Một Trăm Kiểu Chết Của Gian Phi

Chương 5: Diêu Quý cơ





Toàn hậu cung tất nhiên không ai muốn Hoàng hậu lại được sủng. Thấy Bệ hạ vì Hinh Thục dung mà vắng vẻ Hoàng hậu hơn mười ngày, ai ai cũng vui sướng khi người gặp họa. Nào biết, Bệ hạ liên tiếp hai ngày đều nghỉ ở Phượng Tê Cung?

Mấy hôm nay, hạ triều xong là Tô Hành đến Phượng Tê Cung ăn sáng cùng Tiêu Quân Nhã. Hôm nay, Tô Hành nhìn bát đĩa đang được dọn xuống, nghe thấy mùi dược liệu lơ lửng, y nhíu mày nói:

"Hôm qua vị dược còn không có nặng như thế này."

"Chương Ngự y mỗi ngày đến nghe mạch, thần thiếp cũng thấy gần khỏe hơn rồi, không bao lâu nữa sẽ không còn mùi thuốc. Nếu Ngài không thích, cũng không cần tới dùng bữa cùng thần thiếp." Nàng liếc y.

"Ah... giờ còn biết trêu ghẹo Trẫm đấy!" Y giương giọng cười và cầm tay nàng, "Nếu nàng khá hơn rồi, chúng ta đi dạo thôi, cả ngày ngồi ở điện cũng không tốt."

Nàng nhẹ nhàng cười và lắc đầu: "Ngài bồi thần thiếp đi dạo ở tiểu viện Phượng Tê Cung được rồi, cung phục quá nặng, thần thiếp không thoải mái."

"Không sao, nàng như thế này cũng được. Phượng Trì đang nở hoa sen, cảnh sắc rất đẹp, Trẫm cùng nàng đi xem." Y nắm chặt tay nàng.

Không khước từ được, Tiêu Quân Nhã đành phải đi. Xưa kia nàng luôn mặc cung phục, làm một vị Hoàng hậu đúng mực, không thể ngờ là có ngày nàng sẽ mặc cung trang bình thường du viên cùng y. Mà kỳ thật, nàng chỉ là muốn xem sắc mặt những người kia như thế nào mà thôi. Kỷ Thi Vân nhịn Đổng Nhụy không được mấy ngày đã phát tác, nếu để nàng ta biết Tô Hành du viên cùng nàng thì cái dung nhan giả tạo kia sẽ có biểu tình gì?

"Bệ hạ, qua một chút thời gian nữa hãy khôi phục phi tần mỗi ngày thỉnh an đi ạ. Thần thiếp cũng nên đến Cảnh Nhân Cung thỉnh an Thái hậu rồi."


"Thái hậu lễ Phật, nàng lại tĩnh dưỡng, khoảng thời gian này các nàng ấy quả thật nhàn rỗi." Y chuyển mắt nhìn nàng: "Để nàng thật sự khỏe hẳn, rồi khôi phục cũng không muộn."

"Đều nghe Bệ hạ!" Nàng mỉm cười, nhẹ giọng nói.

Đang lúc hai người cười nói, Tôn Đắc Trung đi đến, ghé vào tai Tô Hành nói nhỏ. Y cau mày, có vẻ không kiên nhẫn.

"Bệ hạ... sao vậy?" Tiêu Quân Nhã hỏi.

Trong mắt hiện lên tia trào phúng. Y ấn tay nàng nói: "Điền Tần gặp ác mộng, lúc này thức người không rõ (không nhận biết được ai), muốn Trẫm qua xem."

"Ah... Ngài mau đi xem đi!"

"Aìz, nàng có Ngự y chăm sóc, Trẫm qua làm được gì? Nàng ấy còn điên điên khùng khùng, thế chẳng phải là kinh động thánh giá?" Y hướng nàng cười, "Trẫm đã nói là du viên với nàng, Trẫm sẽ không vì chuyện nhỏ ấy mà nuốt lời với nàng."

Việc nhỏ? Đúng là việc nhỏ thật. Một phi tần thất sủng cho dù chết ở trước mặt y cũng chỉ là một chuyện nhỏ. Người này chết thì có người khác lấp vào, Đế vương vô tình, thời gian đâu mà nhớ tới ai? Tiếc cho những nữ tử yêu kiều như hoa, vì cầu Đế vương sủng ái mà tranh đấu không ngớt, nhưng vẫn không đổi được một lần ngoái đầu nhìn lại của Đế vương.

