Cầm khúc khó nhất thế giới tái xuất sau 17 năm, giải nhất hạng mục violin thuộc về một cầm sư trẻ tuổi người Hoa Quốc, tin tức vừa được tung ra gần như chiếm lấy hết sự chú ý của toàn bộ giới truyền thông trong và ngoài nước.
Sau khi thi đấu kết thúc, phía chính phủ đem video chỉnh sửa lại rồi đăng lên mạng, lượt xem dùng tốc độ bằng mắt thường tăng lên chóng mặt, cuộc thi âm nhạc quốc tế Tchaikovsky được mọi người đặc biệt chú ý.
Mà chỉ cần là người chính ta lắng nghe thịnh yến lần này, không cần biết lúc trước có biết gì về âm nhạc cổ điển hay không, đều bị [Bass Cuồng Tưởng Nhớ] của Đường Tây làm cho chấn động, trên mạng sôi nổi bình luận.
"Nói thật, trước đó tôi nghe phần trình diễn của thí sinh trước, tôi vẫn luôn trung thành với Troy, nhưng mà khi tôi nghe Đường Tây biểu diễn [Bass Cuồng Tưởng Nhớ], tôi quả thật yêu cậu ấy điên cuồng."
"Tôi cho rằng 'Nghệ sĩ vĩ cầm tài năng nhất đương thời' là xưng hô hoàn toàn xứng đáng để gọi Đường Tây, tôi may mắn được ngồi ở hiện trường, tôi thề, tôi thề từ trước đến nay tôi chưa từng được nghe qua thứ âm nhạc như vậy, thứ âm nhạc đó thuyết phục tôi hoàn toàn, run rẩy, mang tôi lên đỉnh cao, rồi lại đưa tôi về nhân gian."
"Nói thật, thi đấu lần này là tôi ngồi xem chung với bà thôi, trước đó tôi không để ý tới âm nhạc cổ điển đâu, so với nó tôi thích nhạc điện tử hơn như rock'n roll, âm nhạc kiểu vậy mới khiến tôi kích thích xương cốt, nhưng mà lúc tôi xem màn thi của Đường Tây, tôi như bị vả mặt vậy đó, không ngờ có ngay tôi lại mê âm nhạc cổ điển, xem cậu ấy diễn tấu làm tôi bỗng nhiên nhiệt huyết sôi trào, khiến cho tôi có cảm giác nội tâm mình tìm được sự cộng minh, linh hồn tôi run rẩy theo từng nốt nhạc của cậu ấy!"
"Ta chìm đắm trong violin hơn một nửa đời người, ta yêu violin hệt như mạng mình vậy, nghe qua không biết bao nhiêu màn diễn tấu, đáng tiếc trong giới vĩ cầm đã rất lâu không xuất hiện thêm kinh tài tuyệt diễm, cứ nghĩ suốt phần đời còn lại sẽ không còn vì âm nhạc mà kinh hỉ thêm lần nào nữa, ngay cả lần thi đấu này cũng vì nể mặt lời mời của lão bằng hữu mới tham dự, nhưng ta thật sự cảm ơn thượng đế, vì lúc đó ta quyết định tham gia, ta đã có thể chứng kiến một thiên tài violin lần nữa được sinh ra, chỉ có trời mới biết vào lúc cậu ấy diễn tấu, ta kích động đến mức hô hấp như đình chỉ, sau khi diễn tấu kết thúc ta vẫn còn bị dư vị bao trùm rất lâu đến nổi không phản ứng!"
"Chưa bao giờ tôi được nghe một cầm gia nào có thể diễn tấu [Bass cuồng tưởng nhớ] một cách hoàn mỹ đến thế, kỹ thuật cao siêu cùng tình cảm nùng liệt tha thiết kết hợp với nhau, nghe đến đoạn cao trào mà nước mắt tôi cứ bất giác rơi xuống, người anh em bên ngồi bên cạnh tôi còn khóc đến rối tinh rối mù, dỗ thế nào cũng không nín. Tôi nghĩ nếu Mạt Đặc Lí Tư còn sống, nghe được màn diễn tấu này, cũng sẽ rất vui mừng kích động."
Đối với đủ loại bình luận trên mạng, Giang Du cũng chẳng mấy quan tâm, lễ trao giải vừa kết thúc, cậu lập tức nhận được lời mời gặp mặt hiệu trưởng của cả hai trường âm nhạc Curtis và Julia.
Nữ hiệu trưởng Bonnie của Julia dẫn theo bậc thầy của giới âm nhạc cổ điển là Andrea cùng hứa hẹn, chỉ cần Đường Tây đồng ý gia nhập vào Julia, thì Andrea sẽ nhận cậu làm học trò thân truyền, trường học cũng sẽ cung cấp cho cậu đầy đủ tài nguyên học tập, cùng với một số học bổng lớn.
