Vệ Thành Trạch không biết Phó An Diệp đang làm gì, hắn lúc này đang ngồi xếp bằng trêи giường, tu luyện công pháp Tần Tử Tấn vừa truyền thụ cho. Nếu đã muốn giấu diếm sự tồn tại của Thiên Minh bí quyết, hắn tự nhiên không thể tùy ý thi triển công pháp này trước mặt người ngoài. Tuy người có thể nhìn ra Thiên Minh bí quyết hiện tại không nhiều lắm, nhưng trêи đời này sợ nhất chính là vạn nhất.
Làm cho Vệ Thành Trạch cảm thấy vừa lòng chính là, Tần Tử Tấn vì chuẩn bị công pháp cho hắn, hiển nhiên dồn hết tâm chí mà lựa chọn, không trở ngại cho chuyện tu luyện thiên minh bí quyết của hắn, ngược lại còn có một loại cảm giác hỗ trợ lẫn nhau, làm cho hắn tu luyện Thiên Minh bí quyết càng thêm thoải mái. Không đầy một tháng, Vệ Thành Trạch đã luyện khí nhập thể, chính thức bước vào cánh cửa tu chân.
Thở thật dài ra một hơi, Vệ Thành Trạch mở to mắt, cảm thụ linh lực dư thừa trong cơ thể, trong mắt hắn không khỏi mà hiện lên một mạt vui mừng khó có thể ức chế.
Nghiêng đầu nhìn về phía trường kiếm đặt ở đầu giường, hai ngón tay Vệ Thành Trạch vừa điểm, niệm kiếm quyết, trường kiếm kia nhất thời run lên, từ trong vỏ kiếm mà bắn ra.
Chuôi kiếm Tần Tử Tấn ban cho Vệ Thành Trạch vào đại điển bái sư ước chừng dài hai thước, lưỡi kiếm như sương thu, thân kiếm đúc từ huyền thiết cực mỏng, giờ phút này hơi chấn động, phát ra từng đợt vù vù.
Ánh mắt Vệ Thành Trạch đảo qua trêи thân kiếm, trong mắt toát ra thần sắc vừa lòng.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa, đồng thời vang lên, còn có thanh âm thanh thuý của Liễu Như Ngọc: "Tiểu sư đệ, đệ có ở đó không?"
Liếc mắt về cạnh cửa, ngay lúc lực chú ý của Vệ Thành Trạch tản đi, trường kiếm nguyên bản còn đang trôi nổi ở giữa không trung kia, lập tức giống như mất đi chống đỡ mà rơi xuống mặt đất, thanh âm kia làm cho Liễu Như Ngọc đang bên ngoài không khỏi kinh ngạc mà di một tiếng, bất quá Vệ Thành Trạch không nói chuyện, nàng cũng không đẩy cửa mà vào.
Nhìn thoáng qua trường kiếm trêи mặt đất, Vệ Thành Trạch nhắm mắt cảm thụ bên trong thân thể đã mất hơn phân nửa linh lực, tức khắc đã có thể đưa ra ước lược khá chính xác về thực lực của mình hiện tại. Chắc chỉ sau khi đột phá Trúc cơ, hắn mới có thể dễ dàng sử dụng ngự kiếm phi hành.
Xoay người nhặt trường kiếm trêи mặt đất lên, thu vào vỏ kiếm, Vệ Thành Trạch đứng dậy mở cửa cho Liễu Như Ngọc: "Sư tỷ." Tâm tình hắn lúc này thực sự rất tốt, không chỉ vì tu vi tăng lên, mà càng bởi vì sau khi tu luyện của hắn đã vào quỹ đạo, Tần Tử Tấn không tiếp tục âm thầm sử dụng thần thức quan sát từng tiếng nói cử động của hắn như trước nữa, cũng không biết là vì cảm thấy việc này không còn tất yếu nữa, hay vẫn là bởi vì...... phát hiện ra tâm ý của chính mình đây.
Đối với loại tâm lý này của Vệ Thành Trạch, 5438 thầm nghĩ một câu: biến thái chết mất a!
Rõ ràng không có ý với người ta, cũng không muốn phát sinh chuyện gì, vậy nhưng hết lần này tới lần khác trêu trêи chọc dưới, mỗi lần trêu chọc xong còn luôn lộ ra vẻ mặt vô tội cái gì cũng không có liên quan đến mình, khiến đối phương đều nghĩ vấn đề là ở phía mình vân vân và mây mây, quả thực chính là cặn bã đến không thể cặn bã hơn có được không?!
