Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 24: Về nhà



Sau khi từ biệt Thái sư gia, Tống Thiêm Tài dìu Triệu Ngôn Tu rời khỏi nha môn. Triệu Ngôn Tu bình tĩnh nhìn lại nha môn, cuối cùng mới mở miệng nói với Tống Thiêm Tài câu nói đầu tiên: "Tống tú tài, ân tình hôm nay, ngày sau tất báo."

Nói xong lập tức định bỏ của chạy lấy người. Tống Thiêm Tài nhanh chóng đuổi theo, ngăn y lại nói: "Triệu Ngôn Tu, ngươi định đi đâu? Một tên nhóc choai choai như ngươi không thân không thích, còn sống chết muốn ở lại nơi này, chẳng phải là khiến người sốt ruột sao?"

Triệu Ngôn Tu mím môi, nhìn ánh mắt sốt sắng của Tống Thiêm Tài, cuối cùng vẫn mở miệng giải thích: "Tống tú tài cao thượng, cứu ta khỏi khốn cảnh, ta lại không thể ăn vạ Tống tú tài. Hiệp ân dĩ báo*, cha ta ở dưới có biết cũng sẽ không an tâm. Tống tú tài, ngươi làm đã đủ nhiều, ân tình ta xin nhận, nhưng lại không thể tiếp tục phiền toái ngươi."

*Hiệp ân dĩ báo: thi ân để được người khác hồi báo. Trái nghĩa với "vô tư hiến ân cần".

Tống Thiêm Tài nghe hiểu ra, Triệu Ngôn Tu này tuổi còn nhỏ nhưng lòng tự trọng ngược lại rất cao. Đây là không muốn liên lụy hắn, chỉ sợ cũng là nhìn ra hắn xuất thân bình thường, đưa y trở về sẽ gia tăng gánh nặng đây mà. Xem ra mấy ngày này đã ảnh hưởng rất lớn tới Triệu Ngôn Tu, khiến y tuổi tác còn nhỏ, trong lòng lại nhiều lo lắng đến như vậy.

Tống Thiêm Tài cười nói: "Nếu ta nói muốn chăm sóc ngươi, đương nhiên là sẽ nói được làm được. Ngươi cũng không cần sợ ta khó xử, nhà ta có chút tài sản, cha mẹ hiền lành, còn có một đứa bé hai tuổi, đều là người dễ ở chung. Ngươi về với ta, ta cũng không phí công nuôi dưỡng ngươi. Ta mở quán trà, ngươi trợ giúp ta việc vặt. Chờ ngươi lành thương, có năng lực tự lập, ta sẽ để ngươi rời đi. Bằng không, ta sợ là thẹn với ân tình của tiên sinh."

Nói xong, không đợi Triệu Ngôn Tu nói thêm gì, hắn tiến lên đỡ y rời đi. Triệu Ngôn Tu bị khoá cánh tay, biết được Tống Thiêm Tài là thiệt tình thực lòng muốn giúp y. Y tự nhận không phải kẻ không biết tốt xấu, Tống Thiêm Tài đối đãi y như thế, y lại cự tuyệt thì chính là làm kiêu.

Cứ thế, Tống Thiêm Tài đưa Triệu Ngôn Tu tới hiệu thuốc trấn trên. Thịt trên mông Triệu Ngôn Tu có chỗ đã nát, đại phu dùng dao khoét phần thịt thối cho Triệu Ngôn Tu, Tống Thiêm Tài ở bên cạnh nhìn thôi đã cảm thấy nhức nhối. Triệu Ngôn Tu đầu ứa ra mồ hôi lạnh, nhưng hừ cũng chưa hừ lấy một tiếng. Chờ đại phu làm xong, cả người Triệu Ngôn Tu đều trở nên vô lực, sắc mặt nhìn tái nhợt đến cực điểm.

Bôi kim sang dược, băng bó vết thương kỹ lưỡng cho y xong, Tống Thiêm Tài nhờ đại phu trông chừng Triệu Ngôn Tu một lát, hắn tới Đỗ chưởng quầy nơi đó chuẩn bị mượn ít tiền trả phí thuốc men. Nói một tiếng với Triệu Ngôn Tu, hắn liền tới chỗ Đỗ chưởng quầy.

