Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 5: Diễn kịch



Nương của Phùng Kim Hoa Lưu thị ngồi ở trên ghế chơi đùa với cháu ngoại mình. Nhìn Tống Tiến Bảo đi tới đi lui, bộ dạng tựa hồ có tâm sự trong lòng, mụ cũng phát bực theo, ném cho Phùng Kim Hoa một ánh mắt, bảo ả đi theo vào trong phòng.

Lưu thị không phải người nơi này, quê quán mụ gặp nạn đói, chạy nạn tới đây. Cha Phùng Kim Hoa Phùng Đại Thành là hộ nghèo nổi danh ở Phùng gia thôn, hai mươi mấy vẫn còn độc thân khiến cho lão nương nhà hắn mỗi ngày đều cảm thấy đau lòng. Người một nhà Lưu thị lưu lạc bên ngoài, cha mẹ bèn muốn gả Lưu thị đi để đổi chút lương thực cầm hơi.

Nương Phùng Đại Thành thấy Lưu thị bộ dạng đoan chính, bèn hung hăng phân một phần lương thực trong nhà để đổi lấy con dâu. Bởi vậy, tuy Lưu thị không có nhà mẹ đẻ nhưng địa vị ở Lưu gia cũng không thấp, nguyên nhân là vì mụ vừa vào cửa đã sinh Phùng Kim Hoa, ngay sau đó lại sinh thêm hai trai một gái.

Nhưng cũng vì vậy mà mụ bị chị em dâu trong nhà không vừa mắt. Lưu thị xem như có tâm kế, mình thì không tranh, nhưng lại dạy con trai con gái giúp mình tranh, bởi vì mẹ của Phùng Đại Thành mặt mũi con dâu có thể không cho, nhưng mặt mũi của cháu trai cháu gái lại nhất định sẽ cho.

Kể từ đó, cuộc sống của Lưu thị trải qua đầy thoải mái, nhưng cuối cùng lại dạy trưởng nữ Phùng Kim Hoa thành tính tình đanh đá ngang ngược. Năm đó, cuộc sống của Phùng gia thật sự không quá tốt, Lưu thị nhìn trúng một hộ đưa lễ hỏi cao, tính toán gả Phùng Kim Hoa qua đó để đệ đệ ả có tiền đón dâu.

Phùng Kim Hoa không muốn đi làm vợ kế, lại phát hiện Tống Tiến Bảo có ý với mình, vì thế, ả bèn nói với cha mẹ phải gả cho Tống Tiến Bảo. Lưu thị và Phùng Đại Thành ban đầu không chịu. Rốt cuộc Tống Tiến Bảo là con nuôi của Tống gia, Tống gia lại có con ruột, gả cho Tống Tiến Bảo rồi thì có thể vớt được cái gì tốt?

Nhưng Phùng Kim Hoa lại không muốn từ bỏ, Lưu thị không còn cách nào đành phải đi tìm hiểu Tống Tiến Bảo một hồi. Lúc này mới phát hiện, tuy rằng Tống Tiến Bảo là con nuôi, nhưng Tống gia chịu đưa gã đi học, lại tìm cho gã công việc tiểu nhị ở tửu lâu, điều kiện như vậy ở mấy thôn xung quanh đều là hiếm có khó được. Hơn nữa, con ruột của Tống gia là người đọc sách khoa cử, chú ý nhất là thanh danh nhân nghĩa, dù thế nào cũng sẽ không để vị đại ca trên danh nghĩa này chịu thiệt.

Vì thế, Lưu thị cũng bèn đồng ý. Chẳng qua, trong lòng mụ lo lắng Tống Tiến Bảo là con nuôi về sau không được hai vợ chồng già Tống gia thích, không chiếm được gia nghiệp Tống gia. Vì thế, mụ thường xuyên nói cho Phùng Kim Hoa phải tự mình hiểu rõ, thời điểm nên tranh ngàn vạn đừng chịu thiệt. Dù sao Tống gia ưa thanh danh, nếu như không vừa ý Phùng Kim Hoa, Phùng Kim Hoa sẽ lập tức làm ầm lên.

