Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện

Chương 67



Ly: Chương này là chương ngọt nhất nhất từ đầu truyện đến giờ QAQ. Yêu mọi người. Mà tui phải nói ai nghĩ Huyền Dạ chính nhân quân tử cao cao tại thượng gì đó chuẩn bị sẵn tinh thần đi nhớ. Chứ sau chương này tui thấy tính cách công quân đại nhân vốn ngay cả cái gấu áo của chính nhân quân tử cũng chẳng dính nổi ấy chứ. Yêu mọi người part 2

"Hệ thống, " Vệ Thành Trạch nhíu mày ôm chăn, giống như đang tự hỏi một vấn đề vô cùng thâm ảo, "Tại sao y rõ ràng là nhân loại lại có thể lực còn vừa tốt vừa dai hơn ta nữa?"

Tuy nói trong năm ngày này, Huyền Dạ không phải lúc nào cũng đè hắn ra vận động, nhưng hắn thực sự vẫn chưa bước xuống được giường, đến tận bây giờ, hắn vẫn còn thấy cổ họng có chút đau, thắt lưng bủn rủn đến chẳng còn là của mình nữa.

Nếu Huyền Dạ thiết lập pháp trận ở đây, chắc chắn những vị khách khác đã sớm không chịu nổi chuyện hỗn loạn này mà tìm tới cửa.

5438:......

Tuy biết ký chủ nhà mình trong mỗi thế giới khác nhau sẽ biểu hiện ra tính cách có chút khác nhau vi diệu vì nhân vật sắm vai, nhưng đối mặt với một câu hỏi như vậy, nó vẫn có chút giữ không được biểu tình bình thản của mình.

Nó rất muốn biết, trong năm ngày nó bị giam ở phòng tối kia, Vệ Thành Trạch rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mới có thể làm hắn nói như vậy.

Nhưng, nếu là câu hỏi của ký chủ nhà mình, 5438 đương nhiên phải cố gắng mà đi tìm đáp án.

"Đại khái là vì......" Cân nhắc tất cả các tình huống một lần, 5438 lấy ra một khả năng thoạt nhìn có vẻ hợp lý nhất, "Nghẹn lâu quá?"

Vệ Thành Trạch:...... Nói cho cùng thì cũng có đạo lý, ta thế nhưng lại không có chút lực phản bác nào.

Ngẫm lại mỗi buổi sáng trước kia, thứ đồ nào đó mỗi ngày đều chọc lên lưng hắn, Vệ Thành Trạch cũng cảm thấy biểu hiện của Huyền Dạ kỳ thật cũng không có gì kỳ quái.

Dùng đầu cọ cọ trêи chăn, Vệ Thành Trạch ôm chăn quay người, kết quả vừa nhấc đầu lên, liền chống lại cặp mắt của Huyền Dạ đứng bên giường. Người này cũng không biết đứng ở đó đã bao lâu thần sắc trong mắt phức tạp đến mức ngay cả Vệ Thành Trạch cũng không thể nhìn được rõ ràng.

Bị ánh mắt như vậy chiếu xuống, Vệ Thành Trạch nhất thời ngay cả cái lông đuôi cũng xù hết lên rồi, "Xoát" một cái liền chui vào chắn, chỉ để lại hai cái tai lên ngoài run lên run xuống giống như đang chú ý động tĩnh bên ngoài.

Huyền Dạ cúi đầu nhìn một đoàn bên trong chăn kia một lúc lâu mới dùng thoáng giọng nói hơi khàn khàn mở miệng: "Thực xin lỗi."

Dù y có tự tìm cho mình bao nhiêu lý do trong lòng, y cũng không thể phủ nhận, y đã vì tư ɖu͙ƈ của chính mình làm ra những chuyện không thể vãn hồi với Vệ Thành Trạch.

Nếu nói ngay từ đầu y chỉ muốn thay Vệ Thành Trạch thư giải ȶìиɦ ɖu͙ƈ do kỳ phát tình tạo thành, thì hành vi sau đó của y lại là thuần túy xuất phát từ dụng vọng không thể khống chế được của bản thân.

Vệ Thành Trạch vẫn chưa ý thức được vấn đề gì kia trong đó, nhưng y cũng không thể làm bộ không biết.

Hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Huyền Dạ sẽ nói một câu như vậy ở nơi này, Vệ Thành Trạch không khỏi mà có chút sửng sốt. Im lặng trong chốc lát, không đợi câu tiếp theo của Huyền Dạ, Vệ Thành Trạch nhịn không được nhỏm đầu từ trong chăn ra, trong đôi mắt xanh ngọc mang theo chút mê hoặc.

Huyền Dạ vẫn như vừa rồi đứng bên giường, trêи khuôn mặt lãnh đạm từ trước đến giờ nay lai hỗn tạp áy náy cùng tự trách, thật giống như chỉ cần có một câu của Vệ Thành Trạch, y thậm chí có thể làm ra chuyện đền mạng vậy.

Vệ Thành Trạch trừng mắt đột nhiên hiểu được ý nghĩ của Huyền Dạ. Hắn kéo chăn che lại nửa khuôn mặt, đôi môi hồng nhuận hơi mở ra: "Ta đã nói rồi, " trêи mặt hắn nổi lên chút đỏ ửng, "Dạ làm gì ta cũng được."

Tuy Vệ Thành Trạch không quá hiểu biết về những chuyện như thế này, nhưng hắn dù sao cũng không phải đứa ngu xuẩn, tới lúc ấn lưng đè hắn trêи giường, cắn lổ tai hắn hỏi hắn có thể có mèo con hay không, cái gì cần biết hắn cũng đã biết.

Nhưng, nếu là Huyền Dạ...... Chỉ cần là Huyền Dạ......

"Dù làm gì thì cũng không sao cả " đầu ngón tay cầm chăn hơi nắm chặt lại, đỏ ửng trêи mặt Vệ Thành Trạch từng chút mà lan ra, trong mắt tuy có chút ngượng ngùng nhưng lại không có chút né tránh nào mà nhìn thẳng vào hai mắt Huyền Dạ, "Chỉ cần là Dạ."

Trái tim giống như bị hung hăng mà chọc một cái, có chút nóng lên. Y nhìn chằm chằm khuôn mặt không có một chút lùi bước nào của Vệ Thành Trạch một lúc lâu, trong mắt không khỏi mà mềm xuống. Y ngồi xuống bên giường, cúi đầu nhìn Vệ Thành Trạch, thấp giọng hỏi: "Tại sao lại là ta?"

Người trêи đời này nhiều như vậy, tại sao cố tình lại là y?

Câu hỏi này này Huyền Dạ đã sớm muốn hỏi, nhưng tới tận bây giờ rốt cục mới hỏi ra miệng. Y nhìn Vệ Thành Trạch, ánh mắt mang theo chuyên chú trước nay chưa từng có —— Y muốn biết câu trả lời của câu hỏi này.

Câu hỏi của Huyền Dạ làm Vệ Thành Trạch có chút sửng sốt, hắn nghiêng đầu, tựa hồ đang thực sự suy tư về đáp án, một lúc lâu sau, hắn mới cong mắt như là đã tìm được đáp án rồi: "Vì, Dạ là người đầu tiên lộ ra ánh mắt như vậy với ta!" Đôi mắt rõ ràng lợi hại lãnh khốc như vậy, trong nháy mắt nhìn hắn lại hiện ra chút mềm mại.

"Vì Dạ là người đầu tiên mặc y phục cho ta." Tuy y phục kia rất không vừa người, nhưng nhiệt độ cơ thể dính trêи đó lại làm hắn vô cùng quyến luyến.

"Vì Dạ là người đầu tiên cõng ta." Hắn vẫn còn nhớ vô cùng rõ ràng cảm giác an tâm khi ghé mặt trêи đó.

"Vì Dạ là người đầu tiên thay đổi chủ ý vì ta." Kỳ thật lúc đó hắn cũng không quá sợ hãi như vậy, chỉ là không muốn tách xa Dạ mà thôi.

Vừa nói, Vệ Thành Trạch vừa cọ tới bên người Huyền Dạ, gối đầu lên đùi y, nhẹ nhàng nói ra câu cuối cùng: "Vì, ta thích Dạ......" (Ly: AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA lần đầu tiên tỏ tình)

Dường như bị lông tơ nhẹ nhàng cọ lên, mềm mại đến kỳ cục.

