Một Trăm Cách Nuôi Dưỡng Ngự Miêu

Chương 38: Bữa Sáng Ăn Gì



EDITOR: LILLY

BETA: LILLY

Công Tôn vẫn chưa từ bỏ ý định, lại lật cùng trời khắp tầng bốn. Bàng Thống ngồi xuống cái ghế phía sau chiếc bàn không người, gác hai chân lên bàn, nhìn y. Sắc mặt bất đắc dĩ rõ rành rành, nói: "Có làm gì cũng tìm không được đâu, ngươi có lật mười bảy mười tám lần cũng vô dụng thôi, cẩn thận lát nữa thu hút người khác tới, vậy thì hay rồi."

Vừa dứt lời, tầng ba lại truyền đến tiếng bước chân, nghe tiếng thì chắc hẳn sắp sửa lên đây. Công Tôn còn chưa kịp phản ứng, Bàng Thống đã vung ống tay áo, cuốn lấy ống tay áo của Công Tôn ném y ra ngoài qua ô cửa sổ đang mở. Sau đó bản thân cũng nhảy lên, rời khỏi bằng đường cửa sổ, cửa sổ cũng không kịp đóng, đã ôm Công Tôn vào lòng, trốn dưới bóng mái che mưa.

Công Tôn vẫn còn lơ mơ, thầm nghĩ có phải bản thân mới vừa bay lên không? Nói chính xác hơn, phải là lại bị Bàng Thống vứt như vứt đồ. Vừa muốn há mồm mắng người, miệng đã bị Bàng Thống bịt bằng một tay. Tròng mắt nhìn xuống, vừa lúc thấy cánh tay khác của Bàng Thống đang ôm mình, trong nháy mắt đã đổ một thân mồ hôi lạnh. Hai cánh tay đều ở đây, vậy hắn cố định thân thể như thế nào?

Hai người mới vừa trốn xong, đã có vài người đi vào tầng bốn, cũng không biết nói gì, nhìn thấy cửa sổ không đóng, sau khi oán giận vài câu rồi cũng cẩu thả rời đi. Một người đi tới, lần nữa đóng kỹ cửa sổ lại.

Bàng Thống nhìn mấy người đi vào kia không để ý thấy có gì khác thường, khẽ thở phào nhẹ nhõm, một tay bịt miệng Công Tôn, một tay ôm thắt lưng y, hai chân vòng lấy chỗ chạm rỗng trên hoa văn trang trí. Phần eo dùng chút sức, ôm Công Tôn nhảy lên nóc nhà. Sau đó khiêng Công Tôn trên vai, người nhảy lên, đáp xuống nóc nhà của một tòa cung điện cách đó không xa, tiếp đó lại nhảy lên, biến mất trong bóng đêm dày đặc xa xa.

Mãi cho đến khi đã không thấy bóng dáng của hai người, có hai người khác đi ra từ trong góc phòng của cung điện bọn họ mới vừa đặt chân kia. Một người tuổi còn trẻ, mặc quần áo luyện võ gọn gàng, tuổi tác trông không lớn bằng Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu. Hắn đưa tay chọc chọc nam tử trẻ tuổi chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi mặc cùng một kiểu đồ đứng cạnh mình, nói: "Ây, tam ca, huynh nói thử xem tối hôm nay Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Trung Châu Vương bọn họ muốn làm gì, cứ tới tới đi đi. Với lại Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường kia, ngay cả công việc kiếm ăn của chúng ta cũng cướp hết rồi." Vừa nói vừa chọt người kia: "Ôi, ai nói Nam Hiệp Triển Chiêu dịu dàng như ngọc chứ, ban nãy ta thấy mấy kẻ kia bị đánh rất ác, chưa kịp hừ mấy tiếng đã bất tỉnh rồi. Còn Bạch Ngọc Đường kia nữa, không hổ là quỷ kiến sầu, ra tay còn ác liệt hơn, một cước đó, không đạp chết người cũng coi như mấy tên kia ăn may rồi."

