Kỷ Vân Chi nhìn vẻ mặt của hắn, chậm rãi mở khăn tay ra, nhìn thấy một cây trâm cài tóc Song Nhạn bằng vàng. Cây trâm cài này ngoài việc làm bằng vàng ra, dường như không có ưu điểm nào khác, đôi chim nhạn trên đầu trâm, phải đoán già đoán non mới có thể nhận ra là chim nhạn, không nói đến đôi chim nhạn này, cách chế tác thô ráp đến mức có thể nhìn thấy vết xước trên thân trâm.
Giống như đồ rẻ tiền bán ở quán ven đường. Chỉ là trâm cài tóc bằng vàng bày bán ở quán ven đường, nhất định sẽ không phải bằng vàng thật.
Cây trâm cài tóc Song Nhạn này, thô ráp đến mức giống như làm bằng vàng giả.
Kỷ Vân Tiêu thở dài một hơi, nói: "Đệ biết ngay mà, tỷ nhất định sẽ chê. Hay là tỷ trả lại cho đệ, đợi đệ luyện thêm, làm lại cho tỷ một cái khác!"
Hắn vươn tay muốn giật lại, Kỷ Vân Chi dùng khăn tay gói trâm cài lại, kinh ngạc hỏi: "Đệ làm à?"
Kỷ Vân Tiêu gật đầu, vẻ mặt buồn rầu: "Nghe nói tỷ sắp thành thân, lại là gả vào nhà giàu, cái gì cũng không thiếu. Đệ liền muốn khoe khoang một chút tay nghề của mình. Nhưng cả ngày đều bị người ta trông chừng đọc sách, chỉ có thể ban đêm tranh chớp thời gian đi học làm, thời gian không đủ, làm không được tốt. Cho đệ thêm chút thời gian nữa, nhất định có thể làm tốt!"
Kỷ Vân Chi dùng sức nắm chặt cây trâm cài được bọc trong khăn tay, nhẹ nhàng gật đầu: "Tay nghề rất tốt, tỷ rất thích."
Kỷ Vân Tiêu biết tỷ tỷ đang an ủi mình, cậu nhếch mép cười, nói: “Chờ đệ thi xong, đệ sẽ học hỏi thật kỹ, lần sau nhất định sẽ làm cho tỷ cái tốt hơn.”
“Được, tỷ đợi.” Kỷ Vân Chi mỉm cười ngọt ngào.
Xuân Liễu đi qua sân, nói: “Nhị thiếu phu nhân, đã đến giờ dùng bữa rồi ạ.”
Kỷ Vân Chi gật đầu: “Chúng ta đi thôi.”
Nàng bước ra ngoài, Kỷ Vân Tiêu đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng sang một bên, thần thần bí bí hạ thấp giọng: “Tỷ, tỷ phu đối xử với tỷ tốt không?”
Kỷ Vân Chi nhìn cậu, vừa định nói Lục Huyền đối xử với nàng rất tốt, nhưng đột nhiên mắt cay xè, nước mắt không kìm được tuôn rơi.
Chương 40: Về nhà
Kỷ Vân Tiêu luống cuống, không biết sao lại chọc tỷ tỷ khóc. Cậu vội vàng nói: “Hắn đối xử với tỷ không tốt có phải không? Đệ đã biết mà... Nhìn hắn hung dữ như vậy, ngay cả một nụ cười cũng không có. Hơn nữa hắn đã già như vậy rồi...”
Kỷ Vân Chi bật cười.
Nước mắt còn đọng trên mi, nàng cong mắt cười, nhìn đệ đệ hỏi: “Hắn già chỗ nào?”
Kỷ Vân Tiêu bẻ ngón tay, cau mày nói: “Hắn chỉ nhỏ hơn cha chúng ta bảy tuổi...”
Kỷ Vân Chi buồn cười nghiêng mặt sang, lau nước mắt nơi khóe mắt, cũng thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói với Kỷ Vân Tiêu: “Hắn đối xử với ta rất tốt. Đừng nói lung tung ở bên ngoài.”
Kỷ Vân Tiêu quan sát sắc mặt tỷ tỷ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chắc chắn không dám nói ra ngoài...”
“Đi thôi. Đừng để họ chờ.” Kỷ Vân Chi nói.
Hai tỷ đệ bước ra khỏi phòng. Kỷ Vân Chi vừa bước qua cửa, liền vẫy tay với Xuân Liễu, phân phó: “Mau dọn dẹp một gian phòng cho muội muội ta. Đúng rồi, vừa rồi ngươi cũng thấy dáng người muội ấy rồi đấy, chọn cho ta một bộ trang sức phù hợp với muội ấy.”
“Nhị thiếu phu nhân yên tâm, phòng đã được dọn dẹp rồi ạ.” Xuân Liễu đáp.
Kỷ Vân Chi gật đầu, cùng Kỷ Vân Tiêu đi qua vườn, hướng đến sảnh đường. Bỗng một cơn gió lạnh thổi qua, luồng khí lạnh từ sau gáy Kỷ Vân Chi ùa vào, nàng rùng mình một cái.
Thời tiết lúc này, lúc nóng lúc lạnh, không có chút dấu hiệu nào.
Kỷ Vân Tiêu cũng bị gió lạnh tạt vào mặt, cậu quay đầu đi, ho khan không ngừng.
Kỷ Vân Chi quay sang nhìn cậu, thấy sắc mặt cậu trong chốc lát đã hơi tái nhợt. Kỷ Vân Chi hỏi: “Có phải bị cảm lạnh rồi không?”
Khi Kỷ Vân Chi và Kỷ Vân Tiêu đến sảnh đường, hơi ấm trong sảnh đường lập tức xua tan đi cái lạnh lẽo bên ngoài.
Mấy người trong sảnh đều đang đứng trước bình phong, vừa thưởng thức vừa bình phẩm bức bình phong chạm đất kia.
Các nha hoàn đã bưng thức ăn lên, bày đầy một bàn.
Kỷ Vân Chi mỉm cười nói: “Giờ này rồi, dùng bữa trước đi.”
Sau đó, nàng chú ý thấy cha và mẹ lập tức nhìn sắc mặt Lục Huyền. Lục Huyền xoay người đi về phía bàn ăn, Kỷ Anh Nghi và những người khác cũng lập tức đi theo.
Kỷ Vân Chi gần bàn ăn hơn, nàng đi đến trước. Sáng sớm đã ngồi xe ngựa ra ngoài, rồi hầu hết thời gian đều đứng, Kỷ Vân Chi bắt đầu đau lưng, chân cũng hơi tê nhức.
Nàng kéo ghế ra ngồi xuống, thở nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng có thể ngồi một lúc.
“Vân Chi!” Kỷ Anh Nghi đột nhiên nghiêm giọng, “Phu quân con còn chưa ngồi, sao con dám ngồi trước? Cả phu cương lẫn lễ nghĩa con đều vứt đi đâu hết rồi?”