Nghĩ đến Tần Tử Tấn hiện giờ nhìn thấy Vệ Thành Trạch liền cả người buộc chặt như lâm đại địch, 5438 liền nhịn không được mà đối với hắn sinh ra mười hai vạn phần đồng tình. Đương nhiên, người có đãi ngộ không khác gì Tần Tử Tấn, cẩn thận so ra còn khổ bức hơn Tần Tử Tấn một chút, chính là Phó An Diệp.
Cũng không biết tên kia đang chơi cái trò gì, từ sau cuộc nói chuyện không rõ ràng với Vệ Thành Trạch về Vệ Tử An, chỉ cần không có chuyện gì liền chạy đến chỗ hắn, vì thế Vệ Thành Trạch cũng nắm được một thú vui vô cùng liều mạng, lần trước đã trực tiếp áp người ta trêи giường. Ngay lúc 5438 nghĩ sẽ phát sinh chuyện không thể nói kia, Vệ Thành Trạch lại đột nhiên buông Phó An Diệp ra, như không có việc gì mà vỗ vỗ quần áo đứng lên: "Ta tuổi quá nhỏ, làm loại sự tình này đối với thân thể không tốt." (Ly: Phó ca, tiểu huynh đệ bên dưới ok chứ, đã liệt chưa:)))))
Phó An Diệp &5438:......
5438 thề, trong nháy mắt, nó tuyệt đối thấy được trong mắt Phó An Diệp có sát khí, cũng không biết y làm như thế nào nhịn nổi, không trực tiếp đè Vệ Thành Trạch lên giường mà làm.
Đại khái là bởi vì...... chuyện Vệ Thành Trạch nói, thực sự cũng rất có đạo lý đi? Tuy rằng Vệ Thành Trạch đời trước đã trưởng thành, nhưng thân thể hiện tại quả thật vẫn là một hài tử còn chưa đủ mười lăm tuổi, về phần Phó An Diệp...... Ngạch, cái thứ tuổi tác này, đối với người tu chân có tu vi cao mà nói, hẳn là không có cái ý nghĩa gì đi? Nhưng không hiểu sao so sánh hai chuyện này, lại làm người ta cảm thấy Phó An Diệp chính là một tên biến thái luyến đồng a?
Tưởng tượng như vậy, 5438 không khỏi mà có điểm 囧.
Không để ý đến 5438 đột nhiên ầm ĩ chẳng có nguyên do, Vệ Thành Trạch nhìn về Liễu Như Ngọc trước mắt, im lặng mà hỏi mục đích của nàng.
"Âm thanh lúc nãy là gì vậy?" Vừa thấy Vệ Thành Trạch, Liễu Như Ngọc liền nhịn không được mà mở miệng hỏi một câu, còn không quên hướng vào trong phòng dò xét, bất quá lực chú ý của nàng cũng không có đặt ở chuyện này, không đợi Vệ Thành Trạch trả lời, đã nói sang chuyện khác, "Ta không có chuyện gì, chính là lại đây xem đệ tu luyện đến đâu, nếu có cái gì không hiểu, đều có thể tới tìm ta, ta nhất định...... Di?" Nói một nửa, Liễu Như Ngọc đột nhiên phát ra một tiếng kinh sợ, hai mắt nàng hơi trợn to, đem Vệ Thành Trạch tỉ mỉ đánh giá một phen, như thể là lần đầu tiên nhìn thấy hắn, một lúc lâu sau, nàng mới dùng ngữ khí không thể tin nổi, "Đệ đã luyện khí nhập thể?!"
Vệ Thành Trạch nghe vậy gật gật đầu, nghi hoặc nhìn Liễu Như Ngọc, như là không rõ vì sao nàng lại lộ ra biểu tình như vậy.
Nhìn thấy Vệ Thành Trạch gật đầu, Liễu Như Ngọc không khỏi mà hút một hơi lãnh khí, đáy lòng không áp chế được khϊế͙p͙ sợ.
Tất cả những người từng bái nhập Cực phong, theo như Liễu Như Ngọc biết, cho dù có là đại chưởng môn kinh tài tuyệt diễm năm đó, cũng tiêu phí cả nửa năm, mới thành công mà luyện khí nhập thể. Giờ khắc này, Liễu Như Ngọc rốt cục cũng hiểu, câu nói của Tần Tử Tấn lúc trước, thiên phú của Vệ Thành Trạch thực sự không ai có thể so sánh.
Nhưng sau khi khϊế͙p͙ sợ ban đầu qua đi, trong lòng Liễu Như Ngọc cũng khắc chế không được cảm giác vui sướиɠ cùng tự hào —— xem, đây là tiểu sư đệ của ta!
