Vệ Tử An nghe vậy cả người chấn động, hắn quay đầu, nhìn gương mặt đầy trong sạch của Phó An Diệp, đầu giống như đột nhiên bị dội một bát nước lạnh.
"Ta nói Vệ Thành Trạch đã chết " hắn nhìn Phó An Diệp, thong thả mà rõ ràng nói, "Ta giết hắn."
Đồng tử Phó An Diệp co mạnh lại, bàn tay nắm lấy cổ tay Vệ Tử An cũng không kiềm được mà dùng sức vài phần. Vệ Tử An ăn đau mà nhíu mi lại, nhưng sau khi nhìn thấy thần săc khϊế͙p͙ sợ của Phó An Diệp, trong lòng lại không kiềm được mà dâng lên một cỗ kɧօáϊ ý: "Hắn thật đúng là khiến người thích a, một người rồi lại hai, tất cả đều bị hắn mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Chỉ là chút ngụy trang tầm phào thôi, thế nhưng có thể dễ dàng mà đem các ngươi lừa đến xoay quanh?" Nói xong, Vệ Tử An đột nhiên nâng lên âm điệu, "Đừng có đùa!"
"Vệ gia diệt môn, những thứ nhằm vào ta ở Cực phong, còn đẩy ta xuống đoạn nhai -- chẳng lẽ đều là giả sao?" Vệ Tử An cười lạnh một tiếng, "Càng đừng nói Thiên Minh bí quyết trong tay hắn -- ngươi bây giờ có thể nói cho ta rốt cục thì Thiên Minh bí quyết của hắn thực ra là từ nơi nào mà có được không?"
Tay Phó An Diệp theo lời của Vệ Tử An mà niết càng chặt, Vệ Tử An thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương cốt của mình đang phát ra tiếng kẽo kẹt rung động, nhưng mà dù vậy, hắn vẫn không hề nghĩ tới việc dừng lại: "Hắn đã chết, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao......" Phó An Diệp rốt cục nghe không nổi nữa, một chưởng đánh người ra ngoài.
Lui về phía sau vài bước mới đứng vững được thân mình, Vệ Tử An xoa vết máu ở khóe miệng, nhìn Phó An Diệp đang cẩn thận kiểm tra tình trạng của Vệ Thành Trạch, ánh mắt không khỏi liền trở nên u ám. Hắn bây giờ vẫn còn nhớ lúc trước khi vừa mới tiến nhập Cực phong, Phó An Diệp trợ giúp thân cận hắn. Nhưng hôm nay, Phó An Diệp lúc trước nhắc nhở hắn phải cẩn thận thế mà cũng đứng về phía Vệ Thành Trạch.
Thân thể Vệ Thành Trạch sớm đã lạnh, hắn nhắm hai mắt lại nằm đó, khóe môi dương lên một độ cung nhỏ, nếu không nhìn những vệt đỏ loang lổ trêи người cùng vết máu nơi khóe miệng, thì thực sự chỉ giống như đang ngủ say.
Giống như lo làm đau hắn mà cẩn thận ôm Vệ Thành Trạch vào lòng, Phó An Diệp bình tĩnh đến đáng sợ. Y hơi nghiêng đầu nhìn Vệ Tử An, tươi cười trêи mặt lần đầu tiên hoàn toàn biến mất: "Đây là toàn bộ à?"
Vệ Tử An sửng sốt, dường như không rõ ý của Phó An Diệp. Phó An Diệp dừng một chút, lại hỏi: "Lý do ngươi oán hận hắn-- toàn bộ là đây sao?"
Phản ứng của Phó An Diệp quá mức cổ quái, Vệ Tử An không khỏi sinh ra một cỗ bất an, hắn mím môi, giọng nói có chút khô khốc: "Ngươi muốn nói cái gì?"
"Vệ gia diệt môn." không trả lời câu hỏi của Vệ Tử An, ngữ khí của Phó An Diệp bình tĩnh mà trần thuật, "Là ta phái người làm." Y nhìn Vệ Tử An, đột nhiên nở nụ cười, "Ngươi ngay cả việc mình tiết lộ tung tích của Thiên Minh bí quyết, cũng không biết sao?"
"Cái...... Gì?" Vệ Tử An lăng lăng mà hỏi, bên trong đôi mắt bên là mờ mịt làm cho người ta có chút thương hại.
"Nếu không phải vì ngươi, sao Vệ gia lại......" Bộ dạng ngày ấy của Vệ Thành Trạch khi nói lời này, hắn còn có thể nhớ rõ ràng, nhưng hắn lại như mất đi khả năng suy nghĩ, lời này đến tột cùng là ý gì.
"Nếu bây giờ ngươi trở lại hang động lúc trước thường xuyên trốn, có thể phát hiện rất nhiều chuyện thú vị." Phó An Diệp hạ mắt nhìn Vệ Thành Trạch đang im lặng nằm trong lồng ngực y, vô cùng kiên nhẫn mà trả lời câu hỏi của Vệ Tử An, không hề có ý định ra tay với Vệ Tử An.