Đặc biệt là ban đầu bọn họ thử thách mười lượng bạc lễ hỏi. Mới chỉ thả ra bên ngoài chút tiếng gió, hai vợ chồng già Tống gia còn không phải ngoan ngoãn đưa bạc tới, làm Phùng gia và Phùng Kim Hoa nếm được ngon ngọt. Cho nên mấy năm nay, dựa vào Phùng Kim Hoa la lối khóc lóc, Tống Tiến Bảo không chỉ không cần trợ cấp tiền bạc cho Tống gia, còn có thể ở Tống gia ăn ngon uống tốt.

Phùng Kim Hoa tuy rằng không phục Tống Thiêm Tài, nhưng thấy Tống Thiêm Tài sắp làm quan, Phùng Kim Hoa về sau còn trông cậy vào Tống Thiêm Tài dìu dắt một nhà bọn họ nên đương nhiên không dám quá mức. Nhưng chuyện lần này vừa ra, Tống Thiêm Tài khoa cử không thành, chuẩn bị phải trở về Tống gia làm ruộng.

Phùng Kim Hoa ngang ngược đến mấy cũng biết được phần lớn sản nghiệp Tống gia sẽ không rơi vào tay vợ chồng bọn họ. Điều này làm cho Phùng Kim Hoa không thể chịu đựng nổi. Rõ ràng Tống Tiến Bảo cũng là con của Tống gia, họ Tống, lại còn là trưởng tử, vì cái gì lại bị Tống Thiêm Tài chèn ép, còn không phải là khi dễ Tống Tiến Bảo là con nuôi? Nhưng nếu Tống gia đã cho Tống Tiến Bảo họ Tống thì hắn cũng phải là người của Tống gia chứ? Nào có thể có hai loại đối đãi?

Cho nên, ngay khi phát hiện Lưu Thải Liên có dị hướng, Phùng Kim Hoa đã thờ ơ mặc kệ, thậm chí giúp đỡ lấp liếm, hạ quyết tâm phải vui vẻ đứng xem trò cười của Tống Thiêm Tài, đỡ cho đến lúc đó Tống Thiêm Tài ỷ vào cái thân phận tú tài công khiến người trong thôn thiên vị hắn.

Hơn nữa, Phùng Kim Hoa còn trộm hết tiền bạc của hai vợ chồng già Tống gia. Ả nghĩ rất đẹp, đây là tiền của Tống gia, bọn họ đều là con của Tống gia, dù sao số tiền này đều sẽ là của bọn họ, ả chỉ là cầm trước mà thôi. Đây cũng là vì đề phòng hai lão phu thê Tống gia bất công với bọn họ.

Không nghĩ tới ông trời cũng đang giúp bọn họ. Tên ma ốm Tống Thiêm Tài kia thế nhưng sắp chết. Ả không biết trước khi Tống Thiêm Tài té xỉu có nghe được những gì ả nói với nương không. Vì vậy, ả không định để Tống Thiêm Tài tiếp tục sống khiến bọn họ thêm ngột ngạt. Dù sao cũng không phải bọn họ hại Tống Thiêm Tài. Nhìn cái bộ dạng bệnh dầm dề này của Tống Thiêm Tài, uống thuốc hay không cũng chẳng có quan hệ gì.

Phùng Kim Hoa sợ hai vợ chồng Tống gia trở về nhìn thấy Tống Thiêm Tài không còn thở sẽ giận chó đánh mèo với bọn họ, bèn cùng Tống Tiến Bảo bồng bế con về nhà mẹ đẻ.

Lưu thị đương nhiên là biết chuyện phát sinh ở Tống gia, nhưng bộ dạng đứng ngồi không yên kia của Tống Tiến Bảo khiến trong lòng Lưu thị cũng thấy hơi phiền, lúc này mới gọi con gái vào nói nhỏ: "Kim Hoa, ngươi xem nam nhân nhà ngươi kìa. Nếu như tên ma ốm ở nhà ngươi đi, bộ dạng này của hắn không phải sẽ khiến người khác hoài nghi sao? Các ngươi lại không thương thiên hại lí, Tiến Bảo đúng là tâm quá tốt."

Phùng Kim Hoa bị Lưu thị nhắc nhở như vậy, ngẫm nghĩ thấy cũng đúng. Tống Đại Sơn dễ lừa gạt, Trần Quế Chi lại không phải ăn chay. Bởi vì mình không muốn cho vay tiền, ánh mắt Trần Quế Chi mấy ngày này nhìn ả đều lạnh lùng. Nếu như bị bà ta bắt được nhược điểm, nói không chừng bà ta sẽ đuổi cả nhà ả ra ngoài đường. Rốt cuộc, ma ốm không phải còn để lại một đứa con trai sao.

