Một Thời Để Chết Một Thời Để Yêu

Chương 30: Biến cố



“Nghĩ gì mà thất thần thế?”

Đặc Tư Bội Sam ném cho Mộng Dao Y chai nước lạnh bản thân cũng tự mở một chai khác để uống, giữa hè thời tiết nóng đến bức bối, trên vùng cao hẻo lánh có điện để mở đèn là tốt lắm rồi chứ đừng đòi hỏi dùng đến máy lạnh.

Đặc Tư Bội Sam lặn lội vất vả đường xa lên đây để hoạt động thiện nguyện, đều mỗi năm hai đến ba lần.

Đây là ngôi trường thu nhận những trẻ em mồ côi không nơi nương tựa và dạy chữ miễn phí cho những đứa trẻ không đủ điều kiện đi học.

Đặc Tư Bội Sam liều mạng kiếm tiền cũng là muốn phần nào đỡ đần cho ngôi trường này.

Hai mẹ con cô ấy đã từng sinh sống ở đây, là nhà đầu tiên của Đặc Tư Bội Sam.

Sau này, người mẹ mất, Đặc Tư Bội Sam lên thành phố theo đuổi cái gọi là danh vọng và đam mê, dù chính bản thân Đặc Tư Bội Sam bươn chải không dễ dàng gì nhưng cô vẫn luôn nhớ đến nơi đã từng che mưa che gió cho hai mẹ con cô ấy mà cố gắng giúp đỡ giữ gìn nó nhiều nhất có thể.

Việc thiện nguyện là điều tốt, tích đức cho về sau, Mộng Dao Y mang theo thiện ý đi cùng với Đặc Tư Bội Sam cũng hy vọng đầu óc thư giãn chí ít không phải suy nghĩ linh tinh.

“Chỉ là đi đường có chút mệt thôi!”

Men theo con đường mòn chỉ vừa với một chiều xe máy, là vùng huyện an yên hoang sơ, các nhà cách nhau khá là xa, đi đến nơi phải mất chục phút hoặc hơn giờ.

Hết đoạn đường đá cấp phối là đến đoạn đường đất đỏ, càng lên cao, dốc càng khó đi, xe máy không thể đèo họ lên đỉnh nên cả hai đều phải leo một đoạn rất lâu.

Điện nước trên này lúc nào cũng chập chờn, mưa bão một tí là không thể xuống núi, trường học và thị trấn phải cách nhau chục cây.

Nơi Đặc Tư Bội Sam lớn lên là cái nơi khỉ ho cò gáy này đây.



Đặc Tư Bội Sam là diễn viên trẻ tiềm năng, trước khi cô nhận giải thưởng thị hậu lần đầu tiên, Mộng Dao Y đã tìm đến cô ngỏ ý muốn mời cô làm tân đại sứ thương hiệu cho nhãn hàng của mình.

Đặc Tư Bội Sam vào nghề được một thập kỷ nhưng vì ‘quan lớn’ ghi thù cho nên dù cô có năng lực thì gần như đều bị ngăn chặn khó có thể toả sáng. Nhưng Mộng Dao Y biết vận khí sắp tới, Đặc Tư Bội Sam may mắn thế vào vai diễn của Hứa Phương Kỳ. Ở kiếp trước chính nhờ vai diễn này mà Hứa Phương Kỳ từ diễn viên tân binh của năm một bước nhận giải thị hậu trẻ tuổi nhất trong lịch sử, cho nên Mộng Dao Y đặt niềm tin vào Đặc Tư Bội Sam, kể cả khi cô ấy không đạt được thành tựu như Hứa Phương Kỳ thì Mộng Dao Y cũng không hối hận ký hợp đồng với cô ấy. Đặc Tư Bội Sam là một người có nhân cách tốt, dù bọn họ cách nhau đến 5 tuổi nhưng lại rất hợp tính nhau rất nhanh chóng kết bè kết bạn.

Mộng Dao Y tu hết gần một nửa chai nước lạnh, nhìn vào đám trẻ ngoài sân, đa phần là những đứa trẻ lớn lên không có ba mẹ người thân ở bên nhưng tuổi tác của chúng quá nhỏ để hiểu hết hoàn cảnh, trên khuôn mặt vẫn rạng ngời sức sống.

Mộng Dao Y dùng mắt thường thôi có thể thấy bọn trẻ ở đây đều đặc biệt yêu thích Đặc Tư Bội Sam, không phải để lấy tiếng thơm, đồng cảm của người đời, việc cô ấy làm đều xuất phát từ chính trái tim. Cô ấy rất nỗ lực đem những điều tốt đẹp đến bọn trẻ vì chính bản thân cô ấy cũng hiểu một phần nào vết thương vô hình mà bọn trẻ đang mang.

