Một Thời Để Chết Một Thời Để Yêu

Chương 20: Ăn tối



Tiếng thét chói tai chọc đến màng nhĩ chướng đau. Căn phòng hỗn loạn như vừa được một cơn bão ghé thăm.

“Chuyện này phải làm sao bây giờ?”

Đôi mắt người con gái đục ngầu, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận mà vặn vẹo đến ghê người. Việc đập phá đồ đạc dường như chưa thể giải toả hết sự phẫn nộ lúc này. Cô ta điên cuồng gào như muốn đem cổ họng ra xé toạc.

“Con mẹ nó mấy người còn hỏi tôi, có thời gian đi hỏi thì tự tìm cách gì đi chứ? Lũ vô dụng, tôi nuôi một đống người như thế đến lúc cần thì các người đều chết não hết à?”

Tiếp đến là một tràng lời lẽ thô tục dơ bẩn phun ra không ngừng khiến đối phương nghe cũng ngao ngán tặc lưỡi.

“Đã tìm cơ hội gặp Ôn Hạo Hiên chưa?”

Quậy phá đã đủ cô ta thở phì phò ngồi nghỉ, từ một nữ thần vạn người mê bất ngờ bị khán gia quay lưng, hàng loạt hợp hợp đồng đơn phương chấm dứt, bê bối chấn động đến mức các cơ quan nhà nước cũng vào việc điều tra, cô ta không thể giữ nổi cái vẻ bọc hào nhoáng kiêu kỳ như cũ nữa, trong vài ngày ngắn ngủi cả người tiều tuỵ, gầy rụp hẳn đi.

“Cô điên à? Cô có biết Ôn Hạo Hiên có phản ứng như nào không? Thái độ của hắn khi bị ‘dính’ cùng cô ghê tởm như nuốt phân! Cô còn dám tìm ngược đòi gặp hắn nữa hả, chỉ sợ thấy cô trong tầm mắt thôi hắn sẽ khiến cho sự nghiệp của cô đặt dấu chấm hết!”

Hứa Phương Kỳ đúng là bí quá hoá liều, nguồn tin nội bộ tiết lộ chính vì lợi dụng tên tuổi của Ôn Hạo Hiên chọc cho hắn tức giận nên Hứa Phương Kỳ mới có kết cục sống dở chết dở như hiện tại. Cô ta nghĩ sao mà còn đòi cọ sát hắn nữa?

Nabi từng là mỏ kim cương của công ty, dựa vào cô ta thôi đã nuôi béo cả công ty rồi, bên trên đang cố gắng xoa dịu dư luận, bọn họ còn tìm được thế thân đứng ra chịu mũi sào, quan trọng nhất chưa ai liên lạc được với Ôn Hạo Hiên để xuống nước, hi vọng hắn ta có thể nương tay bỏ qua.

“Bây giờ cô tốt nhất đừng có bày trò gì, ở yên đấy công ty sẽ có chủ trương!”

Mọi hoạt động bị đóng băng, nhãn hàng thì đòi bồi thường, mấy tên mọt kia ban đầu đều như chó thấy thịt nhào vào cọ nhiệt cô ta giờ thì trở mặt ‘quay xe nhả khói’, còn có những kẻ đê tiện không có tiếng dám lấy cô ta ra làm bàn đạp để kiếm tư lợi

Tên đại diện chỉ giỏi nói mồm, chưa làm được cái việc gì nên thân mà có tư cách bảo cô ta ngồi yên đợi?

Bọn họ là đang muốn để cô ta ở ẩn chờ hết thời hạn hợp đồng liền thuận thế đuổi cô ta đi!



Không được cô ta không thể ngồi yên chờ nước sôi lên được, phải nghĩ cách cứu mình!

Không gian rộng lớn, chễm chệ ở nơi cao nhất của toà nhà chọc trời 21 tầng. Cửa sổ kéo dài từ trần xuống sàn bao quanh nhà hàng, bếp và pantry được đặt ở giữa, 360 độ là bàn ăn được sắp xếp quanh góc độ nào cũng có thể để khách ăn chiêm ngưỡng cảnh đêm bên ngoài.

Không khí ấm áp, ánh đèn dịu nhẹ vừa mắt cùng âm nhạc cổ điển thì thầm bên tai, bàn ăn trang trí bằng hoa tươi và một cốc nến nhỏ để giữa. Người phục vụ ưa nhìn chuyên nghiệp đứng cạnh chờ khách hàng gọi món.

“Sò…”

“Cho tôi một phần beafsteak medium!”

Người phục vụ ghi nhận order từ khách hàng nữ, anh ta lịch sự hỏi khách hàng còn lại: “Ôn tiên sinh ngài có muốn tôi đề xuất món ăn nào không?”

Ôn Hạo Hiên nhìn vào Mộng Dao Y, cô nhàn hạ trả menu lại cho người phục vụ.

“À sò điệp, sò điệp áp chảo cùng sốt bơ!”

Người phục vụ rời đi nhường không gian cho đôi nam thanh nữ tú.

Ôn Hạo Hiên không biết mình phải tốn công sức nhiều như thế nào để có được một buổi tối hôm nay.