"Ân." Huyền Dạ lên tiếng, gục đầu xuống, từng chút từng chút mà nhìn mái tóc của Vệ Thành Trạch, cảnh tượng kia có một loại ấm áp không thể nói rõ ràng. Ngay tại lúc Vệ Thành Trạch có chút buồn ngủ đang mơ mơ màng màng, Huyền Dạ bỗng nhiên đưa tay xoa xoa bụng hắn, trầm giọng hỏi: "Thật sự không thể có mèo con sao?"

Vệ Thành Trạch:......

Hắn có thể cắn người không?

—— đương nhiên có thể.

Một ngụm cắn lên tay Huyền Dạ, Vệ Thành Trạch không có chút ý tứ hạ miệng lưu tình nào, trực tiếp cắn ra máu. Máu đỏ sẫm từ bên môi hắn chảy xuống, có một loại đẹp đẽ gần như yêu dị.

Cắn bàn tay Huyền Dạ, Vệ Thành Trạch nhìn Huyền Dạ ngay cả mày cũng không nhăn lại chút nào, không biết sao còn có chút chột dạ. Hắn buông miệng ra, giống như trấn an mà vươn đầu lưỡi ɭϊếʍ ɭϊếʍ miệng vết thương, hương vị có chút tanh ngọt, làm hắn nhịn không được nheo mắt lại.

Nhìn thần sắc có chút thoả mãn của Vệ Thành Trạch, trong lòng Huyền Dạ liền có cảm giác được lấp đầy, cảm giác thỏa mãn kỳ lạ này làm y nhịn không được giương khóe miệng lên.

"Thành Trạch." Nhẹ nhàng nắm lấy tai mèo trêи đỉnh đầu Vệ Thành Trạch, Huyền Dạ bỗng nhiên mở miệng nói, "Đợi xong chuyện này, chúng ta ẩn cư đi."

Y không còn là trừ yêu sư nữa, cũng không cố kỵ thanh quy của phật môn nữa, chỉ là một người bình thường đã tìm được tình cảm chân thành trong lòng mình.

Không đoán được Huyền Dạ sẽ đột nhiên nói như vậy, Vệ Thành Trạch ngẩn người, sau một lúc mới hiểu được ý trong lời y nói, thẳng đến lúc Huyền Dạ cúi đầu, nhìn hắn hỏi: "Không vui sao?"



"...... Hả?" Vệ Thành Trạch trừng mắt, giống như rốt cục cũng đã lý giải được ý của Huyền Dạ, đôi mắt từng chút một mà sáng lên, "Thật sao?"

Mèo vốn là loài vật lười nhác thích nuông chiều, ghét nhất là cuộc sống lưu lạc bôn ba, nhưng vì Huyền Dạ không thể nào dừng lại bước chân của mình, Vệ Thành Trạch đương nhiên cũng sẽ không đưa ra loại yêu cầu vô lý này —— vốn chính hắn đã không nên quấn quýt lấy Huyền Dạ.

"Thật." Nhẹ nhàng lên tiếng, Huyền Dạ nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu Vệ Thành Trạch, "Ngươi muốn đi đâu?"

Loại chuyện này, y đương nhiên không ngại giao cho Vệ Thành Trạch quyết định.

"Ân......" Vệ Thành Trạch cọ cọ lòng bàn tay của Huyền Dạ, nghiêng đầu tự hỏi một chút, dùng thần sắc mang theo chút tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Huyền Dạ, "Tới ngọn núi chúng ta gặp mặt được không?"

Hắn rốt cuộc cũng đã đợi trêи ngọn núi ấy nhiều năm như vậy, tất nhiên cũng có trong lòng không tha, hơn nữa hắn gặp Huyền Dạ lần đầu tiên ở đây, nơi này đối với Vệ Thành Trạch mà nói, cũng mang theo ý nghĩa đặc thù.

Nhìn ra tâm tư của Vệ Thành Trạch, trong mắt Huyền Dạ không khỏi mà hiện lên chút ý cười, nhưng y còn chưa kịp đáp ứng lại chợt nghe Vệ Thành Trạch tiếp tục nói: "Hơn nữa Trương đại ca sẽ ngụ dưới chân núi! Đến lúc đó gặp mặt cũng rất dễ dàng."

