Một Trăm Ngày Bên Anh...

Chương 26: LÀ NGƯỜI QUEN



Từ hôm nghe vợ nói về việc Thanh Lam đang dè chừng với " Người đó " nên Lã Huỳnh luôn cẩn thận. Việc làm ăn cũng bình thường không co svaasn đề gì nhưng anh cũng thấp thỏm không yên.

Cảnh sát Lương anh rảnh không?

Tôi đang ở đồn.

Anh thắc mắc chuyến đi du lịch của gia đình, họ có theo dõi không bên Thanh Lam cũng không nói gì chắc cũng không sao. Nhưng anh muốn tìm cảnh sát Lương để tìm hiểu về người đó.

Tôi vừa đi du lịch về nên có quà muốn tặng anh.

Lương cười khẩy một cái, một tên ngày càng biết nịnh nọt. Phan Hải vẫn dặn anh tháng nài cũng phải đòi tiền từ hắn, chắc muốn rút đến khi tên này không còn một đồng cũng đúng vì họ đang giữ thố của hắn mà.

Làm vậy có ổn không, người khác sẽ nghĩ tôi nhận hối lộ mất.

Huỳnh nghe xong mặt đã chả còn cười nổi, nói không biết ngượng nhận tiền từ bao lâu nay còn tỏ ra thanh liêm, chính trực gì chứ.

Cũng lâu ngày muốn uống rượu với anh thôi mà nhưng chắc khó quá !

Được rồi chiều tan làm tôi sang.

Thanh ra ngoài cổng biệt thự ngó nghiêng không thấy bạn mình đâu, lôi điện thoại ra gọi.

Cậu đứng đâu đấy?

Ra rước đi! Tớ thấy cậu rồi nhìn thẳng.

Thanh nhìn theo lời Huyền nói bắt gặp đứng ở cách đó không xa cùng chiếc xe đạp thường đi tới trường. Cô hớn hở chạy sang, hai đứa trèo lên xe rồi đi vào sân nhà. Huyền wow một cái từ lúc đi vào đã tấm tắc khen nhà rộng và đẹp còn trồng nhiều hoa nữa chứ.

Bố mẹ cậu đi đâu hết rồi?

Mẹ tớ đi Spa, còn bố ở công ty. Này hôm trước đi du lịch tớ mua cái này chắc cậu thích.

Đâu tớ muốn xem nhanh lên.

Huyền hí hửng muốn đi xem quà lắm rồi, cái miệng còn nói to nữa làm người hầu liếc nhìn. Hai đứa đi lên lầu. Mấy người họ bắt đầu xúm lại to nhỏ.

Trời ơi bạn cô chủ mà chả giống coi chủ tí nào. Đi vào nhà người ta chả bỏ dép ra. Mồm thì bé bé lại với.

Này ghen tỵ à, cô chủ chúng ta khác bạn cô chủ khác. Cô ghen tỵ vì đứa đấy được cô chủ cho quà chứ gì!

Úi giời quà cô chủ cho tôi còn chưa ăn hết tôi sống ở với cô chủ suốt ngày lo gì bị cướp.

Mấy người cười giòn giã, quản gia từ nãy nghe hết, ho một tiếng. Mấy người hầu cúi cúi.

Quản gia.

Mấy các cô các cậu được nuông chiều quen thân nhỉ?

Lời của quản gia như mắng yêu vậy, đến cả ông bà chủ cô chủ cũng rất tốt với họ, thoải mái nữa. Họ thấy được làm việc ở đây là quá may mắn.

Tôi đi lau đàn cho cô chủ đây ạ.

Tôi đi dọn phòng múa bale cho cô chủ.

Quản gia phì cười vì một tiếng cô chủ, hai tiếng cô chủ.

Đến chiều xe của Lã Huỳnh đi vào cổng.



Quản gia tí tôi có khách, ông chuẩn bị đồ nhắm nhé!

Vâng.