Thuyết minh ý đồ với Đỗ chưởng quầy xong, Đỗ chưởng quầy còn tính sảng khoái, ngay tại chỗ lấy ra năm lượng bạc cho Tống Thiêm Tài. Tống Thiêm Tài áng chừng tiền thuốc men là hai lượng, còn dư lại ba lượng, để riêng tiền mướn xe bò ra, Tống Thiêm Tài tới tiệm vải mua vải, chuẩn bị nhờ Trần Quế Chi may cho Triệu Ngôn Tu mấy bộ quần áo. Lại mua thêm một cái chăn để lót trên xe bò, như vậy có thể khiến Triệu Ngôn Tu thoải mái hơn chút.

Nhớ ra bây giờ đã là giữa trưa, Tống Thiêm Tài mua chút thức ăn tới y quán cho Triệu Ngôn Tu. Đưa cho đại phu đơn thuốc, lại mua dược liệu xong, Tống Thiêm Tài liền tìm chiếc xe bò, trả giá cao một trăm văn chạy nhanh về Tống gia thôn, đưa đến cửa nhà.

Trải chăn bông vừa mua lên trên, đỡ Triệu Ngôn Tu ngồi xong, Tống Thiêm Tài mới hô cho xa phu bắt đầu đi.

Đến trước cửa nhà, Tống Đại Sơn vừa thấy Tống Thiêm Tài mang theo người trở về, nhưng trông lại có vẻ như là đang bệnh, trong lòng không khỏi nghĩ thầm. Nhi tử nhà hắn không phải là đại phát thiện tâm, mang theo một người đáng thương trở lại đấy chứ.

Trần Quế Chi thì trực tiếp hơn nhiều, chạy thật nhanh ra ngoài. Tống Thiêm Tài vừa thấy Trần Quế Chi bèn lập tức hô: "Nương, ngươi tới vừa lúc. Đây là Triệu Ngôn Tu, con trai tiên sinh của ta, Triệu Tài Thanh. Giờ trên mông y có thương tích, nương mau giúp một chút, lấy vải này may cho y mấy bộ quần áo, ta dìu y vào phòng."

Triệu Tài Thanh là người ra sao, Trần Quế Chi cũng biết, Tống Thiêm Tài có thể nguyên vẹn trở về đều nhờ hắn lao tâm. Ân tình lớn như vậy, Trần Quế Chi chỉ hận không thể lập bài vị trường sinh cho hắn. Vừa nghe thiếu niên mồ hôi đầy đầu, sắc mặt tái nhợt này là con trai ân nhân, thái độ của nàng lập tức nhiệt tình vạn phần.

Tống Đại Sơn cũng nghe ra, lập tức tới phụ Tống Thiêm Tài. Tống Thiêm Tài đỡ Triệu Ngôn Tu vào phòng mình. Kỳ thật, hắn vốn định cho Triệu Ngôn Tu ở trong phòng của Tống Tiến Bảo, nhưng nghĩ đến chỗ đó đã bị Trần Quế Chi dùng để chứa tạp vật, một chốc một lát không thu dọn xong ngay được, bèn đưa vào phòng mình trước. Chờ thu thập xong, Tống Thiêm Tài lại cảm thấy cứ để y ở đó thì tốt hơn.

Rốt cuộc, với tính bất công của Trần Quế Chi, phòng của hắn chính là phòng lớn nhất trong cái nhà này, mà là chủ thì luôn muốn lấy thứ tốt nhất ra chiêu đãi khách. Triệu Ngôn Tu ở trong tù đã một thời gian, trên người bẩn đến không nỡ nhìn. Nhìn giường đệm sạch sẽ, chính y ngược lại ngượng ngùng ngồi lên.

Tống Thiêm Tài cũng nghĩ tới, xuống bếp bưng nước ấm vào phòng, muốn giúp đỡ Triệu Ngôn Tu rửa mặt chải đầu. Triệu Ngôn Tu có chút thẹn thùng, Tống Thiêm Tài nhìn bộ dạng biệt nữu hiếm hoi của Triệu Ngôn Tu, nén xuống xúc động muốn cười to vài tiếng, mau chóng giúp y chà lưng, lau qua thân thể, còn lại để tự y lau sạch. Cuối cùng, thay áo trong của Tống Thiêm Tài, dìu y lên trên giường.

Chờ Triệu Ngôn Tu nằm ổn định trên giường, Tống Thiêm Tài mới đi tới phòng Trần Quế Chi.