Nghĩ vậy, Phùng Kim Hoa bèn chuẩn bị đi khuyên Tống Tiến Bảo. Vừa mới ra ngoài đã thấy Tống Đại Hải bước vào cửa. Phùng Kim Hoa lập tức nghĩ đến, là ma ốm đi rồi, đây là tới báo tang?

Kiềm chế cơn mừng thầm trong lòng, Phùng Kim Hoa tiếp đón Tống Đại Hải: "Đại bá, sao bá lại đến đây? Trong nhà xảy ra chuyện gì? Vừa nãy nhà mẹ đẻ của ta có việc nên mới trở lại một chuyến. Nếu biết trong nhà có việc, chúng ta dù như thế cũng sẽ không ra ngoài."

Tống Đại Hải bởi vì nhận nuôi Tống Tiến Bảo rồi lại không cần nên đối với Tống Tiến Bảo có vài phần mềm lòng, đối với vợ chồng bọn chúng vẫn luôn rất dễ nói chuyện. Nếu không phải lần này biết được chuyện vợ chồng Tống Tiến Bảo làm, nghe Phùng Kim Hoa nói như vậy, nói không chừng hắn thật đúng là sẽ bị lừa gạt.

Nhưng lúc này, Tống Đại Hải chỉ xụ mặt, không tiếp lời Phùng Kim Hoa mà trực tiếp nói với Tống Tiến Bảo: "Tiến Bảo, ngươi nhanh đưa vợ về đi, mọi người có việc tìm ngươi."

Sau đó nói với Phùng Đại Thành: "Phùng gia đại ca, Tống gia có việc muốn phiền toái các ngươi, còn thỉnh các ngươi cùng ta đi một chuyến."

Phùng Đại Thành nhìn Lưu thị, hai người trong lòng nao nao. Lưu thị mở miệng thử hỏi: "Đây là có chuyện gì? Thông gia đại bá, ngươi nói cho chúng ta đi. Bằng không, chúng ta không phải sẽ lo lắng suông sao?"

Tống Đại Hải nói với Phùng Đại Thành: "Cũng không có gì, chỉ là Phùng Kim Hoa trộm tiền dưỡng lão của đệ đệ và em dâu của ta, bị em dâu của ta phát hiện. Trộm đạo chính là tội lớn, huống chi còn là trộm của cha mẹ chồng, Tống gia đương nhiên là phải mời Phùng gia qua đó chứng kiến."

Tống Đại Hải vừa nói xong, Phùng Đại Thành lấy làm kinh ngạc, ánh mắt nhìn Phùng Kim Hoa đầy vẻ không dám tin tưởng. Đôi mắt Lưu thị lóe lóe, gượng cười nói: "Việc này nhất định là hiểu lầm, hiểu lầm! Kim Hoa nhà ta làm việc quy củ biết bao nhiêu, sao có thể đi trộm tiền. Thông gia đại bá, các ngươi không thể oan uổng người khác."

Tống Đại Hải cũng không nhiều lời với bọn họ, một mình ra cửa, không hề nói thêm cái gì.

Phùng gia bị đối đãi vô lí như vậy lại không có tâm tư so đo. Tống Tiến Bảo đầy mặt hổ thẹn, khó thở chất vấn Phùng Kim Hoa: "Kim Hoa, đây là chuyện gì? Tiền bạc nhà ta không phải bị Lưu thị cầm đi? Tại sao lại thành ngươi lấy? Đó là tiền dưỡng lão của cha mẹ, sao ngươi được phép lấy."

Phùng Kim Hoa lại không nao núng nửa phần, nói với Tống Tiến Bảo đầy vẻ đúng lý hợp tình: "Ta lấy tiền thì có làm sao? Ngươi là trưởng tử Tống gia, số tiền này về sau không phải đều là của chúng ta? Bọn họ tàng tiền là vì tên đệ đệ ma ốm kia của ngươi, e là đến lúc đó một xu cũng sẽ không phân cho ngươi. Ta chỉ là cầm đi phần của chúng ta trước, có cái gì sai?"