Nhìn đến thần sắc mờ mịt của Vệ Thành Trạch, Liễu Như Ngọc nhịn không được vươn tay, bóp lấy hai má hắn, gạt bỏ biểu tình cổ quái: "Đây là chuyện tốt! Cười cho ta một cái!"
Đối với Vệ Thành Trạch chưa bao giờ biết phản kháng một trận □□, Liễu Như Ngọc mới cảm thấy mỹ mãn mà buông tay: "Việc này cần phải nhanh nói cho sư phụ!" Nhưng vừa nói xong, nàng như là nhớ tới cái gì, vỗ mạnh ót mình một cái, "A, ta đã quên! Sư phụ hắn có việc ly sơn, bây giờ ta đến đây là muốn nói với đệ chuyện này!"
"Ly sơn?" Vệ Thành Trạch nghe vậy không khỏi sửng sốt, trong lòng thật sự có chút kinh ngạc. Hắn đương nhiên không nghĩ Tần Tử Tấn ngay lúc này lại ra ngoài, chắc là không biết đối mặt với hắn như thế nào đi? Chính là hắn rốt cuộc cũng không ngờ phương thức ứng phó của Tần Tử Tấn lại đơn giản trực tiếp như vậy, bất quá không thể không nói, đôi khi, phương pháp đơn giản rõ ràng nhất, ngược lại là phương pháp hữu hiệu nhất. Nghĩ như vậy, Vệ Thành Trạch không khỏi mà có chút tiếc nuối.
Đối với ý nghĩ của Vệ Thành Trạch, 5438 tỏ vẻ, nó đã hoàn toàn chẳng còn sức mà phun tào nữa.
Nhìn bộ dáng của Vệ Thành Trạch, Liễu Như Ngọc nghĩ hắn cảm thấy mất mác, vội vàng mở miệng an ủi: "Sư phụ chỉ ra ngoài một thời gian thôi, rất nhanh sẽ trở về!" Nói xong, nàng đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, trêи mặt hiện ra chút hưng trí, "Đúng rồi, vài ngày nữa chính là môn phái so đấu, tiểu sư đệ đệ muốn tham gia hay không?" Nguyên bản lo lắng đến thời gian Vệ Thành Trạch nhập môn, Liễu Như Ngọc căn bản không nghĩ đến chuyện này, nhưng Vệ Thành Trạch hiện tại đã đến luyện khí, mà cho hắn đi lên thử một lần, thế nhưng cũng không phải là chủ ý tồi a.
"Môn phái so đấu?" Vệ Thành Trạch có chút nghi hoặc.
"Đúng, đệ còn chưa biết đi?" Liễu Như Ngọc hướng về phía hắn cười tươi sáng, "Chính là luận bàn lẫn nhau giữa đệ tử các phong a."
ngoại trừ so đấu giữa các môn phái diễn ra mười năm một lần ra, Cực phong hàng năm còn cử hành một lần môn phái so đấu, cho nội môn đệ tử luận bàn. Đương nhiên, nếu có ngoại môn đệ tử tin tưởng thực lực của mình, cũng có thể tham dự, năm ngoái cũng có không ít chuyện người có biểu hiện xuất sắc, cuối cùng được nhìn trúng, được thu vào làm đệ tử thân truyền.
Việc này Vệ Thành Trạch đương nhiên biết, hắn còn biết, so đấu năm nay, Vệ Tử An cũng tham gia. Thiên phú tu luyện của hắn không kém, nếu không cũng không thể đi lên ánh tâm thê, tu hành cũng khắc khổ, tiến độ cũng nhanh hơn người bình thường rất nhiều, nhưng thời gian lần so đấu này, so với khoảng cách nhập môn của hắn thật sự quá ngắn, không có gì ngoài ý muốn, hắn bị đánh bại ở ngay vòng thứ nhất, còn bởi vậy mà bị người khác châm biếm.
Đương nhiên, thân là nhân vật chính của thế giới này, trong tương lai Vệ Tử An chắc chắn sẽ dùng thực lực của mình đánh thẳng vào mặt những người dám châm biếm hắn lúc này.
—— nếu dựa theo kịch bản trước khi Vệ Thành Trạch xuất hiện mà nói.
Dừng suy tư, Vệ Thành Trạch nhìn Liễu Như Ngọc trước mặt vẻ mặt hưng trí bừng bừng, trầm tư trong chốc lát, lắc lắc đầu nói: "Ta không nghĩ tham gia."