Vệ Thành Trạch cũng từng nói, giết người, không bằng diệt tâm.
"Vốn ta chỉ định lưu lại một người sống sót là hắn, dù sao muốn lấy Thiên Minh bí quyết, cần huyết mạch của Vệ gia." Như là nhớ tới chuyện gì khiến người ta thực hoài niệm, ánh mắt Phó An Diệp không khỏi mà nhu hòa xuống, "Nhưng hắn lại liều mạng cầu xin ta buông tha ngươi, thậm chí không tiếc đem cả tính mạng ra trả."
"Mà ngươi, lại bỏ hắn lại chỗ kia."
Hai tay Vệ Tử An không khỏi nắm chặt lại. Sự tình phía sau, tất nhiên là không cần Phó An Diệp nhiều lời, từ miệng Liễu Như Ngọc, gã nghe không dưới ba lượt.
Lẻ loi một mình, gặp tập kϊƈɦ -- trọng thương.
"Đúng rồi, " như là nhớ tới chuyện gì đó thú vị, Phó An Diệp bỗng nhiên nói, "Ta nói cho hắn, người tập kϊƈɦ hắn, là ngươi cố ý dẫn tới."
Vệ Tử An ngẩng mạnh đầu lên, trong mắt không thể ức chế mà toát ra thần sắc khϊế͙p͙ sợ. Đôi môi của hắn run rẩy, sau một lúc mới gian nan phun ra mấy âm tiết: "Chuyện trêи đỉnh núi ngày đó......"
"Hắn chẳng làm gì cả." Không đợi Vệ Tử An nói cho hết lời, Phó An Diệp liền hiểu được ý của hắn, "Không, nói như vậy cũng không đúng --" y lắc đầu, "Dù sao, hắn vẫn luôn che chở ngươi."
Thân mình Vệ Tử An có chút nghiêng ngả, có chút không thể đứng thẳng.
"Nói vậy ngươi nhất định không biết, cùng cái ngày ngươi bị đẩy xuống đoạn nhai, ngũ đệ tử của Tần Tử Tấn bị người ta đả thương ở rừng trúc?" Phó An Diệp loan loan khóe môi, "Chẳng qua hắn từ đầu tới đuôi đều không nói gì cả, chuyện này mới được đè ép xuống."
"Mà nguyên nhân vì sao, ta cảm thấy ngươi hẳn có thể nghĩ đến đúng chứ?" Phó An Diệp nhìn Vệ Tử An, trong mắt không hề che dấu chút trào phúng nào, "Phải biết trêи đời này, người có thể làm cho hắn bảo hộ đến như thế, chỉ có một."
Ngụy trang, ly gián, châm ngòi, tất cả các phương pháp đều dùng hết, nhưng tất cả đều chỉ hướng về một phía.
Vệ Tử An nhớ tới "Vệ Thành Trạch" đến gặp hắn tối đó thực sự có chút không đúng. Lúc tấm màn sân khấu bị vạch ra, chuyện ngày đó, nơi chốn đều là sơ hở.
Đối với một tu sĩ Nguyên Anh, muốn biến ảo thành bộ dáng một người khác, thực sự không phải chuyện gì khó khăn.
Người có thể làm Vệ Thành Trạch làm ra chuyện như vậy, chỉ có mình Vệ Tử An, người biết điểm này, không chỉ có riêng Phó An Diệp. Bởi vậy, bắt nạt và đè ép của Cực phong đối với Vệ Tử An chưa bao giờ thả lỏng.
"Ta thiếu Vệ tiên sinh một mệnh, mà nguyện vọng duy nhất của hắn, đó là bảo hộ cho ngươi chu toàn." Bạch Cẩm lúc này cũng mở miệng chen vào.
Nên một lần lại một lần, hắn đều có thể né tránh nguy hiểm đúng lúc như vậy, thậm chí cũng không biết được mình từng cách sự thật gần như vậy.
"Nhưng Thiên Minh bí quyết......" Vệ Tử An tiếp tục muốn tìm lý do thuyết phục chính mình.
"Thiên Minh bí quyết?" Giống như nghe được chuyện gì thật tức cười, trong mắt Phó An Diệp mang theo chút châm chọc, "Thứ đó, chẳng lẽ không phải là thứ bị ngươi coi như rác rưởi mà ném đi lúc trước sao?"
Lời của Phó An Diệp làm cho đáy lòng Vệ Tử An sinh cảm giác bất an, hắn thế mà lại nhìn thấy ngọc giản vô cùng quen mắt dưới chân mình, rốt cục lồng ngực nhịn không được co thắt lại làm cong cả người xuống.
"Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?" Thở hổn hển hai tiếng, Vệ Tử An ngẩng đầu nhìn Phó An Diệp, "Người mỗi ngày thay ta chải vuốt kinh mạch, truyền thụ Thiên Minh bí quyết cho ta...... Có phải Vệ Thành Trạch không?"
Nghe đến chuyện đó, Phó An Diệp trầm mặc chốc lát, mở miệng trả lời: "Hiện tại trêи đời này, người biết Thiên Minh bí quyết chỉ có ba người." Dù chưa trả lời minh bạch, nhưng ý tứ trong đó lại làm người ta không thể nghi ngờ.