Tống Tiến Bảo cảm thấy Phùng Kim Hoa làm việc tuy rằng thiếu thỏa đáng, nhưng cũng đều là vì cái nhà này của mình, trong lòng khựng lại, khí thế vừa rồi lập tức mềm xuống, chỉ có thể ấp úng nói: "Vậy thì cũng không thể trộm, chuyện này truyền ra ngoài, chúng ta còn muốn làm người nữa hay không."

Phùng Kim Hoa nhìn ra Tống Tiến Bảo không có ý tứ trách móc, trong lòng nhẹ nhàng thở phào, mở miệng nói: "Này có gì đâu, cha chồng ưa mặt mũi nhất, chúng ta trở về khóc lóc nhận sai, lại trả tiền về chỗ cũ, bọn họ còn có thể làm cái gì? Bây giờ Tống gia bởi vì chuyện của Lưu thị mà thanh danh mất hết, cha chồng tuyệt đối sẽ không làm lớn việc này. Đến lúc đó, ngươi về nhà đến trước mặt cha chồng tát ta hai cái, ta đẩy con tới trước mặt cha chồng vừa khóc vừa cầu, hắn còn có thể bắt bẻ ngươi thế nào nữa? Còn cái lão yêu bà kia, bà ta khẳng định đã lật tung phòng chúng ta mới tìm được tiền. Không có mẹ chồng nào mà lại lén đi mở rương của con dâu. Thật bức ta nóng nảy, ta sẽ bảo nương ta đi nháo, nói bà ta muốn chiếm của hồi môn của ta để trợ cấp con trai út."

Tống Tiến Bảo cảm thấy khá ổn. Dù sao tiền cũng sẽ trả lại cho cha nương, gã không nên so đo với vợ mình. Rốt cuộc nếu không phải tại nương đối xử không tốt với bọn họ, cả ngày chỉ lo cho Tống Thiêm Tài, vợ gã cũng không đến mức làm ra chuyện như vậy.

Lưu thị nghe mưu kế của con gái, gật gật đầu, nói với Phùng Đại Thành: "Lão nhân, chúng ta cũng đi, tới chống lưng cho con gái và con rể. Thật sự không được, ta sẽ nhận sai với ông thông gia. Nếu bà nương họ Trần kia không thuận theo không buông tha, ngươi cứ tát ta hai cái, nói ta dạy con gái không nghiêm. Đến lúc đó, ta bụm mặt trở về, nửa ngày là có thể khiến cho ác danh của bà nương này truyền rộng ra bên ngoài."

Lưu thị đoán chắc tính Tống Đại Sơn ưa mặt mũi, dù như thế nào cũng sẽ không bêu chuyện xấu trong nhà ra cho người khác biết. Đến lúc đó, vết thương của mụ là do ai còn không phải từ trong miệng bọn họ nói ra.

Thương lượng đối sách xong xuôi, đoàn người bèn mênh mông cuồn cuộn đi tới Tống gia.

Vừa mới tới cửa Tống gia, Tống Tiến Bảo đã kéo Phùng Kim Hoa vào bên trong, miệng còn mắng: "Mụ già thúi nhà ngươi, lá gan lớn, dám động tới tiền dưỡng lão của cha mẹ. Ta đánh chết ngươi. Cha, nương, ta mang mụ già thúi này về thỉnh tội với các ngươi."

Lưu thị và Phùng Đại Thành cũng mặt đầy xấu hổ đi theo vào, nhưng vừa tới chính đường, bọn họ lập tức ngây ngẩn. Trong phòng ngồi đầy người, lí chính, Tống Đại Hải cùng với mấy tộc lão trong Tống gia thôn đều ngồi ở chính đường, ngay cả tên ma ốm Tống Thiêm Tài kia vậy mà cũng ở.

Trận trượng này làm Tống Tiến Bảo có chút há hốc mồm, Phùng Kim Hoa nhìn nhiều người như vậy trong lòng cũng hoảng hốt, tròng mắt xoay chuyển, khóc lớn nói: "Cha, nương, các ngươi phải làm chủ cho ta. Ta quả thật chưa từng nhìn thấy tiền dưỡng lão của các ngươi. Không biết là kẻ nào tâm địa xấu xa muốn hãm hại ta. Cha, nương, các ngươi phải làm chủ cho ta."