"Hả? Tại sao?" Không nghĩ tới chuyện Vệ Thành Trạch lại cự tuyệt nhanh chóng như vậy, Liễu Như Ngọc không khỏi mà có chút kinh ngạc.
"Thời gian nhập môn của ta quá ngắn, " Vệ Thành Trạch nghĩ nghĩ, đem lý do nói ra, "Dù là thua hay thắng thì cũng không tốt."
Nếu thua, vậy đương nhiên là đã đánh mất mặt mũi của Tần Tử Tấn. Nếu thắng, thời gian nhập môn của đối phương lâu hơn hắn, tất nhiên cũng sẽ bị hạ thể diện, nếu không cẩn thận, nói không chừng rước về oán hận của người khác.
Liễu Như Ngọc tuy rằng tâm tư đơn thuần, nhưng cũng không phải là người vụng về, dù lúc đầu thật không ngờ, nhưng sau khi được Vệ Thành Trạch nhắc nhở, tự nhiên cũng hiểu được, nàng nhìn lại Vệ Thành Trạch hiện tại còn lùn hơn mình nửa cái đầu, không biết sao mà lại có chút tâm đau
"Là ta lo lắng không chu toàn, không đi thì không đi, đến lúc đó ở bên cạnh ủng hộ ta là được rồi!" Việc này Vệ Thành Trạch có thể cự tuyệt, nhưng Liễu Như Ngọc nhất định phải tham gia, đồ đệ của Tần Tử Tấn vốn đơn bạc, hai vị sư huynh sư tỷ không thể dựa vào kia của nàng, suốt ngày đều chạy ra ngoài, nếu nàng không đi, không biết người khác sẽ nói gì sau lưng họ nữa đâu.
Nghĩ đến đây, lông mày Liễu Như Ngọc không khỏi mà khẽ nheo một cái, nàng bực nhất chính là chuyện này, nên cũng chẳng muốn kết giao với mấy người lắm tâm tư này. Trêи thực tế, môn hạ của Tần Tử Tấn đều cùng một tính ấy, ngay cả người vừa nhập môn là Vệ Thành Trạch cũng như vậy, chỉ có thể nói là dạng sư phụ nào thì mang ra dạng đồ đệ ấy.
Nhưng cũng chính vì lý do ấy, cảm tình giữa các đệ tử của Tần Tử Tấn phi thường tốt, cũng chưa bao giờ phát sinh ra chuyện lục đục với nhau, ở chung cũng thật thư thái..
Nghĩ như vậy, ánh mắt Liễu Như Ngọc nhìn về phía Vệ Thành Trạch không khỏi mà nhiều thêm chút yêu thích. Nếu cho 5438 biết trong lòng của nàng đang suy nghĩ cái gì, chắc chắn sẽ nhịn không được phun tào hành động kỹ càng của kí chủ, thuận tiện đồng tình đứa nhỏ bị hành động của hắn chinh phục trong khổ bức.
Lại nói tiếp, tựa hồ chỉ trước mặt Phó An Diệp, Vệ Thành Trạch mới có thể dỡ xuống ngụy trang, quả nhiên đối với hắn mà nói, Phó An Diệp là một người đặc biệt đi? Nghĩ đến lúc trước Vệ Thành Trạch nói hắn coi trọng Phó An Diệp, 5438 nhịn không được bắt đầu suy diễn. Nhưng mà, còn không chờ nó cảm thán một chút rằng dù ký chủ thoạt nhìn vô cùng hoa tâm, kỳ thật cũng có thứ tình cảm u mê gì đó, nhưng đang ảo tưởng đang meo meo, lại bị Vệ Thành Trạch không chút do dự đánh vỡ: "Không, chỉ là vì dạng đó càng có thể hấp dẫn y mà thôi."
5438:...... Có thể chừa cho tui chút ý nghĩ suy đoán được không a (╯‵□′)╯︵┻━┻
Không thèm nghĩ đến chuyện phiền lòng này nữa, Liễu Như Ngọc nhìn về phía Vệ Thành Trạch, cười hì hì nói: "Chúng ta đi ra dạo một chút đi, đừng cả ngày buồn ở trong phòng, nghỉ ngơi thích hợp cũng là chuyện tốt cho tu hành nga!"
Cũng không biết là gặp phải kϊƈɦ thích gì, sau khi gặp Vệ Tử An, Vệ Thành Trạch tu luyện càng thêm khắc khổ, thường xuyên liên tiếp vài ngày không xuất môn. Tuy nói đối với người tu chân mà nói, một lần bế quan thì hơn mười hai mươi năm là chuyện vô cùng bình thường, nhưng những người kia đều là tu sĩ trêи Trúc cơ, mà Vệ Thành Trạch, trước hôm này thì ngay cả Luyện khí cũng chưa phải, bởi chuyện này, Liễu Như Ngọc thực lo lắng, thường xuyên lại đây tìm hắn trò chuyện, hoặc là đi ra ngoài dạo một chút, sợ căn cơ của hắn gặp chuyện, tu hành đi vào lối rẽ.
