Từ nhỏ đến lớn, mỗi dịp lễ tết, các đứa trẻ nhà họ Lục đều được cùng nhau ra ngoài chơi. Kỷ Vân Chi luôn dừng lại ở từng quầy hàng, ăn món này lại nếm món kia. Rõ ràng là những món ăn vặt trông bình thường, nhưng nàng luôn ăn ngon lành, khiến những người khác trong nhà họ Lục cũng không nhịn được mà muốn nếm thử.
Lục Thiện Nhu mỗi lần ăn xong đều chu môi, nói: "Cũng chẳng ngon gì!"
Sau đó bọn họ mới biết không phải đồ ăn ngon, mà là Kỷ Vân Chi ăn gì cũng thấy ngon, nên không còn cùng nàng nếm thử các loại quà vặt nữa.
Nhưng Lục Kha thì khác, hắn luôn đi sau Kỷ Vân Chi, nếm thử từng món quà vặt mà nàng thích.
Nàng nói ngon, vậy thì ngon.
"Tiệm này trông cũng được đấy? Nhìn có vẻ tử tế, lại còn nhiều người xếp hàng như vậy." Triệu Bảo Hà đột nhiên lên tiếng, kéo Lục Kha ra khỏi dòng suy nghĩ về những năm tháng đã qua. Lục Kha nhìn theo ánh mắt của Triệu Bảo Hà, thấy Vân Chí phường.
Ánh mắt đờ đẫn của Lục Kha như được thắp sáng. Hắn không chớp mắt nhìn Vân Chí phường, nhìn hàng dài xếp hàng trước cửa, nhớ đến dáng vẻ Kỷ Vân Chi vất vả vì cửa tiệm này.
Vân Chí phường lúc mới mở không có tên, chỉ là một chiếc xe đẩy bán hàng rong dừng bên đường. Kỷ Vân Chi trốn ở xa xa, lo lắng nhìn, cứ đứng canh chừng như vậy. Hễ có khách, nàng lập tức cong mày mỉm cười, vui vẻ vô cùng.
Giờ đây, Vân Chí phường đã trở thành tiệm bánh ngọt nổi tiếng nhất nhì Kinh thành, cũng không phụ công sức mấy năm vất vả của Kỷ Vân Chi.
"Lục Kha?" Triệu Bảo Hà đưa tay quơ quơ trước mặt Lục Kha.
Lục Kha hoàn hồn, nụ cười tưởng tượng của Kỷ Vân Chi biến thành khuôn mặt nhăn nhó của Triệu Bảo Hà, hắn sửng sốt một chút, vội nói: "Nàng muốn ăn? Ta đi xếp hàng mua cho nàng."
Triệu Bảo Hà vốn định nói với thân phận của nàng muốn ăn bánh ngọt mà cũng phải xếp hàng sao? Chẳng phải nên là chủ tiệm lăn ra quỳ lạy nghênh đón nàng mới đúng? Nhưng nghĩ đến là Lục Kha sẽ xếp hàng cho mình, nàng miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng Lục Kha vừa mới đi đến, tiểu nhị của Vân Chí phường đã ra ngoài cười nói xin lỗi - hôm nay hết hàng rồi.
Triệu Bảo Hà lập tức sa sầm mặt, nhưng nhìn những người xếp hàng phía trước dường như không ngạc nhiên lắm, cũng chẳng hề tức giận mà giải tán. Nàng lạnh giọng nói: "Cái chỗ quỷ quái gì thế, đóng cửa sớm vậy? Ta thấy là không muốn làm ăn nữa rồi! Vậy ta sẽ thành toàn cho nó!"
Lục Kha thấy Triệu Bảo Hà muốn gây chuyện, vội vàng khuyên: "Thôi thôi, tiệm này lúc nào cũng vậy. Ta dẫn nàng đến tiệm bánh khác, bánh ở đó cũng rất ngon."
Triệu Bảo Hà nhìn bộ dạng nhu nhược của Lục Kha, thấy chướng mắt. "Ai muốn đi thì đi, về nhà!" Triệu Bảo Hà phẩy tay áo, xoay người bỏ đi.
Lục Kha há miệng, cuối cùng cũng không ngăn cản.
Hắn đứng trước cửa Vân Chí phường, nhìn tiểu nhị trong tiệm thu dọn đóng cửa đâu vào đấy, cho đến khi từng cánh cửa đều được khóa cẩn thận rồi rời đi.
Lục Kha khẽ thở dài, không biết bây giờ nàng đang ở đâu? Một mình ở chùa đón tết Thượng Nguyên, năm nay chắc không được ăn nhiều quà vặt rồi.
·
Kỷ Vân Chi đang xếp hàng trước một tiệm bánh. Chợ ở làng quê ngoại ô không đông người như ở Kinh thành. Nàng xếp hàng một lúc, đã đến lượt mình.
"Ông chủ, cái này gọi là gì? Trông đẹp mắt quá!"
"Cái này hả, gọi là Lạc Nãi Cao." Ông chủ nhanh tay lật ngược chiếc bánh Lạc Nãi Cao trong bát ra giấy dầu, đưa cho Kỷ Vân Chi, "Phu nhân nếm thử xem, không ngon không lấy tiền!"
Kỷ Vân Chi hai tay nâng nhận lấy.
Trên tờ giấy dầu nằm một miếng bánh trắng như tuyết mềm mại, nguyên liệu có sữa bò, ngửi thấy mùi sữa nồng nặc. Kỷ Vân Chi nhìn miếng bánh trắng nõn nà đang rung nhẹ, thầm nghĩ chắc chắn ăn sẽ rất mịn!
Nàng cầm Lạc Nãi Cao quay người lại, vừa định ăn, thì thấy Lục Huyền.
Hôm nay là tết Thượng Nguyên, sau khi ăn tối xong, Kỷ Vân Chi nghĩ vết thương ở chân mình cũng đã gần khỏi, chỉ cần không đi quá xa thì không sao. Nàng muốn ra ngoài đi dạo, vốn không nói cho Lục Huyền đi cùng. Lục Huyền nghe nói nàng muốn ra ngoài chơi, liền chủ động đi cùng nàng.
Kỷ Vân Chi do dự một chút, không ăn Lạc Nãi Cao ngay. Nàng bước về phía Lục Huyền, hai tay nâng Lạc Nãi Cao đưa cho chàng, cong môi cười: "Nhị gia nếm thử xem?"
Lục Huyền quay đầu nhìn sang.
Chiếc bánh Lạc Nãi Cao tròn trịa, trắng muốt như ngọn núi nhỏ, nằm run rẩy trên tay nàng, dường như đang run lên.
Lục Huyền hơi ngước mắt, liếc nhìn nàng, ánh mắt hắn dừng lại một chút rồi nói: "Thêm một hạt đậu đỏ nữa thì càng giống".
"Giống cái gì?" Kỷ Vân Chi hoang mang nhìn hắn.
Lục Huyền nhìn bộ dạng ngây thơ của nàng, khẽ cười, không giải thích câu nói có phần quá phận này, trực tiếp đưa tay lấy Lạc Nãi Cao mà Kỷ Vân Chi đưa tới, sau đó ngẩng đầu há miệng, nuốt trọn cả miếng bánh.