"...... Vẫn nên đổi nơi khác đi." Lời đã tới bên miệng liền bị cứng rắn mà cong qua một vòng, ngữ khĩ của Huyền Dạ đều đã có chút không tự giác được mà cứng ngắc.

Vệ Thành Trạch trừng mắt, tựa hồ có chút nghi hoặc với phản ứng của Huyền Dạ, bất quá hắn đối với chuyện này cũng không quá chấp nhất, nên cũng không quá kiên trì: "Dạ muộn đi đâu nè?"

"Thành Trạch cảm thấy Bắc Sơn thì thế nào?" Trầm ngâm chốc lát, Huyền Dạ nhìn về phía Vệ Thành Trạch, trưng cầu ý kiến của hắn.

"Bắc Sơn?" Vệ Thành Trạch nghiêng đầu, hiển nhiên không biết nơi này là ở đâu.

"Ân, " Huyền Dạ thấy thế cũng không nói vòng vèo nữa, "Là cố hương của ta." Tăng nhân lúc trước thu dưỡng người bị vứt bỏ là y, đúng là trụ trì trong chùa Bắc Sơn.

Nếu có thể, Huyền Dạ mong mình trước khi ẩn cư với Vệ Thành Trạch, gặp lại sự phụ một lần nói rõ ngọn nguồn.

Y cũng không xa cầu có thể được đối phương lượng giải, chỉ là...... Mong có thể đem nơi mình đi nói cho lão nhân đó mà thôi.

Dù có định sống ở một nơi khác, chuyến này y cũng nhất định phải đi.

Nếu sư phụ y lão nhân gia thật sự không muốn gặp y, hắn đến lúc đó cũng có thể tránh nơi đó ra.

Chỉ là...... Không biết Vệ Thành Trạch không biết có đồng ý đi với y một chuyến hay không. Kia dù sao cũng là nơi Vệ Thành Trạch chưa từng nghe qua.

"Cố hương của Dạ?" Nghe được lời Huyền Dạ nói, Vệ Thành Trạch thậm chí còn không chút do dự nào liền gật đầu, "Ta muốn đi xem!"

Nơi Huyền Dạ sinh ra, lớn lên, hắn sao có thể không đi?

"Chờ sau khi chúng ta tìm được người lần trước đã!" Vệ thành trạch thoạt nhìn còn chờ mong hơn Huyền Dạ, hắn chống người dậy muốn nói gì đó, nhưng ngay giây tiếp theo liền nhuyễn xuống, đáng thương hề hề mà nghiêng qua ngực Huyền Dạ.

Vệ Thành Trạch: thắt lưng hảo toan...... QAQ

Cảm giác chua xót khó có thể mở miệng, nhất thời làm Vệ Thành Trạch quên luôn những gì mình vừa định nói, chỉ biết ghé vào ngực Huyền Dạ, rầm rì giả đáng thương.

Huyền Dạ cúi đầu nhìn Vệ Thành Trạch, trầm mặc chốc lát liền mở miệng nói: "Nằm úp sấp xuống, ta xoa giúp ngươi một chút."

Nhưng ai biết, sau khi nghe đến lời của Huyền Dạ, nhất thời ngay cả lông đuôi Vệ Thành Trạch cũng đã xù tung lên, bật người chui từ trong lồng ngực Huyền Dạ ra ngoài, lăn lên giường cuộn thành một đoàn: "Không cần! Thắt lưng ta đau lắm!"

Hắn cũng không quên, lần trước Huyền Dạ chính là nói như vậy, sau đó cuối cùng vẫn lại đè hắn ra mà gi gỉ gì gi.

Huyền Dạ:......

Nguyên bản chính chỉ thuận miệng nói vậy, thấy được bộ dáng này của Vệ Thành Trạch, Huyền Dạ đột nhiên lại không muốn dừng tay. Ánh mắt y dừng lại trêи cái đuôi của Vệ Thành Trạch trong chốc lát, cuối cùng dừng lại trêи mặt Vệ Thành Trạch: "Lại đây."

Vệ Thành Trạch: QAQ

Bị ánh mắt như vậy của Huyền Dạ quét qua, Vệ Thành Trạch chỉ cảm thấy da đầu của mình cũng đã có chút tê dại. Hắn bẹp miệng mếu máo, quyết đoán tự vùi mình vào trong chăn, bày ra kháng nghị cùng không phối hợp, về phần kết quả của việc phản kháng ra sao...... Nhìn Vệ Thành Trạch cụp tai ghé trêи giường, trong mắt Huyền Dạ không khỏi mà hiện lên ý cười.