Vệ Thành Trạch tự nhiên cũng hiểu được ý của Liễu Như Ngọc, nghe nàng nói ra, đương nhiên cũng không cự tuyệt, chỉ không nhịn được nói một câu: "Ta không sao."
"Ân, ta biết!" Cùng Vệ Thành Trạch sóng vai Liễu Như Ngọc quay đầu cười với hắn, nàng trầm mặc chốc lát, đột nhiên mở miệng hỏi, "Đệ muốn báo thù sao?"
Kỳ thật vấn đề này, sau khi biết được chuyện tình của Vệ gia, Liễu Như Ngọc đã muốn hỏi, nhưng vẫn lo chạm đến vết sẹo của Vệ Thành Trạch, vẫn không dám mở miệng. Nhưng nhìn phương thức tu luyện liều mạng của Vệ Thành Trạch, nàng vẫn nhịn không được đem hỏi chuyện này ra.
Đôi khi, tu vi tăng lên quá nhanh, cũng không phải là chuyện tốt.
Nghe được vấn đề của Liễu Như Ngọc, Vệ Thành Trạch khựng lại một chút, lời nói vô cùng kiên định: "Ta sẽ báo thù." Không phải "Định", mà là "sẽ", ngữ khí chắc chắn như thế, đã đủ để thuyết minh nội tâm hắn.
Tim Liễu Như Ngọc hơi chùng xuống.
"Nhưng cũng không phải vì oán hận." Không đợi Liễu Như Ngọc mở miệng, Vệ Thành Trạch tiếp tục nói, hắn quay đầu, nhìn về phía dưới chân núi, trong ánh mắt mang tình tự mà Liễu Như Ngọc không hiểu, "Mà là để không cho người khác làm như vậy."
Liễu Như Ngọc không khỏi mà ngẩn ra, hồi lâu sau mới ý thức được người Vệ Thành Trạch nói trong miệng là ai, lông mày nhất thời không tự chủ được mà nhíu lại
Ấn tượng của nàng đối với Vệ Tử An thật sự không có bao nhiêu tốt, dù là thái độ của gã với Vệ Thành Trạch, hay là phong cách xử sự của gã đều làm cho nàng không thể có thiện cảm. Nhưng đối phương là tộc đệ của Vệ Thành Trạch, cũng là người thân duy nhất trêи đời của hắn, ở trong cảm nhận của hắn chiếm cứ vị trí cực kỳ trọng yếu, Liễu Như Ngọc cũng không thể ở nói xấu về Vệ Tử An trước mặt Vệ Thành Trạch, trong lòng cũng không có lý do gì mà đem Vệ Tử An một lần nữa gạch một nét trong đầu.
"Không nói chuyện này nữa" không muốn nói tới người không liên quan, Liễu Như Ngọc mở miệng nói, "Ta dẫn đệ đi xem hội trường làm sân đấu đi! Dù đệ năm nay không tham gia so đấu, sau này chắc chắn cũng sẽ tham gia nha......" "Cả ngươi? Cũng muốn tham gia so đấu bảy ngày sau?" Liễu Như Ngọc nói còn chưa nói xong, đã bị âm thanh mang theo miệt thị cách đó không xa truyền đến đánh gảy, nàng trừng mắt nhìn, có điểm tò mò mà quay đầu lại, nhìn người được vài người vây xung quanh, nhịn không được vặn vẹo lông mày.
Nhìn theo ánh mắt Liễu Như Ngọc, lông mày Vệ Thành Trạch cũng không kìm được mà chọn nhẹ một cái.
Thật đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, đối tượng bọn họ vừa mới đàm luận, lúc này lại xuất hiện ngay trước mặt họ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Liễu Như Ngọc: Tiểu sư đệ nhà ta chính là đơn thuần thiện lương như vậy, cùng với kẻ đê tiện vẻ ngoài đẹp đẽ kia hoàn toàn không giống!
5438: ha hả.
Ngày mai chuyển nhà, có thể phải đoạn càng vài ngày, chờ gây sức ép xong rồi sẽ khôi phục đổi mới đát, về sau đổi mới thời gian không có gì bất ngờ xảy ra trong lời nói liền cố định ở buổi tối tám giờ, sao sao ~.