Khi nãy thấy y bật người ra sau, hắn đã ra tay định bắt lấy y. Nhưng cuối cùng vẫn là chậm mất một nhịp.
Đổng Tuyết đau đến ứa nước mắt.
Y tức giận trừng Hiên Trì Ngân, mắng: " Còn không phải tại ngươi sao? Tại sao ngươi lại ở trong phòng ta?"
Hiên Trì Ngân đối với thái độ tức giận của Đổng Tuyết lại cảm thấy đáng yêu vô cùng, " làm sao? Thấy ta em không vui?"
Đổng Tuyết không đáp, y đưa tay đánh cái tay đang làm loạn trên đầu của mình xuống, sau đó tống Hiên Trì Ngân ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại thật mạnh.
Hiên Trì Ngân bị đuổi ra ngoài cũng không lấy làm tức giận. Hắn vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.
Nhìn Nam Sát đang đứng túc trực bên ngoài, Hiên Trì Ngân hỏi: " mấy ngày gần đây có chuyện gì xảy ra không?"
Nam Sát nhanh chóng bẩm báo lại mọi thứ mà mình quan sát cùng nghe ngóng được mấy ngày gần đây cho Hiên Trì Ngân.
Sau khi nghe xong, Hiên Trì Ngân nhíu mày.
Yến An vương sao? Lý Dực Ngụy sao?
Tại sao Tuyết Tuyết lại quan tâm tới việc nạp thê của hắn ta?
Giữa hai người không lẽ có ẩn tình gì?
[ Cạch ]
Một tiếng động vang lên làm Hiên Trì Ngân hồi thần, thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn kia.
Hiên Trì Ngân điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó mới quay người lại.
Đổng Tuyết đi ra ngoài, còn không quên trở tay đóng cửa lại.
Vẫn là dung nhan tựa trích tiên đó, vẫn là bộ y phục đỏ lộng lẫy kết hợp với nhiều loại phụ kiện bằng vàng xinh đẹp kia, tất cả làm cho Hiên Trì Ngân không khỏi say mê.
Hiên Trì Ngân tiến lên, đưa tay chạm sau đầu y.
" Còn đau không?"
Đổng Tuyết gỡ tay Hiên Trì Ngân xuống, nói: " Không còn, nói đi, Hiên cung chủ hôm nay tới đây làm gì? Đã vậy còn tự tiện vào phòng của người khác khi chưa được cho phép. Hiên cung chủ khiến người khác mở mang tầm mắt đó."
Bình thường Đổng Tuyết rất gắt ngủ, có thể nói, chỉ cần một tiếng động nhỏ hay có người lạ vào phòng, Đổng Tuyết chắc chắn sẽ phát hiện ra ngay lập tức.
Nhưng khi sáng tỉnh dậy, thấy Hiên Trì Ngân ngồi trong phòng mình, Đổng Tuyết đã thật sự rất kinh ngạc.
Có người tiếp xúc gần với y như vậy, nhưng y lại không phát giác ra được khí tức của người kia mà nằm ngủ ngon lành. Quả thật không thể hiểu nổi.
Hiên Trì Ngân nhìn đôi nhĩ sức lấp lánh trên tai y, ôn tồn đáp: " Ta nhớ em nên mới muốn đến thăm, không được sao?"
Đổng Tuyết nhíu mày, " nếu đó là những gì Hiên cung chủ muốn nói thì thứ lỗi cho tại hạ. Ta còn rất nhiều việc, không rảnh tiếp ngươi đâu."
Nói xong y liền quay lưng muốn li khai.
Hiên Trì Ngân vội bắt lấy cánh tay y giữ người lại, nói: " Tuyết Tuyết đừng giận, ta nói là được mà."
Đổng Tuyết dừng bước, nhìn Hiên Trì Ngân.
Hiên Trì Ngân mỉm cười, dịu dàng lên tiếng: " mấy hôm trước ta phát hiện, trong kho đồ của Thất Sát cung có ba viên đan dược Tuyết Vãn Sinh. Nên hôm nay đến đây, là để đưa cho ngươi. Ngươi cần đan dược luyện từ Tuyết Vãn Sinh mà đúng không?"
Đổng Tuyết ngẩn người trong giây lát. Hiên Trì Ngân liền nhanh chóng lấy từ trong giới linh ra một hộp gỗ đưa cho Đổng Tuyết.
Như hiểu Đổng Tuyết đang nghĩ gì. Hiên Trì Ngân liền nói: " Với còn chuyện này nữa. Ta dẫn ngươi đi xem."