Lần này Huyền Dạ cũng không có tâm tư gì khác, vì lúc trước còn đặc biệt tới quấy rầy Tôn đại phu trong y quán, tay nghề mát xa của y cũng coi như không tồi. Chua xót trêи lưng theo động tác của Huyền Dạ mà thoáng thư hoãn, Vệ Thành Trạch đem mặt chôn trong đêm chăn mềm mại, thoải mái đến mứa nói lầm bầm, nên ngay cả khi quần áo trêи người bị cởi ra cũng không cảm nhận được. Thẳng đến lúc Huyền Dạ tiến - nhập vào thân thể hắn, ghé vào lỗ tai hắn thở gấp nói"Quả nhiên vẫn muốn một ổ mèo con", Vệ Thành Trạch mới nhịn không được phát ra một tiếng nức nở: "Ô...... Đã nói...... sẽ không...... Ân...... Có......"

"Chung quy thì cũng phải thử một lần mới biết được." Lưu lại dấu vết của mình trêи tấm lưng trơn bóng của Vệ Thành Trạch, Huyền Dạ đỉnh thứ kia của mình vào càng sâu bên trong cơ thể Vệ Thành Trạch.

"Hừ......" Hơi ngẩng đầu lên, thừa nhận động tác của Huyền Dạ, ánh mắt của Vệ Thành Trạch có chút mê ly.

Hắn chung quy cứ cảm thấy, lúc làm cái chuyện này, Huyền Dạ quả thực như đổi thành một người khác vậy, lời từ trong miệng thốt ra đều là mấy lời mà ngày bình thường tuyệt đối sẽ không nói. Loại chiếm hữu ɖu͙ƈ đặc biệt này, quen thuộc đến mức làm Vệ Thành Trạch an tâm.

"Diệp......" Nhịn không được thấp giọng- rêи ra tiếng, khóe mắt Vệ Thành Trạch rơi xuống một giọt nước mắt.

"Ân, " Huyền Dạ nhẹ nhàng hôn lên tai Vệ Thành Trạch, khàn giọng đáp, "Ta đây." (Ly: AAAAAAAAAAAAAAA)

Vì hành vi không biết tiết chế của ai kia, Vệ Thành Trạch nằm trêи giường ước chừng phải nửa tháng mới có thể xuống được, Người nguyên bản có thể ở trong trấn này, phỏng chừng cũng đã sớm chạy xa.

Bất quá cũng may đây là cố hương của người kia, cũng không có gì thay đổi, nếu không công sức của hai người trong thời gian dài như vậy cũng liền cứ thế mà uổng phí.

Đương nhiên, cho dù thật sự như thế, Huyền Dạ cũng sẽ hối hận vì những chuyện mà mình đã làm.

Chẳng qua, cũng không biết có phải do bị khi dễ quá ngoan hay không, Vệ Thành Trạch đã liên tục mấy ngày không cho y lên giường ngủ cùng nhau, kết quả lúc trước y trăm phương nghìn kế muốn đạt thành, lúc này lại làm y một chút cao hứng cũng không có.

Lén lút mở một mắt, nhìn Huyền Dạ lạnh mặt ngồi trêи ghế, trêи mặt Vệ Thành Trạch liền hiện ra chút ý cười không thể che dấu được, cái đuôi chổng cao phía sau kia đã biểu hiện đầy đủ tâm tình của hắn.

Giống như đã nhận ra tầm mắt Vệ Thành Trạch, Huyền Dạ mở to mắt nhìn qua bên này, Vệ Thành Trạch vội vàng nhắm mắt lại trở mình, làm ra bộ dáng như thật sự đã ngủ, chỉ là lỗ tai đang run run kia đã tiết lộ rõ ràng tình huống chân thật của hắn.



Trong măt Huyền Dạ hiện lên một tia bất đắc dĩ, nhưng cũng không vạch trần hắn, chỉ đứng dậy đi qua đó, thay hắn nhặt cái chăn đã rơi xuống một nửa trêи mặt đất, dém lại cẩn thận.

