau, gáy đập xuống đất, đầu choáng mắt hoa, khóc không thành tiếng.

"Ô... Cứu... Cứu mạng...."

Hà Lăng Tương sắc mặt nhăn nhó, Cố Tinh Trạch sắc mặt không đổi, đá thêm một cước vào mặt hắn, ghì mạnh chân xuống, thanh âm lạnh lẽo: "Câm miệng!"

Ngắn gọn hai chữ, Hà Lăng Tương không dám ho he gì, ngay cả lầm bầm rên rỉ cũng không dám, để mặc đế giày bụi bẩn dẫm lên mặt mình.