Một Tờ Hôn Thư

Chương 91: CHƯƠNG 91



Lục Huyền về đến nhà, nhìn thấy Kỷ Vân Chi ngồi bên cửa sổ, vừa xem sổ sách vừa xoa lòng bàn tay.

"Tay làm sao vậy?" Lục Huyền hỏi.

Kỷ Vân Chi xem sổ sách quá chăm chú, không để ý Lục Huyền đã về. Nàng ngẩng lên nhìn hắn, mỉm cười nói: "Không sao, vừa rồi lúc lấy sổ sách, bị góc sổ cứa vào một chút."

Lục Huyền kéo tay nàng ra, thấy lòng bàn tay nàng đỏ ửng một mảng lớn. Hắn liếc nhìn quyển sổ Kỷ Vân Chi đang xem, hỏi: "Mấy tờ giấy mà cũng cứa thành ra thế này?"

"Không sao đâu." Kỷ Vân Chi cười, "Va chạm một chút, rất dễ bị đỏ bầm, nhưng không đau lắm, lát nữa là hết thôi."

Lục Huyền không nói gì, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay Kỷ Vân Chi.

Kỷ Vân Chi quan sát vẻ mặt của hắn, mơ hồ cảm thấy hắn hình như có tâm sự. Nàng hỏi: "Nhị gia đã giải quyết xong hết mọi việc rồi sao?"

Lục Huyền im lặng một lúc, rồi mới trả lời: "Chưa xong. Gần đây ta sẽ bận, trước tiên dọn ra thư phòng ở."

Kỷ Vân Chi lập tức đứng dậy, nói: "Vậy thiếp đi xem thư phòng có thiếu gì không, có cần thay chăn mới không."

Lục Huyền đưa tay ôm eo Kỷ Vân Chi, ngăn nàng lại. "Những chuyện này không cần nàng lo lắng."

Hắn cúi đầu nhìn Kỷ Vân Chi, chìm vào suy tư.

Trước kia, cưới được một người vợ hiền thục, kính trọng lẫn nhau, rồi sinh một đứa con trai a gái bầu bạn, là cuộc sống lý tưởng mà Lục Huyền cho là lẽ đương nhiên.

Nhưng bây giờ trong lòng hắn lại có chút không buông được.

Mẹ hắn, một nữ tướng quân xông pha trận mạc, đã c.h.ế.t trên bàn sinh nở. Còn Kỷ Vân Chi thì sao, nàng lúc nào cũng yếu đuối, chỉ một chút va chạm cũng có thể để lại dấu vết trên người nàng. Ngay cả việc xem sách vốn rất nhẹ nhàng, cũng có thể làm nàng bị thương ở tay.

Kỷ Vân Chi nhìn vẻ mặt của Lục Huyền, từ từ nhíu mày. Nàng không hiểu ánh mắt của Lục Huyền.

"Nhị gia?"

"Nàng cứ xem sổ sách đi." Lục Huyền thu hồi ánh mắt, cũng buông tay đang đặt trên eo Kỷ Vân Chi, xoay người đi ra ngoài.

Từ ngày đó trở đi, Lục Huyền chuyển ra thư phòng ở, mười ngày liên tục không về phòng ngủ.



Thậm chí, lão phu nhân cũng bắt đầu thăm dò Kỷ Vân Chi, hỏi hai người có phải xảy ra mâu thuẫn gì không. Kỷ Vân Chi cong môi cười ngọt ngào, nói Lục Huyền chỉ là bận rộn, bảo di nãi nãi đừng lo lắng.

Lão phu nhân gật đầu: "Vậy thì tốt. Tụng Yêm tuy có phần cổ hủ cứng nhắc, nhưng bận việc công mà lơ là nàng chắc chắn không phải là cố ý."

"Không có đâu ạ.  Di nãi nãi cứ yên tâm. Con và Nhị gia vẫn ổn, chàng ấy chỉ là gần đây bận thôi ạ."

Kỷ Vân Chi không phải đang an ủi lão phu nhân, nàng thật sự cảm thấy giữa mình và Lục Huyền không có vấn đề gì. Ban ngày, thỉnh thoảng nàng sẽ mang đồ ăn đến cho Lục Huyền, hắn vẫn đối xử với nàng như bình thường.

Thậm chí, Lục Huyền còn cho người sao thêm một bản tài liệu ôn thi đã chuẩn bị cho Lục Kha và Lục Nguyên, bảo Kỷ Vân Chi đưa cho đệ đệ của nàng.

"Nếu đệ đệ nàng có gì không hiểu, cứ đến hỏi ta." Lục Huyền kéo Kỷ Vân Chi lại gần, để nàng ngồi lên đùi mình. Hắn vòng tay qua eo nàng, nắm lấy tay nàng trong lòng bàn tay.