"Bệ hạ, hay là đi xem nàng đi." Tiêu Quân Nhã trịnh trọng cầm tay y, "Điền Tần gặp ác mộng nhưng vẫn còn nghĩ đến Ngài, hẳn là nàng rất tưởng niệm Ngài. Nàng xưa nay an phận thủ thường, thần thiếp cũng thích, nếu thần thiếp không có bệnh... thần thiếp cũng muốn qua xem."

"Hay, Ngài thay thần thiếp đi xem nàng ấy đi..."

Y sửng sốt. Chợt, y vỗ tay nàng và nói vài tiếng "Hảo ", tâm tình tối tăm vừa rồi trở thành hư không. "Có lẽ đã lâu Trẫm chưa gặp Điền Tần, nay Trẫm thay nàng đi xem vậy."

Tô Hành đứng dậy rời đi. Tiêu Quân Nhã vội cúi người cung tiễn.

Tô Hành đi khỏi, Tiêu Quân Nhã nhếch môi cười.

"Điền Tần chọn thời gian thật là tốt!"Dám tới gọi Bệ hạ trước mặt Hoàng hậu! "Nương nương, Bệ hạ nói sẽ bồi Ngài mà, sao Ngài còn để Bệ hạ đi vậy?" Vũ Đồng cau mày, khó hiểu nhìn Hoàng hậu.

"Dù sao thì, ở nơi đầu sóng ngọn gió chẳng phải là tự tìm phiền toái cho mình?" Tiêu Quân Nhã nhìn Vũ Đồng, rồi lại nhìn Xuân Phân, "Đi, theo Bổn cung đến Phượng Trì."

Vũ Đồng chớp mắt, rồi đi theo Tiêu Quân Nhã, vui cười nói: "Nương nương anh minh, là nô tỳ ngu dốt!"

Kỳ thật, Tiêu Quân Nhã không phải đi xem cảnh, mà là muốn nhìn nữ tử ngôn ngữ lăng lệ cách đó không xa kia.


"Tử ngọc hồ điệp diêu châu này không đủ tinh xảo, người Ngân Tác Cục các ngươi ăn không ngồi rồi à?"

"Hồi bẩm Nương nương, phàm là vật tốt chúng nô tài đều đưa đến cung Nương nương trước tiên ạ!"

"Thế nào? Ý các ngươi là Bản cung cố tình gây sự? Trước kia Bản cung xem ngươi cũng thành thật, như thế nào bây giờ hồ đồ?"

"Hồng Diệp, vả miệng cho Bản cung!"

"Nương nương, hình như là Diêu Quý cơ." Xuân Phân nhỏ giọng nói với Tiêu Quân Nhã.

Nghe vậy, Tiêu Quân Nhã chỉ gật đầu mà cười.

"Ôi, thì ra là Hoàng hậu tỷ tỷ, tỷ tỷ đã khỏe chưa ạ?" Phạt thái giám Ngân Tác Cục xong, Diêu Quý cơ, mặc cung trang màu hồng cánh sen mới nhìn thấy Hoàng hậu đến và chỉ hành lễ tượng trưng.

"Muội muội có quấy rối tâm tình tỷ tỷ?"

Tiêu Quân Nhã chỉ mỉm cười, và nhìn qua Triệu Hải - Tổng thái giám Ngân Tác Cục đang quỳ, với mấy cung nữ đang cúi đầu lo sợ.

"Chuyện gì vậy?"

"Hoàng hậu có điều không biết. Trước đó vài ngày, thần thiếp cho Ngân Tác Cục làm một bộ Tử ngọc hồ điệp diêu châu, ai ngờ hạt châu không tinh xảo." Diêu Quý cơ mở tay ra, đem Tử ngọc hồ điệp diêu châu cho Tiêu Quân Nhã xem. "Không chỉ có như thế. Mấy hôm nay, trang sức đưa đến cho thần thiếp đều có khuyết điểm, không nhiều thì ít, cho nên thần thiếp mới muốn giáo huấn đám nô tài này."

"Ngân Tác Cục quản lý trang sức của bọn muội, nếu vẫn không cẩn thận như thế này, bọn muội có thể nhịn, nhưng nếu đưa đến Hoàng hậu tỷ tỷ thì sao, lúc đó chẳng phải bực mình?"

Bộ Tử ngọc hồ điệp diêu châu này quả thật có chút khuyết điểm.