Đối với trình độ sợ lạnh của Vệ Thành Trạch, y thập phần rõ ràng.

Cảm nhận được đầu ngón tay của Huyền Dạ lúc thay hắn dém chăn, nhẹ nhàng mà cọ qua da thịt bên gáy, cái đuôi phía sau Vệ Thành Trạch không tự chủ được mà quơ quơ.

Lúc Huyền Dạ xoay người rời đi liền kéo tay áo y lại, Vệ Thành Trạch bẹp miệng mếu máo, cố gắng bài trừ biểu tình không tình nguyện trêи mặt: "Tối nay, cùng nhau ngủ đi."

Cái ghế kia cứng như vậy, ngồi cả đêm chắc chắn sẽ không thoải mái.

Huyền Dạ nghe vậy xoay người, ánh mắt nhìn theo bàn tay Vệ Thành Trạch nắm lấy tay áo y, từng tấc lại từng tấc chuyển lên mặt Vệ Thành Trạch: "Hảo."

—— đương nhiên, buổi tối này, Vệ Thành Trạch lại không thể ngủ an lành.

Sáng hôm sau, Vệ Thành Trạch xoa xoa thắt lưng chua xót của mình, đều đã sắp khóc.

...... Hắn meo meo chứ hắn nói chính là ngủ thật a!!

Huyền Dạ: ân, ta biết.

5438: ha hả.

Nó xem như đã nhìn thấu, dù là Huyền Dạ hay Vệ Thành Trạch, cũng chẳng phải là dạng đơn giản gì cho cam.

Vốn nó còn tưởng Huyền Dạ là một tên ngây thơ, hóa ra công lực dụ người của y cũng chẳng kém Vệ Thành Trạch là bao —— Nó meo meo chứ chẳng lẽ cái bộ dạng thế ngoại cao nhân lãnh tâm lãnh tình lúc đầu, đều là giả vờ sao?!

5438 cảm thấy, nội tâm yếu ớt của nó lại một lần nữa bị thương tổn.

Nó nhìn Vệ Thành Trạch không thấu còn không tính, cư nhiên ngay cả một nhân vật chính có toàn bộ tư liệu mà nó cũng nhìn không thấu... Chẳng lẽ nó càng ngày càng trở nên ngu ngốc rồi?

Trong lòng nhịn không được toát ra ý nghĩ này, trong lòng 5438 nhất thời liền thêm một trận bi thương. Nhưng cố tình Vệ Thành Trạch còn muốn ngay lúc ấy cho nó thêm một đao: "Đừng nói ngươi thông minh chứ."

5438:...... QAQ

A a a a dù sao thì nó cũng phải đổi kí chủ! Những ngày này thực sự không thể vượt qua được a!!

Không để ý tới tiếng kêu rêи của 5438, Vệ Thành Trạch nâng cằm, nghiêng đầu nhìn Huyền Dạ bên người cau mày cẩn thận lấy xương cá, thần sắc nghiêm túc kia, giống như đang tiến hành một nhiệm vụ quan trọng hạng nhất vậy.

Bên môi không khỏi mà hiện ra chút ý cười, Vệ Thành Trạch nhướng đầu sang, một ngụm ăn luôn thịt bò trêи đũa Huyền Dạ, híp mắt, một bộ thích ý.

Cả tửu lâu đều yên tĩnh trong chớp mắt, tầm mắt mọi người đều như có như không mà nhìn về phía hai người. Phải biết trêи đời này đoạn tụ chi phích dù không phải là chuyện không thể cho ai biết, nhưng có thể công khai thân mật trước mặt mọi người như hai người này, lại thực có chút hiếm thấy.

Bất quá hai người Vệ Thành Trạch và Huyền Dạ, một người không thể lý giải ý tứ ẩn chứa trong tầm mắt kia, còn một người căn bản là không thèm để ý đến cái nhìn của người khác, đương nhiên cũng sẽ không có phản ứng đặc thù gì.

Được Huyền Dạ đút sạch một con cá, tâm tình của Vệ Thành Trạch hiển nhiên rất tốt, ngay cả rau cải trêи bàn mà ngày thường hắn ghét bỏ nhất cũng đều cau mày ăn hai miếng, bộ dáng ghét bỏ kia, làm Huyền Dạ cũng không nhịn được mà có chút buồn cười.