Hắn không thể không nhớ đến kiếp trước cô lẽo đẽo theo sau, năn nỉ cầu mong chỉ một cái ánh nhìn từ hắn như thế nào, quả báo hắn tạo ra nay đã dội ngược lại. Giống như những cách cô làm, hắn biết mình cũng đang đâm đầu vào bức tường đá, với suy nghĩ chỉ cần nó rơi ra mảnh vụn nào đó thôi thì đầu có đập đến nát cũng sẽ tiếp tục không dừng.

Mộng Dao Y nhận lời mời bữa tối của anh không phải vì cô ấy thích thú càng không phải cảm động tấm chân tình kiên trì này cô chỉ là cảm thấy phiền phức, là đang bố thí cho hắn và dùng vẻ mặt lanh nhạt ấy để yêu cầu hắn dừng lại.

Món ăn nhanh chóng được dọn ra, gác lại sự im lặng khó nói.

Đĩa beefsteak được đặt trước mặt Mộng Dao Y, phần thịt to mềm mọng nước, đã được thái sẵn, xếp thành hàng đổ lên nhau.

Ngược lại Ôn Hạo Hiên không thích hải sản lại đi gọi sò điệp, thịt sò ngọt và mềm được áp chảo đủ, màu sắc đẹp, bày trí kích thích vị giác lẫn thị giác kết hợp mùi thơm béo của sốt bơ và rượu khiến cơ miệng bùng nổ khi thưởng thức. Hắn làm chồng của cô được 5 năm cộng việc làm hồn ma ở cạnh cô 10 năm nhưng thứ hắn hiểu về cô chưa quá đến năm đầu ngón tay.



Thứ hắn nhớ rõ nhất là cô rất thích ăn sò điệp, kỷ niệm ngày cưới năm đầu tiên cô đã dùng nó cho bữa tối của bọn họ nhưng hắn ghét hải sản nên dường như những món ăn liên quan đến đồ biển không còn xuất hiện nữa. Cô hoàn toàn rũ bỏ sở thích của mình để phù hợp với hắn.

Mộng Dao Y không nghĩ nhiều gì mà quả quyết gọi beefsteak, chậm rãi đưa miếng thịt vào miệng. Có ngon không? Giống như việc ngày nào bạn cũng ăn cơm trắng được hỏi cơm trắng hôm nay có ngon không vậy, cô có thực sự thích nó không? Cô không rõ nữa.

Thì ra thói quen là một điều gì đó rất đáng sợ.

“Tôi đã nghe vụ của bác trai, tôi sẽ xử lý gọn gàng đảm bảo nhà của em sẽ không mang điều tiếng gì!”

Biểu cảm Mộng Dao Y từ đầu đều lặng thinh, vì bê bối của gia đình Hứa Phương Kỳ, ba của cô không tránh khỏi liên luỵ, để tránh dị nghị việc từ chức là điều đã thành, ba của cô đã chủ động từ bỏ công việc và tâm huyết nửa đời người của mình. Đây là cái kết cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận.

“Không cần, Ôn tổng hi vọng anh hiểu rác rưởi không tái chế được thì nên đem đi đốt hết mới đỡ ô nhiễm! Phiền Ôn tổng tập trung giải quyết việc đó là được!”

Hơn cả lời nhờ vả, cô đĩnh đạc ngồi ở đó giống như là đang ra mệnh lệnh mà hắn không có quyền chối bỏ.

Ánh mắt sắc sảo, lời nói cứng rắn, Ôn Hạo Hiên vô thức đắm chìm ở trong thế giới chỉ toàn hình bóng của cô.

Trước đó hắn gặp cô trong một bộ dạng ngọt ngào, mái tóc caramel xoăn lọn với lối trang điểm nhẹ nhàng cùng chiếc váy hoa theo hướng vitange, cô giống như người con gái ngoan ngoãn được bao bọc bởi chốn vùng quê yên bình và giờ cô ấy ngồi đây, vẫn là khuôn mặt tinh xảo đó, mái tóc xoăn màu nâu ngọt đã được tạo kiểu hất nghiêng về một bên mang cái nhìn quyến rũ thời thượng, bộ váy len màu đen kín đáo ôm sát cơ thể khắc hoạ đường cong hoàn mỹ nhất, chiếc khuyên tai dáng to bản kiêu sa cô đặc biệt chỉ đeo một bên, cùng lúc Ôn Hạo Hiên mới phát hiện ra được Mộng Dao Y bấm khá nhiều lỗ, từ vành tai đến sụn tai đều có.

Hôm nay cô trang điểm đậm hơn, đôi mắt được nhấn nhá hơn, trong không gian tối mờ, đôi mi cong dài như cánh bướm khẽ động đậy sau đó từ từ mở ra, một đôi mắt phượng có hồn nhìn thẳng vào hắn đâm thật sâu cố định thật chắc trong tim hắn. Bờ môi căng mọng mướt mát đang hé mở, dường như đang gọi hắn, đẩy hắn rơi vào miền cực lạc, nếu có thể, nếu hắn có thể đè môi của chính mình lên đôi môi đó, làm nhoè vết son hoàn hảo ngấu nghiến thật sâu và thật lâu…

Tiếng đẩy ghế chói tau cắt đứt hai người, Mộng Dao Y giật nảy mình trước hành động lỗ mãng của đối phương.

“Chuyện gì…?

“Thứ lỗi cho tôi Y Y, tôi phải vào nhà vệ sinh một lát!”

Ôn Hạo Hiên nói xong câu rồi chạy đi như tào tháo đuổi, bỏ cô một mình với bộ dạng ngơ ngác.