Hiệu trưởng Curtis là Victor nhìn bên Julia đưa ra những điều kiện như vậy cũng có chút nóng nảy, ông thương lượng xong với Cát Nặc đại sư, trực tiếp đưa ra thêm nhiều hậu đãi, nếu cậu tiếp tục theo học đào tạo chuyên sâu tại trường, không những Cát Nặc đại sư thu cậu làm quan môn đệ tử*, dốc lòng đào tạo, mà khoảng thời gian học tập cũng sẽ được tự do hơn.
(quan môn đệ tử: học trò cuối cùng hoặc là học trò duy nhất)
Nếu tương lai cậu muốn tổ chức biểu diễn, trường cũng sẽ cung cấp những hỗ trợ cần thiết cho cậu.
Giang Du cuối cùng vẫn chọn tiếp tục ở lại trường đào tạo chuyên ngành, trở thành đệ tử quan môn của Cát Nặc đại sư, cũng coi như là bù đắp phần nào tiếc nuối kiếp trước của Đường Tây.
Giải quyết xong những việc còn lại ở trường, Giang Du bắt đầu chuỗi ngày đi theo Cát Nặc đại sư học tập. Suốt một tháng trời không ngừng luyện tập với các danh tác.
Loại ngăn cách với thế giới này, tuy rằng hằng ngày luyện tập lặp đi lặp lại khiến cậu có chút nghi ngờ nhân sinh, nhưng cũng làm cho Giang Du tìm thấy một cảm xúc phong phú rất lâu không thấy, ở cùng với người ưu tú, càng có lợi cho việc phát triển chỗ khuyết thiếu của bản thân, Cát Nặc đại sư cho cậu tham gia một ban nhạc mà trong đó mỗi người đều là nhân tài trong lĩnh vực của họ, cùng hợp tác với họ, Giang Du bắt buộc phải kéo vĩ cầm bằng toàn bộ khả năng mới không kéo chân sau của mọi người.
Cũng nhờ bầu không khí căng thẳng này, mà cầm kỹ của Giang Du so với một tháng trước đã có thay đổi, kỹ xảo thêm thuần phục, cảm tình hòa hợp cũng càng thêm ăn ý.
Sau khi kết thúc một màn hòa tấu long trọng, Giang Du cuối cùng cũng được Cát Nặc đại sư đại sá từ bi thả cho mấy ngày nghỉ.
Giang Du nhìn thanh tiến độ nhiệm vụ, 93%. Ngắn ngủi một tháng này, Ngụy Khả Nhiên lẫn Kỳ Cẩm Hoàn cũng rất ngoan ngoãn, không quậy ra chuyện gì xấu.
Ngụy Khả Nhiên tựa hồ vì tham gia lần thi nhập học vào Curtis, mà một tháng nay điên cuồng luyện đàn, một lòng vì tập đàn đến mức muốn tẩu hỏa nhập ma, đối với hành động cầu hoan của Kỳ Cẩm Hoàn cũng không đếm xỉa. Đã trải qua một đời, y rất rõ lần thi khảo sát này, chỉ cần y luyện tập chăm chỉ hơn, y nhất định sẽ thông qua lần khảo hạch này.
Giang Du nhìn video diễn tấu của Ngụy Khả Nhiên do hệ thống cung cấp, sau khi nghe xong, Giang Du không thể không thừa nhận, Ngụy Khả Nhiên quả thật có chút năng khiếu.
Tuy rằng không đến mức quá kinh diễm, nhưng để thông qua khảo sát của Curtis thì không có vấn đề. Việc này, từ cốt truyện hệ thống cung cấp, Giang Du cũng biết được, sau cái chết của Đường Tây, Ngụy Khả Nhiên không chỉ thuận lợi thay thế Đường Tây tiếp tục học ở Curtis, mà còn được Cát Nặc đại sư nhận làm học trò, tổ chức vài cái nhạc hội, hưởng ứng không tồi, được xưng là nghệ sĩ vĩ cầm kiệt xuất đương thời, thanh danh bay cao, tiền đồ không thể đo lường.
Chỉ tiếc, hiện tại Giang Du ở đây, Ngụy Khả Nhiên muốn tiếp tục dẫm lên xác của nguyên chủ để thượng vị, ha hả, nằm mơ.
- ----
Ngụy Khả Nhiên một thân tây trang khéo léo ngồi phía sau, khó khăn lắm Kỳ Cẩm Hoàn mới đồng ý đưa y đi, nện bước nhẹ nhàng xuống xe, quay đầu hướng về Kỳ Cẩm Hoàn ngồi phía ghế lái, làm nũng nói, "Cẩm Hoàn, anh không vào cùng em sao?"
Kỳ Cẩm Hoàn đưa tay xoa xoa thái dương vẫn luôn nhứt nhối từ sáng, nhìn Ngụy Khả Nhiên hai mắt long lanh ánh nước khẩn cầu nhìn hắn, áp xuống bất an trong lòng, gật gật đầu, "Cậu vào trước, tôi đi đỗ xe xong sẽ đuổi theo."
Không biết vì sao, hắn luôn có cảm giác vô cùng bất an, như có việc gì đó vượt qua sự khống chế của hắn, mà hắn lại không có cách nào thay đổi, loại cảm giác quả thật không xong. Kỳ Cẩm Hoàn không biết vì sao hơi hoảng hốt, một quyền nện xuống tay lái, còi xe vang lên thanh âm bén nhọn chói tai.