Lại bắt đầu xoa xoa cái bụng vì ăn quá nhiều mà có chút khó chịu của Vệ Thành Trạch, hai người nghỉ ngơi chốc lát, mới đi đến Lam Sơn miếu bên ngoài thôn trấn.

Dừng lại ở đây lâu như vậy, Huyền Dạ đương nhiên không thể không làm bất cứ cái gì. Tuy trước mắt còn chưa tìm được tung tích của người kia, nhưng y từ miệng dân bản xứ biết được thân phận của người mà bọn họ truy tra kia.

Đường Niệm, tài tử bản địa từng nổi danh, còn có công danh tú tài.

Chỉ cần theo lời nói cho họn họ biết về nơi này, căn bản cũng chẳng cần tin tức dư thừa gì, tùy tiện tìm một người trong này cũng có thể biết được thân phận của người kia.

Nhưng lại có hạn chế.

Giống như người lúc trước không muốn cho bọn họ biết tính danh của Đường Niệm, nếu Huyền Dạ muốn hỏi thêm tin tức từ miệng những người này, bọn họ lại đều ngậm miệng không nói gì cả, chỉ là bảo y đến Lam Sơn miếu ngoài trấn, nói chỉ cần đến nơi đó là sẽ biết hết thảy

Thái độ của người trong thôn trấn này với Đường Niệm, làm Huyền Dạ không khỏi mà nhăn mi lại. Y có thể nhìn ra được, những người này đối với Đường Niệm không có căm ghét cùng e ngại, càng nhiều lại tựa hồ là một loại chột dạ và áy này không thể che dấu nổi, nên mỗi khi nhắc đến người này, trong mắt bọn họ đều sẽ hiện ra thần sắc thống khổ.

Trêи người người này, nhất định có gì đó kỳ hoặc.

—— sao có thể không có gì được cơ chứ?

Một người có danh xưng tài tử, khảo được công danh tú tài, tiền đồ vô lượng, nếu không có lý do đặc thù nào thì sao có thể đi lên con đường tà tứ tàn nhẫn như thế chứ?

Nếu là một người bình thường, dù muốn tiếp xúc với phương diện này thì cũng đã không dễ dàng, đừng nói đến chuyện hắn còn phải thông thạo những loại thuật pháp tà môn kia.

Nghĩ đến bộ dáng Vệ Thành Trạch và Trương Đằng vì cỗ hương khí kỳ quái kia mà mất đi thần trí phát cuồng, mày Huyền Dạ không khỏi lại thực sâu mà nhíu lại.

Tuy nói trước khi hai người rời đi, Trương Đằng đã cho Vệ Thành Trạch một túi gấm có thể chống lại mùi hương này, nhưng trong lòng Huyền Dạ vẫn có chút bất an. Nói đến cùng, bộ dáng gần chết của Vệ Thành Trạch trước đó đã lưu lại cho y ấn tượng quá mức khắc sâu, làm y thậm chí không thể bình tĩnh mà đối mặt với vấn đề này.

Thở dài, Huyền Dạ quay đầu nhìn thoáng qua con mèo sau khi ăn no đã bắt đầu mệt rã rời, đi đường đều đã bắt đầu lắc qua lắc lại, nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu hắn: "Ngủ một lúc đã."

Vô luận trêи người Đường Niệm kia rốt cuộc đã phát sinh ra chuyện gì, chuyện y có thể làm bây giờ, cũng chỉ là đi đến Sơn Lam miếu ngoài trấn kia kia, tìm tòi "Chân tướng" theo những gì những người kia nói.

Vệ Thành Trạch trừng mắt, bật người liền hiểu được ý định của Huyền Dạ.

Tìm một nơi không người hóa về nguyên hình, Vệ Thành Trạch chui từ đống y phục ra, cọ cọ chui vào bên trong vạt áo của Huyền Dạ.

Nhìn y phục rơi qua một bên kia, Huyền Dạ có chút đau đầu đè mi tâm, cuối cùng vẫn nhận mệnh mà ngồi xổm xuống, nhặt chúng lên thu lại cẩn thận, lúc này mới cầm thiền trượng, đi ra ngoài thôn trấn.

Suy nghĩ của tác giả: (Ly: Xin lỗi tác giả sama, ngàn lần xin lỗi ngài)