Không đợi Đổng Tuyết đáp lời, Hiên Trì Ngân liền nhấc bổng y trên tay, rồi dùng tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy được nhanh chóng biến mất.
Đổng Tuyết chới với, một tay ôm chặt lấy chiếc hộp gỗ, một tay thì cố bám vào người Hiên Trì Ngân để không bị ngả.
Lúc Đổng Tuyết kịp hồi thần, thì đã phát hiện mình đang có mặt tại chỗ để mã xa.
Hiên Trì Ngân nhẹ nhàng thả y xuống. Sau đó ra lệnh cho người đem gì đó lên.
Rất nhanh, Đông Sát đã lôi lên hai tên mặt mũi bầm dập đến trước mặt Đổng Tuyết và Hiên Trì Ngân. Bọn chúng bị trói gô lại với nhau, trên người cả hai còn vận y phục hạ nhân của Huyết Mộ lâu.
Đổng Tuyết nhất thời không nhận ra được hai người này là ai. Mặt mũi bầm dập sưng phù thế kia, dù có là thần tiên y cũng khó mà đoán ra được.
" Lúc trên đường đến đây, ta gặp hai tên này hớt ha hớt hải như kiểu chạy trốn ai đó. Ta cũng định mặc kệ, nhưng mà thấy hai người bận y phục hạ nhân của Huyết Mộ lâu. Ta liền nghĩ chắc chúng đã trộm cắp gì đó ở chỗ của ngươi, nên là ta nhanh tay bắt chúng lại. Ngươi xem thử xem có nhận ra chúng không.", Hiên Trì Ngân ôn tồn giải thích.
Đổng Tuyết cất chiếc hộp Hiên Trì Ngân đưa vào giới linh, sau đó nhìn hai tên kia, hỏi: " các ngươi là ai? Tại sao lại phải trốn chạy?"
" Nếu không chạy, bọn ta chẳng phải sẽ chết sao?", một tên trong đám đó lên tiếng.
" Sẽ chết?", Đổng Tuyết khó hiểu, nghiêng đầu hỏi vặn lại.
" Lương đại nhân bị ngươi bắt nhốt rồi. Bây giờ sống chết không rõ, chuyện này bẩm báo lên với hoàng thượng, Huyết Mộ lâu các người chắc chắn sẽ không thoát tội đâu."
Nghe tên kia nói xong, Đổng Tuyết lúc này mới ngộ ra được hai người này là ai.
Y mở to mắt, chớp chớp vài cái, sau đó không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Hiên Trì Ngân thấy Đổng Tuyết cười, liền ngơ ngẩn nhìn y. Nhưng hành động ngay sau đó của Đổng Tuyết lại khiến Hiên Trì Ngân bất ngờ hơn.
Đổng Tuyết vui vẻ ôm chầm lấy Hiên Trì Ngân, nói: " Trì Ngân, cảm ơn ngươi, ngươi vừa giúp ta một việc rất quan trọng đó."
Hiên Trì Ngân lần đầu được Đổng Tuyết chủ động ôm ấp, hai má hắn hiếm có mà hơi ửng đỏ.
Hiên Trì Ngân hắn giọng, sau đó nhìn sang chỗ khác mà nói: " Không có gì đâu, cũng là chuyện nên làm mà."
Đổng Tuyết mỉm cười, bỗng nổi hứng muốn trêu chọc, y nhón chân lên dùng hai tay câu lấy cổ Hiên Trì Ngân, kéo người cúi sát xuống mình, nói: " Hiên cung chủ sao lại đỏ mặt rồi, đây là ngại sao?"
Hiên Trì Ngân đỡ lấy eo Đổng Tuyết để y đỡ phải chịu lực, nhãn quang chiếu lấy gương mặt trêu chọc của Đổng Tuyết: " Em… ta không có…"
" Phụttt.", Đổng Tuyết lại bật cười thành tiếng lần nữa. Y không ngờ Hiên Trì Ngân còn có một mặt đáng yêu như vậy.
Đổng Tuyết buông Hiên Trì Ngân ra, xem như tạm tha cho hắn.
Đổng Tuyết nhìn xuống hai người đang bị trói dưới đất. Đáy mắt thoáng chốc liền sắc lạnh, ra lệnh cho hạ nhân đem giam hai tên này chung với đám Lương Kì.
Sau khi dọn dẹp xong, Đổng Tuyết liền cùng Hiên Trì Ngân trở về phòng.