Mộng Dao Y quay sang nhìn Đặc Tư Bội Sam, trong lòng đầy chua xót tự hỏi, tại sao một người tự cường nhân hậu như vậy lại tự sát ở kiếp trước?

Đặc Tư Bội Sam không biết, việc ngăn chặn bi kịch đã từng xảy ra đó cũng nhờ Mộng Dao Y.

“Nghe nói tối nay bão sẽ về, tôi đã gia cố lại các cửa chính và cửa sổ rồi, tối có thể sẽ ồn ào bởi mưa gió, cố chịu nhé!”

Mộng Dao Y gật đầu: “Không vấn đề gì!”

Đừng vì xuất thân trâm anh thế phiệt của Mộng Dao Y mà coi khinh cô không chịu khổ được, dù sao cô đã sống cả một đời người rồi, chịu mưa chịu gió tí có gì đáng phiền chứ?

Theo kế hoạch bọn họ sẽ ở đây 3 ngày thôi nhưng bão đến bất chợt nghe nói còn có tình trạng dễ sạt lở nên thật khó nói có thể về theo dự kiến.

Chập tối, một trận cuồng phong mở màn, sấm chớp đánh liên tục, mấy chốc mà mưa chút xuống tầm tã, ngoài sân hiên đã nhanh chóng ngập tầng nước.

Trường học được gia cố khá kiên cố, nhưng vẫn còn thua sức gió, cửa sổ không ngừng va đập tạo những tiếng động lớn giật mình.

Trước giông bão lũ trẻ bị doạ sợ không ít, Đặc Tư Bội Sam tập trung bọn nhỏ ở hội trường, tổ chức ngủ cùng nhau.



Mộng Dao Y bê chăn gối hộ bọn trẻ, vững chãi đến đó, men theo hành lang với ánh đèn điện chập chờn, mưa gió vô tình tạt vào trong, sợ bọn trẻ ướt nên Mộng Dao Y giục bọn trẻ chạy đi trước không cần phải chờ cô.

Hành lang hẹp, tiếng chân chạy cười nói bị tiếng mưa át hết, Mộng Dao Y mang theo vài bọc chăn lớn chậm chạp bị bỏ lại.

“Á…Ưm!”

Chuyện gì đây?

Mộng Dao Y bất ngờ bị phủ vải đen, một thế lực đằng sau siết chặt cổ cô lại, theo bản năng cô giãy giụa muốn thoát khỏi sự khống chế nhưng cả người đều bị nhấc lên, bọn chúng đang muốn vác cô đi!!!

“Ai đó? Cứu tôi với…Cứu…Bội Sam!!!”

Mỗi lần cô gào thét tuyệt vọng thì sấm chớp đều xuất hiện đem bầu trời chia hai mang theo quyền uy vang dội đáng sợ, mưa nặng hạt ào ào đổ xuống các mái tôn, đem lời cầu cứu của cô hoà vào làn mưa.

Một đám kỳ lạ nào đó, mặc kệ mưa dầm xối xả, cưỡng chế trói cô lại đem đi, đây rõ ràng không phải là trò đùa dai nhưng là ai? Người của Hứa Phương Kỳ?

Kể cả khi Mộng Dao Y dùng hết sức bình sinh để kêu cứu thì thứ đáp lại cô chỉ là tiếng bước chân nặng nề dưới nền đất vũng nước và tiếng thở dốc xa lạ.

Trong tình huống sinh tử, ai cũng trỗi dậy năng lực sinh tồn, Mộng Dao Y dù sợ hãi và mỏi mệt cô vẫn không ngừng vùng vẫy. Thời gian quá gấp nên bọn chúng chỉ trói tay cô một cách qua loa, cô là phụ nữ bọn chúng là đàn ông nhưng vẫn phải đến hai người mang vác tức là chúng không phải dạng to khoẻ.

Nạn nhân không ‘hợp tác’ bọn chúng mang vác chạy lên rừng đương nhiên cũng kiệt sức, một tên trong đó liền cáu giận ném Mộng Dao Y xuống, không ngừng đánh đập chửi rủa.

“Đừng đánh nữa chết người mất!” Tên còn lại thấy thế liền sợ hãi, nhưng chỉ dám nói chứ không dám can.

Dưới màn bạo lực không thương tiếc, Mộng Dao Y đau đớn rơi vào hôn mê.
— QUẢNG CÁO —