Nam tử trẻ tuổi nheo mắt nhìn hắn: "Cho nên ban nãy kéo ngươi lại, ngươi còn định vọt lên. Nếu ngươi thật sự xông tới, Bạch Ngọc Đường thế nào cũng lấy mạng ngươi, Triển Chiêu đoán chừng cũng không cản được." Dứt lời hơi hơi dò ý: "Đi thôi, thánh thượng không cho quản."

"Ừm." Người thanh niên lên tiếng trả lời, đụng đụng người bên cạnh: "Tam ca, buổi sáng ăn gì?"

Nam tử trẻ tuổi nhìn hắn: "Ta nói này Đoạn Thất, ngươi trừ ăn ra còn nghĩ tới chuyện gì khác không? Giờ Tý còn chưa qua, đã hăng hái nghĩ tới chuyện của giờ Mẹo ngày mai rồi."

Người thanh niên cười hì hì nói: "Vất vả cái gì cũng không thể để ngũ tạng vất vả được, chẳng qua huynh nói cũng có lý." Dừng một chút, dường như đang tự hỏi điều gì, sau đó một lần nữa hỏi: "Tam ca, vậy lát nữa bữa khuya ăn gì?"

Nam tử trẻ tuổi nghe vậy mắt trợn trắng, hung hăng nói: "Ăn ngươi! Còn ăn cái gì, mới vừa ăn xong bữa tối đã tính tới bữa khuya, ngày nào cũng chỉ biết mỗi chuyện ăn."

Người thanh niên tự động không chú ý tới câu nói kế tiếp của đối phương, vẻ mặt hưng phấn dính tới: "Muốn ăn sao không nói sớm, tới đây tới đây, ăn đi, ăn thoải mái, huynh cuối cùng cũng chịu thông suốt. Này này, tam ca sao huynh lại chạy?" Nói rồi tung người đuổi theo con người thoạt nhìn bước rất vững vàng, thực tế đã sớm hoảng loạn: "Huynh không thể lưu manh được một lần à? Nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu người ta xem, tốt biết bao nhiêu. Ai da tam ca, huynh đợi ta với."

Bàng Thống khiêng Công Tôn một đường trở về Khai Phong phủ, lúc đi ngang sân nhỏ của Triển Chiêu còn nhìn qua, chắt lưỡi, nói: "Hai tên vô tâm vô tư này."

Công Tôn trên vai hắn nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi có thể buông ta xuống trước được không?"

Bàng Thống ngẩn ra, trực tiếp đặt y xuống nóc nhà. Công Tôn trợn mắt, tiếp tục nghiến răng nghiến lợi: "Ôm ta xuống dưới." Bàng Thống lên tiếng, trực tiếp ôm ngang y, nhảy xuống sân nhỏ của y.

Triển Chiêu nghe thấy có tiếng động trên nóc nhà, đầu nhô ra từ khuỷu tay Bạch Ngọc Đường, mở to đôi mắt đã nhắm hồi lâu. Cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lại chọt lên ngực Bạch Ngọc Đường: "Tiên sinh và Bàng đại ca trở về rồi à?"

Bạch Ngọc Đường nhắm mắt lại 'Ừm' một tiếng coi như trả lời.

Triển Chiêu cũng 'Ừm' một tiếng, rụt đầu về.

Công Tôn bị Bàng Thống xách thẳng về phòng của mình, mãi cho đến khi bò lên giường vẫn giữ vẻ mặt sầu não, đá văng chăn quấn mình vào. Phồng má nghĩ xem tối mai có nên lừa Triển Chiêu đưa mình đi tiếp không. So với Bàng Thống, Triển Chiêu có vẻ đáng tin hơn nhiều. Suy đi nghĩ lại một lát lại thấy không được, Triển Chiêu đáng tin, Bạch Ngũ gia bên người hắn lại không có chút tự giác nào về chuyện bọn họ ban đêm xông vào hoàng cung, náo loạn ầm ĩ thể nào cũng rơi đầu. Xoay người, ôm đầu tiếp tục rối rắm, rối rắm tới rối rắm lui, sau đó duy trì tư thế này ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Triệu Hổ lại chạy tới đập cửa phòng Triển Chiêu. Triển Chiêu đang ngủ say, nghe thấy tiếng ồn không khỏi nhíu chặt chân mày. Bạch Ngọc Đường giật giật, đưa tay che kín lỗ tai hắn. Nhích người, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Triệu Hổ đập trong chốc lát, ngừng tay, sau đó bắt đầu kéo giọng gọi: "Triển đại nhân! Lại chết người rồi, lát nữa Bàng tướng quân và đại nhân lâm triều, bảo ngài và Công Tôn tiên sinh tới hiện trường nhìn thử."