"Vâng, thiếp sẽ nói với đệ ấy." Kỷ Vân Chi đáp.

Lục Huyền lại cầm một tập văn kiện bắt đầu xem xét, không có ý định buông Kỷ Vân Chi ra, cứ như vậy ôm nàng thêm gần nửa canh giờ.

"Nhị gia, thiếp phải về rồi." Kỷ Vân Chi nhắc nhở, "Ban đêm Nhị gia cũng nên nghỉ ngơi sớm, đừng quá lao lực."

Lục Huyền nhìn sắc trời, mới có chút không nỡ buông Kỷ Vân Chi ra. Hắn nhìn bóng lưng nàng rời đi, đột nhiên nhớ đến eo thon m.ô.n.g cong lắc lư khi nàng không mặc y phục.

Lục Huyền đưa tay day trán, bực bội dựa vào lưng ghế, xoa xoa mi tâm.

Ban đêm, Lục Huyền khép tập sách lại, định đi nghỉ ngơi thì Thanh Sơn vội vã chạy tới, nói: "Nhị gia, đây là thứ Tôn thái y đưa tới. Hắn nói là thứ Nhị gia muốn ạ?"

Lục Huyền lập tức đứng dậy, cầm lấy hộp gỗ trong tay Thanh Sơn, sải bước ra khỏi thư phòng.

Thanh Sơn chỉ cảm thấy một cơn gió lướt qua bên cạnh, Lục Huyền đã không còn trong thư phòng nữa.

Kỷ Vân Chi đã tắm rửa xong, nằm sấp trên giường xem một quyển thoại bản để g.i.ế.c thời gian trước khi ngủ. Lúc Lục Huyền bước vào, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, "Nhị gia?"

Lục Huyền nhanh chóng xoay người cài then cửa phòng. Ánh mắt hắn dừng trên người Kỷ Vân Chi, thời tiết dần chuyển sang ấm áp, y phục ngủ của nàng cũng được thay bằng loại vải mỏng nhẹ hơn. Nàng nằm sấp trên giường, đôi chân nhỏ khéo léo cong lên, ống quần trượt xuống, để lộ cặp chân thon dài trắng nõn, đôi bàn chân nhỏ nhắn khẽ đung đưa.

Lục Huyền bước về phía giường, đi ngang qua bàn vuông, thuận tay đặt hộp gỗ lên bàn. Hắn ngồi xuống mép giường, liếc nhìn cuốn sách Kỷ Vân Chi đang xem.

Kỷ Vân Chi lập tức khép sách lại, cong mắt cười: "Sách nhàn rỗi xem cho đỡ buồn thôi, Nhị gia đừng nhìn."

Nàng ngồi dậy, hỏi: "Nhị gia sao lại quay về? Xong việc rồi sao?"



"Xong rồi." Lục Huyền đưa tay vuốt ve gương mặt Kỷ Vân Chi, "Ta dọn về đây rồi."

Kỷ Vân Chi dịch người ra mép giường định xuống, nói: "Thiếp đi lấy y phục ngủ cho chàng."

"Không cần." Lục Huyền giữ lấy eo Kỷ Vân Chi, cúi người áp xuống, có chút vội vàng hôn lên môi nàng.

Mười mấy ngày không gần gũi như vậy, Kỷ Vân Chi có chút không quen, thân thể hơi cứng đờ. Nàng đưa tay chống lên n.g.ự.c Lục Huyền, nửa đẩy nửa đón nhận nụ hôn của hắn.

Dần dần, Kỷ Vân Chi nhắm mắt lại, trong nụ hôn của Lục Huyền, thân thể cứng ngắc của nàng cũng mềm nhũn ra, bàn tay chống trên n.g.ự.c Lục Huyền cũng rời đi, chuyển sang bám vào cánh tay rắn chắc của hắn.

Y phục Kỷ Vân Chi xộc xệch, Lục Huyền mới buông nàng ra.

"Thiếp, thiếp vẫn nên đi lấy y phục ngủ cho chàng." Kỷ Vân Chi mím môi ướt át, nói khẽ.

"Lấy thuốc trên bàn đến đây. Lấy hai viên."

Thuốc?

Kỷ Vân Chi nhớ lúc Lục Huyền trở về hình như có cầm thứ gì đó trong tay. Nàng chỉnh trang lại y phục, đứng dậy xuống giường, tò mò mở hộp gỗ ra.

Bên trong hộp gỗ là một chiếc lọ sứ trắng tròn.

Nàng mở nắp lọ, bên trong đựng đầy những viên thuốc màu đỏ.

Kỷ Vân Chi giật thót mình.

Chẳng lẽ những ngày qua Lục Huyền ngủ ở thư phòng là vì... chuyện chăn gối phải nhờ đến thuốc men?

Cũng đúng, hắn không còn trẻ nữa.