Ngực Vệ Tử An quặn lại, những lời cuối cùng của Vệ Thành Trạch, một lần nữa dồn dập hiện về bên tay hắn.
Vui sướиɠ, bi thương, thống khổ, hối hận...... Đủ loại cảm xúc giao tạp cùng một chỗ, làm đầu hắn nhất thời trống trơn.
Thật lâu sau, Vệ Tử An mới hồi thần lại từ phần cảm xúc này. Hắn cắn răng, gian nan hỏi một câu: "Tại sao?"
Nếu không có Phó An Diệp, hắn và Vệ Thành Trạch sẽ không có muôn vàn hiểu lầm, lại càng không rơi vào tình trạng bây giờ.
"Tại sao?" Lập lại câu hỏi của Vệ Tử An một lần nữa, ngữ điệu của Phó An Diệp vẫn bình tĩnh như vậy, "Câu hỏi này, ta thế mà cũng muốn hỏi một câu."
"-- tại sao trong mắt hắn, vĩnh viễn chỉ nhìn thấy ngươi?"
Vệ Tử An nghe vậy không khỏi sửng sốt, hai mắt trợn to, giống như nghe được chuyện gì thực bất khả tư nghị, lại nhìn người đang trong lòng Phó An Diệp.
Vệ Thành Trạch đối với hắn......?
"Bất quá, giờ cũng chẳng có gì liên quan đến ngươi." Lời của Phó An Diệp làm Vệ Tử An phục hồi lại tinh thần, hắn nhìn Phó An Diệp ôm Vệ Thành Trạch đứng lên, ánh mắt có chút biến lãnh: "Ngươi muốn mang hắn đi đâu?"
"Đương nhiên phải....." Phó An Diệp còn chưa nói xong, đã bị người đánh gảy: "Buông hắn ra."
Tay khựng lại một chút, Phó An Diệp ngẩng đầu, nhìn người đang lăng không đứng kia, mày nhẹ nhàng nhướng lên.
"Buông hắn." Từ trêи cao nhìn xuống Phó An Diệp, Tần Tử Tấn lạnh giọng lập lại lời nói của mình một lần nữa.
Hắn sáng sớm cũng đã đi tới nơi này, chỉ vì chuyện vừa rồi Phó An Diệp nói, thực quá mức kinh người, hắn vẫn chưa đánh gảy thôi. Nhưng khi thấy Phó An Diệp vọng tưởng muốn mang thi hài của Vệ Thành Trạch đi, hắn lại không thể thờ ơ nổi.
Phó An Diệp ngửa đầu đối mặt với Tần Tử Tấn, hai mắt hơi nheo lại.
Tần Tử Tấn ôm tâm tư gì với Vệ Thành Trạch, Phó An Diệp tự nhiên có thể nhìn ra, cũng bởi vậy, đối với người luôn làm mình khó xử ở Cực phong này, y càng thấy không vừa mắt.
- - bất quá cũng chỉ là thứ mà đến cả tính cách thật sự của Vệ Thành Trạch cũng không biết mà thôi.
Khóe miệng từng chút một mà nhếch lên, trêи mặt Phó An Diệp lộ ra một nụ cười tươi: "Tần trưởng lão" y nói, "Ta kính ngươi là sư phụ của tiểu Trạch, ta không muốn ra tay với ngươi."
Tần Tử Tấn nghe vậy ánh mắt nhíu lại, nâng tay định tạo pháp quyết thì đã thấy thân ảnh Phó An Diệp ban đầu từng chút một mà trở nên trong suốt, cho đến hoàn toàn biến mất.
Phó An Diệp mặc dù tự phụ, nhưng cũng không nghĩ rằng mình có thể lấy tu vi Nguyên Anh đi đối chọi với người đã tu thành Nguyên Thần mấy trăm năm như Tần Tử Tấn. Từ lúc nhận thấy sự tồn tại của đối phương, y cũng đã thiết hạ pháp trận, đem mình cùng Vệ Thành Trạch chuyển đến một nơi khác, thứ lưu lại ở chỗ đó, bất quá chỉ là một ảo ảnh mà thôi.
Thứ Tần Tử Tấn am hiểu tận tới bây giờ cũng chưa từng là ảo thuật.
Ôm lại người trong lồng ngực cho ngay ngắn, Phó An Diệp diệp cúi đầu, nhìn khuôn mặt giống như chỉ đang ngủ say, nhịn không được thấp giọng hỏi: "Ngươi thật sự...... Đã chết sao?"
Suy nghĩ của tác gi: dâng chương mới QWQ
Ngày mai không có chương mới đâu, ngày kia đăng quá trình mưu trí của Phó An Diệp, sau đấy chính là phiên ngoại, giải thích cụ thể sẽ ở mở đầu của thế giới thứ hai← biết sao được giờ, ai làm nhân vật chính treo cứ, không biết sao nên giờ phải nhảy ra giải thích 【 uy 】