Hai lão cũng đang chờ Tống Thiêm Tài giải thích cho bọn họ. Tống Thiêm Tài vừa vào lập tức đóng cửa lại, sau đó kể đại khái sự tình của Triệu Ngôn Tu, lược qua mấy đoạn y đánh gãy tứ chi Triệu Tài Hưng, chỉ hàm hồ nói y tuổi trẻ khí thịnh, tới Triệu gia náo loạn một trận. Hắn tránh nặng tìm nhẹ cũng là sợ Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi tư tưởng truyền thống, biết được Triệu Ngôn Tu đánh gãy tứ chi của chú ruột sẽ không thoải mái trong lòng.

Nếu hắn đã tiếp nhận nhóc Triệu Ngôn Tu này thì nhất định phải chăm sóc cho y thật tốt. Tống Thiêm Tài và Trần Quế Chi tuy rằng mỗi người đều có khuyết điểm, nhưng đã đối đãi tốt với ai thì quả thật không chút nào hàm hồ. Tống Thiêm Tài hy vọng Triệu Ngôn Tu có thể ở Tống gia trải qua thật vui vẻ, vừa dưỡng khoẻ thân mình, đồng thời cũng có thể xoá mờ thương tổn tinh thần.

Trần Quế Chi sau khi nghe xong thổn thức không thôi, đối với Triệu Ngôn Tu càng thêm thiện tâm quá độ, cảm thấy đứa nhỏ của ân nhân thật sự quá đáng thương. Nàng phải đối xử thật tốt với đứa nhỏ kia, bằng không sẽ có lỗi với ân đức của Triệu đại ân nhân dành cho Tống gia bọn họ. Tống Đại Sơn lại càng không cần phải nói, vốn có chút tâm địa Bồ Tát, nghe Tống Thiêm Tài diễn thuyết một tràng dài đầy cảm xúc, hắn lập tức nói thẳng với Tống Thiêm Tài phải chăm sóc Triệu Ngôn Tu thật tốt, không được phép bạc đãi y.

Đạt được hiệu quả mình mong muốn, Tống Thiêm Tài cực kỳ vừa lòng. Sau đó, hắn lại thống nhất với lão phu thê Tống gia, nói với bên ngoài Triệu Ngôn Tu là con trai của ân sư Tống Thiêm Tài. Bởi vì cha mẹ không còn, Tống Thiêm Tài đã được ân sư phó thác giúp đỡ chăm sóc y một vài.

Cứ như vậy, dựa vào sự hàm hồ của người trong thôn đối với cử nhân lão gia, bọn họ đối đãi Triệu Ngôn Tu sẽ không chút nào dám chậm trễ. Tống Thiêm Tài không muốn Triệu Ngôn Tu sống ở Tống gia bị người ta nói này nói nọ, đương nhiên phải sớm an bài thỏa đáng.

Cuối cùng, Tống Thiêm Tài nói, đợi ngày mai mở cái từ đường trong nhà, đặt bài vị của Triệu Tài Thanh và phu nhân lên thờ kính, cũng coi như cho Triệu Ngôn Tu cái để an ủi. Tống Thiêm Tài cảm thấy, dựa theo tính tình của Triệu Ngôn Tu, cho dù hy vọng có thể ngày ngày thăm viếng cha mẹ mình, nhưng sợ ở Tống gia không tiện, để không phiền toái Tống gia y sẽ không lên tiếng yêu cầu.

Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn không cảm thấy sao hết. Vốn dĩ Trần Quế Chi còn muốn lập một cái bài vị trường sinh cho Triệu Tài Thanh, Triệu Ngôn Tu có hiếu tâm, hai vợ chồng Tống Đại Sơn càng nhìn càng thấy vừa lòng. Đối với người có chút tuổi mà nói, đứa nhỏ có hiếu tâm luôn khiến người yêu thương hơn vài phần. Bọn họ đối với Triệu Tài Thanh chỉ có cảm kích, bình sinh lại chưa làm qua chuyện gì trái với lương tâm, đối với đặt hai cái bài vị ngược lại không có kiêng kỵ. Thậm chí, Trần Quế Chi cảm thấy chờ khi Triệu Ngôn Tu khoẻ lại, vợ chồng Triệu Tài Thanh nếu như có linh hẳn sẽ phù hộ nhà bọn họ mới đúng.

Cuối cùng, Trần Quế Chi đi nấu cơm, Tống Đại Sơn thì đi trả tiền cho Đỗ chưởng quầy.