Vốn dĩ tính toán nhận tội Phùng Kim Hoa lập tức sửa lại miệng, chối bỏ không còn một mảnh. Rốt cuộc, nhiều người ở đây như vậy, nếu thật sự nhận tội, sơ sẩy một cái là bọn họ có thể hưu ả ngay. Trần Quế Chi vốn nhìn ả không vừa mắt, nếu thật sự bị bà ta bắt được nhược điểm, cuộc sống về sau chắc chắn sẽ vô cùng khó khăn.

Đặc biệt là Tống Thiêm Tài vậy mà lại không chết, địa vị của bọn họ ở Tống gia cũng rớt xuống dưới đáy, tội danh này càng không thể dính lên trên người ả. Vì thế, Phùng Kim Hoa ở bên trong khóc la mình oan uổng, Lưu thị đứng phía sau cũng phụ họa theo.

Trần thị lại nhịn không được mở miệng trước: "tiền là lục soát ra được từ trong phòng của ngươi, ngươi còn định chống chế? Thật coi chúng ta ngốc sao? Bắt trộm tận tay, vật chứng đều có đủ, ngươi không nhận cũng vô ích."

Đôi mắt Phùng Kim Hoa láo liên, mở miệng nói: "Mẹ chồng, ta biết ngươi hận ta, nhưng cũng không thể oan uổng ta như vậy được. Tiền trong phòng ta đương nhiên là ta và cha Đại Bảo tích cóp. Tiền dưỡng lão của cha mẹ bị Lưu thị cầm đi, con dâu biết được các ngươi phải giữ tiền bạc cho nhị đệ điều dưỡng thân thể, nhưng dù vậy cũng không thể tham tiền chúng ta vất vả làm ra còn vu hãm chúng ta được. Nếu như mẹ chồng đòi tiền, chúng ta có khó đến đâu, chẳng lẽ còn có thể không cho? Còn xin mẹ chồng xem ở phân thượng cha đứa nhỏ cũng họ Tống mà buông tha chúng ta đi."

Trần Quế Chi nghe Phùng Kim Hoa cãi trả, trong lòng giận ứa ra lửa. Tống Thiêm Tài thấy thế, nhanh chóng vuốt vuốt sau lưng nàng một phen. Trần Quế Chi hồi lại thần, nhớ đến những gì lúc trước đã thương lượng với con trai, bà bình tĩnh lại, nói: "Thật không? Ta cũng không biết đôi vợ chồng son các ngươi làm cái gì mà lại có thể tích cóp được tận bảy mươi lượng bạc."

Phùng Kim Hoa lập tức đáp: "Mẹ chồng, tiền này kỳ thật không phải của ta và cha Đại Bảo mà là của nhà mẹ đẻ ta. Còn không phải là vì hai đệ đệ của ta vẫn chưa thành thân, cho nên cha mẹ ta định sửa lại nhà một chút. Sợ đến lúc đó người nhiều, bị người trộm đi nên mới đưa tới chỗ ta. Tiền của cha chồng và mẹ chồng quả thật một đồng trinh ta cũng chưa từng nhìn thấy."

Lưu thị cũng tiếp lời Phùng Kim Hoa đáp: "Đúng vậy, ông thông gia, bà thông gia, tiền này là chúng ta gửi ở chỗ Kim Hoa. Khiến các ngươi hiểu lầm là chúng ta không đúng, nhưng chúng ta vẫn luôn cho rằng Tống gia là người đọc sách, không nhà ai quy củ hơn, có thế nào cũng không nghĩ tới bà thông gia lại lục phòng của con dâu. Lúc này mới gây ra hiểu lầm, còn xin bà thông gia chớ nên tức giận."

Lời này vừa nói ra, Trần Quế Chi lại thái độ khác thường không hề bạo nộ, chỉ lạnh lùng nói: "Phùng gia nếu thật giàu có như vậy, sao còn phải dùng chỉ đỏ của ta để xâu tiền đồng, chẳng lẽ sợi chỉ của ta tự mọc chân bay đến Phùng gia ngươi sao. Các ngươi cứ bịa tiếp đi. Phùng gia phú quý như vậy, thật đúng là khiến cho chúng ta mở rộng tầm mắt."

Phùng Kim Hoa ngẩn ngơ, nhìn Trần Quế Chi lấy ra sợi chỉ đỏ, trong lúc nhất thời không nói được câu nào.
— QUẢNG CÁO —