"Ôi! Xem trí nhớ thần thiếp này... Hoàng hậu tỷ tỷ giờ đang dưỡng bệnh, muội muội vậy mà lại lấy việc nhỏ nhặt ấy quấy nhiễu tỷ tỷ thanh tịnh, muội muội sơ ý quá... " Diêu Quý cơ dịu dàng cười và kiễng người, thái độ khá khiêm tốn.

Tiêu Quân Nhã thì lại nghe ra thâm ý trong đó. Là đang nói cho nàng rằng: hiện giờ xử lý lục cung chính là Uyển Quý phi, không phải Hoàng hậu nàng.

"Người dưới có sai, thì hãy theo cung quy xử trí. Muội muội trách phạt thái giám trước đám đông như vậy, nếu truyền ra khắp cung chẳng phải là mất hiền đức?" Tiêu Quân Nhã tươi cười bình tĩnh, nhìn Diêu Quý cơ cười gượng. Nàng nói thêm: "Hiện giờ xử lý lục cung chính là Uyển Quý phi, muội muội giao người cho nàng ấy đi." Tiêu Quân Nhã nhìn qua Triệu Hải phủ phục dưới đất rồi lại nhìn Diêu Quý cơ.

"Là thần thiếp quá mức nóng vội, chỉ nghĩ giáo huấn là đủ để răn đe người dưới. Nếu quấy rầy đến Quý phi... cũng không tốt lắm." Mấu chốt là, nếu để Bệ hạ biết nàng lén xử trí hạ nhân thì lại càng không tốt.


"Như thế cũng tốt. Nói vậy, hắn cũng nhớ kĩ rồi." Tiêu Quân Nhã nhìn Triệu Hải: "Làm việc gì cũng phải tận tâm, nếu lại xảy ra như thế này, Bản cung sẽ trọng phạt."

Triệu Hải dập đầu: "Nô tài tạ ơn Hoàng hậu nương nương ân điển, tạ ơn Hoàng hậu nương nương ân điển..."

Diêu Quý cơ trên mặt tươi cười có vài phần không nén được giận, nàng ta hậm hực rời đi. Tiêu Quân Nhã cười lạnh trong lòng, khóe mắt quét qua Triệu Hải. "Về sau làm việc cẩn thận." Sau đó, nàng cũng rời đi.

Trên đường hồi cung, nàng vừa vặn gặp Tô Hành có vẻ giận dữ. Nàng còn chưa kịp hành lễ thì Tô Hành đã đỡ eo nàng, miễn cho nàng hành lễ.

Tô Hành áp chế tức giận, ôn hoà nói: "Sao không chờ Trẫm mà đi xem một mình?"

Tiêu Quân Nhã mỉm cười: "Thần thiếp nôn nóng quá, không đợi được Bệ hạ." Nàng chớp mắt, "Đúng rồi, Điền Tần muội muội thế nào ạ?"

Không nói tới thì thôi, nói tới, Tô Hành lại bực mình. "Trẫm thấy Điền Tần không giống như gặp ác mộng mà giống như là bị bệnh. Một chốc Trẫm sẽ cho nàng ấy nghỉ dưỡng ở Tử Hi Cung. Về sau cũng miễn cả thỉnh an."

"Vậy sao không để Ngự y nhìn xem? Ngài không được nóng vội, Điền Tần muội muội sẽ ổn thôi, không có việc gì đâu."

Tô Hành đang nắm cả nàng đi vài bước, nghe nàng nói như thế, y nghiêng đầu nhìn nàng nóng vội mà buồn cười. "Quân Nhã, nàng là một hoàng hậu tốt!"

Đây này là ông nói gà bà nói vịt, nhưng mà Tiêu Quân Nhã lại đỏ mặt. Nàng nhẹ giọng nói:

"Hoàng thượng nói thế... thần thiếp rất vui."

Tô Hành vuốt ve lưng nàng. Khuôn mặt tuấn dật của y dạt dào ý cười, có điều, mi gian vẫn có tia tức giận ẩn ẩn. Nàng thấy rõ điều đó, nhưng nàng nhu thuận tựa vào y và rũ xuống đôi mắt chất chứa lãnh ý...

"Hừ!" Núp sau bụi hoa, Diêu Quý cơ nhìn Đế - Hậu sóng vai nhau mà căm giận. Nàng vò nát đóa hoa dâm bụt, quẳng xuống đất, và phất áo bỏ đi.