Triệu Ngôn Tu ngủ ở trên giường. Y võ công cao cường, hai phòng của Tống gia chỉ cách nhau một bức tường, cho dù Tống Thiêm Tài đóng kín cửa sổ, Triệu Ngôn Tu vẫn nghe được rõ ràng những gì Tống Thiêm Tài nói với Tống gia lão phu thê. Trong lòng y đối với sự chu toàn và thiện ý của Tống Thiêm Tài cảm động không thôi, cũng hạ quyết tâm phải ở Tống gia sinh hoạt thật tốt, không cô phụ một phen tâm ý của Tống Thiêm Tài.

Tống Tiểu Bảo ở trong phòng Trần Quế Chi tỉnh ngủ, nhảy xuống giường rồi mơ màng bám tường chạy vào phòng Tống Thiêm Tài. Sờ đến giường của Tống Thiêm Tài, Tống Tiểu Bảo bò lên, mắt nhỏ nhíu lại, không thèm nhìn người đã lăn vào trong ổ chăn.

Triệu Ngôn Tu nhìn một nhóc củ cải mơ mơ màng màng mở cửa, lại mơ mơ màng màng bò vào ổ chăn của mình. Nhìn Tống Tiểu Bảo ngủ chảy nước miếng, Triệu Ngôn Tu bỗng nhiên nở nụ cười. Đứa trẻ không tim không phổi thật là khờ đến chọc người yêu thương. Y dém chăn cho Tống Tiểu Bảo, thả nhẹ hô hấp. Nhìn Tống Tiểu Bảo ngủ say sưa, y cũng buông tâm tư, bắt đầu ngủ theo.

Tống Thiêm Tài bưng bánh sữa dê và chè đậu đỏ vào phòng thì nhìn thấy một lớn một nhỏ đầu kề đầu, đang ngủ say. Hắn cũng không lên tiếng, bưng đồ lui ra ngoài. Vừa nãy nhìn hai bọng mắt của Triệu Ngôn Tu đều sắp đuổi kịp gấu trúc, hẳn nên để y nghỉ ngơi nhiều hơn mới phải. Còn Tống Tiểu Bảo cọ ngủ, Tống Thiêm Tài tỏ vẻ, hôm nay Tống Tiểu Bảo ngủ quá nhiều, cho nên bị cắt một bữa sữa dê.

Chờ Tống Tiểu Bảo ngủ no rồi, mở to mắt, nhìn thấy một đại ca ca xa lạ ngủ ở bên cạnh mình, nó ngẩn ngơ chưa phản ứng lại kịp. May mắn Tống Thiêm Tài ở bên cạnh nhìn, nhanh chóng bế Tống Tiểu Bảo lên, suỵt một cái với nó, ra cửa phòng mới nói: "Người bên trong là Triệu thúc thúc, y về sau sẽ ở cùng với Tiểu Bảo. Y sẽ đưa Tiểu Bảo đi chơi, sẽ làm món ngon cho Tiểu Bảo, còn có thể kể chuyện cho Tiểu Bảo nghe. Tiểu Bảo có thích hay không?"

Tống Tiểu Bảo nghe Tống Thiêm Tài nói nhiều chỗ tốt như vậy, ngây ngô gật đầu nói: "Thích."

Tống Thiêm Tài tựa như con sói dụ dỗ khăn quàng đỏ, tiếp tục lừa dối Tống Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo là chủ nhân trong nhà, chủ nhân chiếu cố khách nhân là chuyện đương nhiên. Về sau Tiểu Bảo có thể giúp đỡ cha chiếu cố Triệu thúc thúc được chứ?"

"Có thể!" Tống Tiểu Bảo lại gật gật đầu.

Tống Thiêm Tài nhìn bộ dáng ngốc manh của Tống Tiểu Bảo, vui vẻ hôn Tống Tiểu Bảo một cái, thầm nghĩ: Con của hắn chính là thích giúp đỡ mọi người, sao lại có thể đáng yêu như vậy chứ! Vẫn là gen quá tốt, trời sinh thông minh, không còn cách nào haiz.

Triệu Ngôn Tu kỳ thật ngủ không sâu, Tống Tiểu Bảo ở trên giường vừa động y đã tỉnh. Nhưng y sợ Tống Tiểu Bảo khóc, không biết dỗ nên đành giả vờ ngủ. Nghe Tống Thiêm Tài ở ngoài cửa nói chuyện với Tống Tiểu Bảo, Triệu Ngôn Tu nghĩ, đưa Tiểu Bảo đi chơi, công việc này y có thể làm. Dường như đã tìm ra tác dụng của mình, Triệu Ngôn Tu lại ngủ tiếp.