Lên phòng đi tắm rửa thì nghe phòng của con có tiếng cười to khác ngày thường không biết con gái làm gì mà cười to vậy nên gõ cửa. Hai đứa trong phòng cười đau bụng vì xem một bộ phim hài Việt Nam. Nghe tiếng gõ cửa, Thanh đi xuống giường mở cửa.

Bố về rồi ạ?

Con gái làm gì mà vui vậy?

Con xem phim với bạn ạ?

Huỳnh nhìn vào trong phòng thấy một cô bé cầm cái điện thoại cười lăn lộn trên giường không để ý ngoài cửa có sự xuất hiện của ông. Huỳnh gật gật đi khỏi đó. Cô quay lại đi vào phòng xem tiếp với bạn mình.

Chắc công việc cũng ổn nên mới có thời gian đi du lịch nhỉ?

Lương nhìn ngôi nhà một lượt, nói về độ giàu có thì nhà anh vẫn kém xa. Dù hai vợ chồng làm công ăn lương nhưng cũng gọi là đủ sống nên số tiền đút túi từ tên Lã Huỳnh thì anh càng thoải mái chi tiêu. Huỳnh cầm chai rượu vừa mua từ New York về mang đến chỗ phong khách.

Tôi cũng phải cố gắng mới được cơ ngơi này. Cảnh sát Lương cũng thử rượu này xem loại này cũng ngon đấy!

Huỳnh từ từ rót vào chiếc ly thủy tinh mua từ bên đó, đồ mới nhìn thấy là biết ngay. Hai người không cụng ly cứ thứ mà uống. Lương nhận ra điều gì đó nói một câu.

Sao ngon bằng hầm rượu của anh được!

Lời nói sâu xa người ngoài nghe sẽ nghỉ là một lời khen ngợi nhưng thực chất chỉ có hai người họ hiểu. Ánh mắt đối phương nhìn nhau như sự chiến đấu của kẻ thù. Huỳnh nhếch khóe miệng đặt ly rượu xuống bàn.

Anh cứ khen như vậy tôi ngại đó.

Có phải ông chủ không nhắc nên anh quên mình có bổn phận gì không?

Ông chủ, đến cả mặt tôi còn chưa thấy, tên tuổi không biết thì tôi quên cái gì.

Lã Huỳnh giọng nói vẻ khó chịu ra mặt, giết người đã giết ông ta không cần động tay, tiền còn phải hàng tháng " trả lương " cho tên này. Người thua thiệt là anh mới đúng.

Thái độ của anh sẽ giết chết anh đấy. Anh sẽ không thể biết mặt ông chủ đâu nên đừng gọi tôi đến để xin thông tin gì.

Nghĩ đến 20 năm trước gia đình Lã Huỳnh đã giàu có sẵn từ đời bố mẹ hắn. Bố mẹ hắn thì không coi ai ra gì nên mới không muốn anh trai Phan Hải yêu đương với con gái họ.

Dù gì đến nhà chơi, nhà có ai mất không để tôi thắp hương một cái!

Cảnh sát Lương cũng không phải vừa, trêu chọc hắn mới thỏa lòng. Lã Huỳnh nghe ra thì nghĩ tên đó muốn khơi lại chuyện cũ vừa xảy ra nên không nói gì.

Cậu về nhé. Hôm nào gặp tiếp.

Hôm nay vui ghê nhỉ, cái đoạnh anh ta thả bom làm mình cười muốn chết. Haha

Hai người vừa nói vừa cười đi xuống cầu thang, làm hai người đàn ông ngước nhìn. Nhận ra có điều gì bất thường hai bạn trẻ nhìn chỗ phòng khách.

Bố đi làm về rồi ạ. Cháu chào chú ạ!

Thanh mỉm cười nhìn cảnh sát Lương, còn anh thì nhìn cô con gái sao lại ở đây.

Bố, bố quen bố của Thanh ạ.

