Triển Chiêu ngửa đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường lại ôm cánh tay, vẻ mặt vô tội hỏi: "Làm sao vậy? Miêu Nhi, mấy ngày nay ta vẫn luôn ở cùng ngươi, cái gì cũng chưa làm mà."
Triển Chiêu nheo mắt lại: "Nhưng Bạch Phúc còn ở đây." Dứt lời trực tiếp chạy tới phòng mình. Vừa đẩy cửa ra nhìn vào đã đen mặt. Căn phòng vẫn là căn phòng đó, kích thước không đổi, nhưng những thứ khác đã thay đổi hoàn toàn.
.
.
.
Công Tôn ghét bỏ ngồi thẳng người, nói: "Mau lên, không phải ngươi muốn về trước giờ cơm à."
Bàng Thống không có vấn đề run dây cương, tăng nhanh tốc độ, miệng nói: "Đồ ăn trong cung cũng không ngon miệng gì, nhìn thì đẹp lại không thể ăn cũng khó chịu lắm chứ." Vừa nói vừa thu một tay lên xoa cằm, nhìn trời nói: "Chẳng qua Ngự Thiện phòng có không ít đồ ăn ngon, năm đó ta và Hoàng thượng còn có muội tử nhà ta không ít lần tới ăn vụng, cũng coi như quen cửa quen nẻo, ta nói này A Sách, tí nữa đi dạo một vòng không?"
.
.
.
Bàng Thống bị trừng mà không hiểu kiểu gì, vỗ vỗ bả vai Tả viện phán, đi tới bên cạnh Công Tôn, hạ giọng nói: "Đừng nói ngươi muốn trộm thật nhá?"
Công Tôn đạp hắn một cước, xách theo cái hòm thuốc tiếp tục đi lên. Bàng Thống quay đầu lại nhếch miệng nói với Tả viện phán: "Không sao, có chuyện gì bổn vương chịu trách nhiệm, lát nữa bổn vương sẽ nói với Hoàng thượng, các ngươi cứ ghi chép theo quy củ là được." Xoay người đi theo.
===---0o0o0o0---===
Tác giả có lời muốn nói:
Không hiểu sao tui lại có ấn tượng rất tốt với từ 'Tả viện phán' này O_O