Ngụy Khả Nhiên không biết gì hiện tại tâm trạng không tồi, dọc theo đường đi không ngừng đánh giá kiến trúc của trường, rất nhanh thôi y sẽ nhập học, đây là nơi sự nghiệp âm nhạc của y bắt đầu, cũng là lúc y hoàn toàn đem Đường Tây dẫm dưới chân, khiến Đường Tây không thể trở mình.
Nhìn nơi tổ chức khảo sát, đi ước chừng mười lăm phút mới đến nơi phỏng vấn. Vốn dĩ, dựa vào quan hệ của Kỳ Cẩm Hoàn, y xem như đã bước một chân vào Curtis, lần khảo sát này như sân khấu giải trí của y thôi, y đến hay không cũng không quan trọng.
Nhưng Ngụy Khả Nhiên lại chẳng có suy nghĩ bình thường, y không muốn tiến vào Curtis một cách nhàm chán như vậy, phong thư đề cử đó như một cái bảo hiểm thôi, mục đích chân chính của y là ở lần phỏng vấn này tỏa sáng rực rỡ, đến mức Cát Nặc đại sư cũng ưu ái y.
Đúng vậy, theo như đời trước, Ngụy Khả Nhiên nhớ rõ lần phỏng vấn này Cát Nặc đại sư sẽ tham gia, mà y cũng sẽ giống đời trước, đem bài [Tinh Linh Vũ Khúc] y cất công luyện tập đến nhuần nhuyễn diễn tấu, nhất định Cát Nặc đại sư sẽ tiếp tục tán thưởng y, còn phá lệ thu y làm học trò.
Được giải thưởng lớn thì thế nào, rất nhanh thôi cũng mai danh ẩn tích, một chút bọt nước cũng không tạo nổi! Y vẫn luôn hối hận khi dùng phương pháp thô thiển để trừ khử Đường Tây, so như vậy, y càng thích phương pháp nghiền nát tinh thần hơn, dùng thứ Đường Tây vẫn luôn tự hào mà nghiền nát cậu, khiến cho cậu hóa điên.
Chỉ cần nghĩ đến đó, Ngụy Khả Nhiên hưng phấn đến độ nhiệt huyết sôi trào, không thể chờ nổi khi tưởng tượng lúc Đường Tây thấy mình học ở đây sẽ kinh ngạc đến mức nào.
Thí sinh phía trước kết thúc lượt thi, hoặc cao hứng hoặc uể oải đi ra, Ngụy Khả Nhiên rốt cuộc cũng nghe thấy tên mình.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi 2. Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch 3. [HP/SH] A Big Surprise 4. Bánh Trung Thu Nhân Thịt, Bánh Thuận Tử =====================================
Y kích động đến mức ngón tay không ngừng run rẩy, đúng lúc Kỳ Cẩm Hoàn cũng đi đến, Ngụy Khả Nhiên tâm tình tốt hướng Kỳ Cẩm Hoàn làm thế cố lên, miệng không tiếng động khép mở: Em nhất định sẽ cố gắng!
Kỳ Cẩm Hoàn gật gật đầu, nhìn Ngụy Khả Nhiên đi vào thính phòng, còn mình thì đứng ở cửa, hướng phía bên trong quan sát, vừa thấy được bên trong Kỳ Cẩm Hoàn lập tức cương cứng tại chỗ.
Hắn nhìn chằm chằm người đang ngồi ở vị trí giám khảo, không hề chớp mắt.
Mà người bị hắn nhìn cũng không tức giận, người nọ một thân sơ mi đen, hai nút phía trên không cài tản ra hai bên, làm lộ ra xương quai xanh tinh xảo, đôi chân dài vắt chéo, lưng hơi tựa vào thành ghế phía sau, ngón tay thon dài không chút tiếng động gõ trên mặt bàn, giơ tay nhấc chân đều một bộ dáng ưu nhã, làm người ta nhìn mà cảnh đẹp ý vui.
Nhưng khoảnh khắc Ngụy Khả Nhiên thấy người nọ cơ thể hệt như bị đẩy mạnh xuống hồ băng, rõ ràng là tháng tám, nhưng trên trán y xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.
Thứ mà ngón tay kia đang gõ xuống từng nhịp là trái tim y, chứ nào phải mặt bàn.
Mà trên bàn giám khảo, khung giám khảo viết hai chữ to.
Đường Tây
- ----
Tác giả có lời muốn nói: Mặt dày cầu cất chứa cầu nhắn tin, mấy người vẫn lạnh nhạt với người tui, không ai thèm bình luận gì hết! Các người không có iu tui gì hết á QAQ! *Tác giả ủy khuất thút thích*
Giang Du: Bất ngờ không? Kinh hỉ không???
Editor cũng có lời muốn nói: Tớ đi làm mấy nay mệt quá nên không có mood edit nên mấy bạn thông cảm, về toàn ngủ cả ngày vì mệt, già cả rồi đau hết cả lưng ấy, ầy.