Huyền chạy ngay đến chỗ hai người uống rượu. Thanh không ngờ đó là bố của bạn mình. Lã Huỳnh thì cũng ngạc nhiên.

Ừ, con đi chơi không xin phép ai à?



Con.

Huyền ấp úng không biết nói như nào. Thanh nhận ra vẻ trách mắng của người đàn ông.

Huyền cũng chỉ đến chỗ cháu chơi thôi, bọn cháu không đi chơi lung tung chỗ khác. Chú quen biết bố cháu nên lần sau Huyền có đến đây chú cứ yên tâm ạ.

Thanh mỉm cười nhìn Huyền nháy mắt. Lương nhìn con gái Lã Huỳnh nhận ra trẻ con thì biết gì chứ.

Thôi cũng muộn rồi chúng tôi về!

Cầm chai rượu này về làm quà tôi đi du lịch.

Lương nhìn chai rượu giật giật khóe môi nhưng cũng nhận lấy.

Tớ về nhé. Cháu chào chú cháu về.

Ừ.

Huỳnh vẻ mặt giễu cợt, hóa ra đó là con gái tên cảnh sát kia. Từ hôm con gái anh đưa địa chỉ đến nhà bạn chơi anh đã biết đấy là nhà cảnh sát Lương nhưng không nghĩ con bé đó lại giống bố nó như vậy chả ý tứ, ngoan ngoãn như con gái mình. Anh vuốt đầu con gái.

Hóa ra đó là bạn mà con hay đến chơi sao?

Đúng rồi bố. Bố vẫn sẽ cho con đến nhà Huyền chơi chứ. Bố mẹ bạn ấy suốt ngày bận bịu, không có thời gian quan tâm bạn ấy.

Ừ, gọi đến nhà mình chơi cũng được.

Thanh vui mừng ôm lấy bố. Cảnh sát Lương còn chưa xả giận xong anh còn muốn đá xoáy tên đó lâu lâu mới gặp mặt mà. Người họ Lã chả ra làm sao!

Bố của Lã Thanh cũng tốt thật, tặng bố cả chai rượu mua từ New York.

Con bé sờ sờ cái chai vẻ mặt thích thú. Anh thì tức lắm rồi, oan gia quá mà không ngờ cái đứa làm con gái vui vẻ suốt ngày là con gái tên đáng ghét kia.

Nhìn vậy nhưng không phải vậy! Con còn bé đừng vội đánh giá ai đó.

Cô ngớ ngẩn không hiểu bố nói cái gì, ẩn ý quá gì mà nhìn vậy nhưng không phải vậy...

Con đừng nói với mẹ là bố được tặng rượu đấy!

Sao ạ? Được người ta quý mới tặng.

Mẹ con không thích bố uống rượu đâu.

Hóa ra là lí do này, bố luôn quan tâm mẹ âm thầm như vậy, cô cũng ước về sau mình sẽ gặp được một chàng trai ngầu, mạnh mẽ như bố ngoài lạnh trong nóng như chai rượu này. Bên ngoài sờ có vẻ mát lạnh đó nhưng mỗi giọt rượu lại vô cùng nóng bỏng làm người ta say mê.

Haha.

Lương giật mình không biết con gái bị làm sao mà tự nhiên cười như vậy. Nói say rượu thì anh phải say mới đúng nó có uống giọt rượu nào đâu. Hay là con bé bị ma nhập cũng nên dù gì nhà đó cũng xảy ra án mạng mà. Dừng xe lại đỗ vào lề đường.

Này con bị làm sao đấy?

Con đang vui thôi. Haha

Cô cứ nghĩ sự ví von của mình cũng hay phết nên tự nhiên cười thế mà.

Con bị chập mạch à.

Anh thở phào, con gái anh đúng là không bình thường mà. Nãy đến nhà Lã Huỳnh anh đi ô tô còn xe đạp của con gái lại phải cho vào cốp. Lúc đó chỉ nhấp một ngụm nên chắc nồng độ cồn vẫn cho phép lái xe được.