Triển Chiêu 'Hừ' một trận, nhắm mắt bò dậy với lấy quần áo. Bạch Ngọc Đường vươn tay kéo quần áo qua, đúng lúc đưa tới ngón tay hắn, thầm thì lẩm bẩm một câu: "Sao lại thành mèo lười rồi."

Triển Chiêu mở mắt nhìn y, nhếch miệng cười. Sáng sớm tỉnh dậy chút ý xấu trong bụng cũng không có, ánh mắt sáng lấp lánh. Sau đó giơ hai cánh tay, hướng về phía Bạch Ngọc Đường: "Trạch Diễm, vạt áo."

Bạch Ngọc Đường khẽ cười cười, đưa tay giúp hắn cột chặt vạt áo, lại mang giày vào ngồi trên bệ giúp người kia xỏ vớ và quan ủng. Sau đó cầm quan phục sang, lại bắt đầu đeo đai lưng. Toàn bộ quá trình Triển Chiêu chỉ phụ trách nhếch miệng cười, cuối cùng cầm Cự Khuyết đi ra cửa. Bạch Ngọc Đường vốn không thích ngủ, cho tới nay niềm vui duy nhất lúc ngủ chính là được ôm mèo, hơn nữa mèo con nhà mình cũng sẽ không tùy thời quấy rối. Lúc này mèo chạy mất, đương nhiên y cũng không buồn ngủ nữa, cầm Tuyệt Trần đi ra ngoài uống rượu.

Khai Phong tuy lớn, nhưng rượu ngon có thể lọt vào mắt Bạch Ngũ gia, cũng chỉ có rượu ở Túy Tiên lâu.

Trên đường buổi sáng sớm không có bao nhiêu người, cũng chưa có nhiều hàng quán mở quán. Túy Tiên lâu mặc dù lớn, nhưng cũng bán điểm tâm, lúc này thật ra đã mở cửa. Tiểu nhị bên trong đang bận rộn dọn từng vỉ bánh bao bánh màn thầu ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường ôm cánh tay đứng một bên nhìn, lòng nghĩ Triển Chiêu còn chưa ăn sáng, mua mấy món mang tới chỗ hắn. Con mèo kia nhìn thì không kén ăn, trên thực tế cũng khó nuôi không khác Bạch Ngũ gia y là bao, chẳng qua lúc ở cùng người khác đều cho người kia chút mặt mũi thôi. Bạch Ngọc Đường xoa cằm, dứt khoát mua bốn cái mỗi loại, để con mèo kia tự lựa.

Tiểu nhị cười tủm tỉm bưng mấy lồng hấp tới cho Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường xách đồ tiếp tục dạo quanh khắp ngõ. Nếu phải mua đồ ăn cho Triển Chiêu, không thể uống rượu được rồi. Mấy tiệm điểm tâm sáng toàn thành đã mở cửa, dù sao cũng có thời gian, không bằng ghé qua từng tiệm xem thử. Y nhớ Triển Chiêu từng nhắc tới mấy món yêu thích, nhưng cũng chỉ nói thoáng qua một câu, Bạch Ngọc Đường cũng không nhớ hết. Bạch Ngọc Đường trầm ngâm nửa ngày, sau đó quyết định nhìn cái nào có ấn tượng thì mua cả đi.

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người không bỏ rơi tui, vui ghê á. Hôm nay tui sẽ cố gắng cập nhật hai chương, bản cập nhật kia lát nữa sẽ up lên!

---0o0o0o0---