Chờ cơm chiều nấu xong, ngửi mùi cơm, Triệu Ngôn Tu mới dậy. Tống Thiêm Tài giúp y mặc áo ngoài, đỡ Triệu Ngôn Tu ra ăn cơm. Ngồi trên chiếc ghế đã trải một lớp đệm thật dày, nhìn vải dệt hẳn là Trần Quế Chi buổi chiều vừa mới làm xong, Triệu Ngôn Tu chưa nói cái gì, nét cười trên mặt lại càng nhiều.

Cơm chiều Trần Quế Chi lấy món kho trong nhà mỗi thứ một ít, lại làm đầu sư tử thanh đạm, còn giết một con gà mái già hầm canh cả một buổi trưa, bày kín một bàn. Trần Quế Chi múc cho Triệu Ngôn Tu và Tống Tiểu Bảo một chén canh gà trước, chia hai cái gà đùi cho Triệu Ngôn Tu và Tống Tiểu Bảo mỗi người một cái, sau đó mới múc canh cho những người khác. Tống Thiêm Tài được hai cái cánh gà, nàng vớt cho mình đầu, chân, cổ, còn phao câu và phần lân cận thì cho Tống Đại Sơn.

Tống Thiêm Tài nhìn Trần Quế Chi quy Triệu Ngôn Tu về đãi ngộ giống như Tiểu Bảo, trong lòng cảm thấy buồn cười, nghĩ vậy chẳng lẽ chính là em bé to xác? Chẳng qua, hắn cũng chỉ có thể trong lòng trộm vui vẻ một chút, nếu như bị Trần Quế Chi biết được, sợ là sẽ ghì hắn một trận.

Một bữa cơm trong sự nhiệt tình của Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn không ngừng gắp đồ ăn cho Triệu Ngôn Tu vượt qua. Tống Thiêm Tài nhìn bộ dạng thịnh tình không thể chối từ của Triệu Ngôn Tu cứng rắn chống đỡ ăn hết, sợ y ăn quá no, đành phải ngăn đón Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn nhiệt tình quá mức, lại giúp đỡ Triệu Ngôn Tu san sẻ một ít mới coi như ăn xong.

Cơm nước xong, Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn lại bắt đầu bận rộn chuẩn bị ngày mai mở quán trà. Hôm nay buôn bán thật sự quá tốt, qua buổi trưa đã bán hết, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi đành phải đóng cửa trở về. Cho nên, buổi tối riêng đầu heo đã có năm cái, nồi trong nhà thật sự không đủ.

Tống Thiêm Tài và Tống Đại Sơn ngẫm nghĩ, chọn tới quán trà làm, Trần Quế Chi mang theo đệm chăn, tính toán cùng Tống Đại Sơn thủ ở chỗ đó, ngày mai cũng dậy sớm hơn làm thêm ít thức ăn. Kỳ thật, bình thường mỗi khi phải gác đêm đều là Tống Thiêm Tài và Tống Đại Sơn đi, nhưng hôm nay trong nhà có Triệu Ngôn Tu, Tống Thiêm Tài cuối cùng bèn ở lại.

Giúp đỡ chuẩn bị đầu lợn và thịt kho xong, ý nghĩ phải thuê người của Tống Thiêm Tài càng thêm mãnh liệt. Chỉ dựa vào người trong gia đình, rõ ràng không theo kịp nhu cầu của quán trà.

Về đến nhà, Tống Tiểu Bảo đang hưng phấn khoe khoang đồ chơi của mình với Triệu Ngôn Tu. Nhìn ngựa gỗ nhỏ và búp bê đất bị kéo ra trước giường, Tống Thiêm Tài bỗng thấy hơi đau đầu. Một người điệu thấp không thích khoe giàu như hắn sao lại dạy ra một Tống Tiểu Bảo thích khoe khoang như vậy nhỉ, chẳng lẽ là vật cực tất phản? Được rồi, vị này hẳn đã quên chuyện hắn vừa có tiền đã làm nhà giàu mới nổi.

Tống Tiểu Bảo cũng không biết trong lòng cha nó nghĩ gì. Vừa thấy cha, nó đã cười ngây ngô, làm nũng muốn ôm một cái, lập tức quên sạch sẽ người vừa mới cùng nó chơi nửa ngày mệt không đến không xong Triệu Ngôn Tu.
— QUẢNG CÁO —