Một Vạn Cách Giữ Thân Như Ngọc Ở Long Dương Đồ

Chương 1



Tiên Âm lão tổ là một truyền thuyết sống trấn động Thượng giới, y không cao lãnh kiêu ngạo ngược lại là một người dễ nói chuyện lại hay cười. Một tiên nhân đẹp đến mức kẻ nào khiến y nhíu mày sẽ trở thành tội nhân thiên cổ khi nở nụ cười lập tức khiến cả lục giới tứ hải chói lòa mắt vừa muốn tham lam ngắm nhìn lại kiêng rè cúi đầu đè nén dục vọng, dù là tiên hay quỷ, ma giới nhân giới đều muốn có được y.
Ha ha cái thiết lập vạn nhân mê này chơi rất vui đúng không?
Nhưng mà...! Lục giới đâm chém nhau hơn hai ngàn năm cũng không kẻ nào có được y!
Không phải do y bị bảo vệ quá kỹ càng mà chính sức mạnh hồng hoang đáng sợ của y trấn áp cả lục giới. Sở dĩ gọi là Tiên Âm lão tổ chính vì giọng nói mê hoặc đảo lộn thiên địa xoáy vào nhân tâm bới móc ra từng góc tối từng đố kỵ, ngay cả bảo ngươi đi chết dù là kẻ cường đại cỡ nào cũng không chống lại được thật sự đi chết trước mặt y. Lại nói sau mấy trận chiến mù mịt lục giới, Thần đế đã có ý định tập hợp các thượng thần lập mưu moi thần đan của Tiên Âm lão tổ, phong ấn giọng nói của y khiến y trở thành nhân tộc hèn mọn, đến lúc đó lục giới có thể thay phiên chà đạp y thỏa thuê mà không chịu nhiều tổn thất như bây giờ.
Đáng tiếc kế hoạch chưa lên bàn giấy, Tiên Âm lão tổ đã tới Thần điện trước mặt chúng tiên lạnh lùng nhìn Thần đế:
" Chết đi"
Âm điệu trầm thấp như gãi vào từng đốt xương, tê dại từ màng nhĩ lan xuống tận gót chân suýt chút nữa khiến chúng tiên quỳ rạp xuống, ánh mắt của ai cũng vằn tơ máu như con thú đói khát nhìn chằm chằm vị tiên nhân huyền y giữa Thần điện.
Nghe nói Thần đế lúc đó tự sát chết rất thê thảm, không ai dám hé răng nửa lời coi như hôm nay đồng loạt bị mù. Tiên Âm lão tổ ngược lại cũng không phải soán ngôi đoạt vị, y tự mình rèn dũa Thái tử thần trở thành vị Thần đế anh minh dẹp loạn được lục giới hỗn loạn, diệt sạch Quỷ tộc, giam cầm Ma vương.
Dù không muốn đến mấy chúng tiên đều phải thừa nhận Tiên Âm là một kẻ có tấm lòng bao dung với chúng sinh vô tội. Tam giới lúc đó đối với tân Thần đế kinh sợ bao nhiêu thì đối với Tiên Âm lão tổ kính cẩn bấy nhiêu chỉ sợ y không vui nói một câu cả tộc nhân của mình đều chết không đất chôn.
Chỉ là hổ dữ cũng có lúc ngủ gật, đừng nói tới vị lão tổ tấm lòng đầy cõi " bảo vệ chúng sinh" này.
Thần điện nằm tại đám mây ngũ sắc cao nhất của Cửu Trùng Thiên vốn là nơi nghị sự của thần tiên trên Thượng giới giờ đang diễn ra cảnh tượng rất khó nói.
" Dưỡng phụ, người đừng cố dùng thần lực nữa, vô dụng thôi"
Thần đế gương mặt tuấn tú góc cạnh đẹp đến sụp đổ tâm lý của chúng tiên đang giữ cổ tay của một nam nhân ấn xuống hắc thạch lạnh lẽo của đại điện. Nam nhân dưới thân Thần đế huyền y thêu chỉ bạc bị mở ra quá nửa, mái tóc trắng xõa tung dưới nền gạch đen nổi bật dung mạo yêu diễm đảo lộn tứ hải bát hoang năm nào - Tiên Âm lão tổ.
" Súc sinh"
Cánh môi đỏ lựu vừa phát ra âm thanh lập tức khiến cho hô hấp của Thần đế trở nên dồn dập, thứ đang lặng yên ở hạ thân lập tức dựng thẳng vô cùng có tinh thần cọ lên bắp đùi Tiên Âm làm y nhíu mày không vui. Bản năng dục vọng rõ ràng đến thế nhưng ánh mắt của Thần đế vẫn phẳng lặng như mặt hồ thu, hắn vươn tay vuốt ve vòng chú ngữ màu đen đang trôi nổi xung quanh cổ của Tiên Âm, lạnh giọng cười:
" Dưỡng phụ, 'tiên âm' của người vốn nên gọi là ' ma âm' mới đúng. Cảm giác bị áp một đầu thế nào? "
Thần đế đột ngột bóp chặt cổ Tiên Âm,  trán nổi gân xanh đầy tức giận " Ta gọi tiếng dưỡng phụ này mười mấy vạn năm chính là chờ đến ngày này! Ngày ta đạp ngươi xuống! Tức giận? Bất bình? Ngươi không xứng!"
Thật ra ta không cảm thấy gì cả, nhóc con, ngươi nghĩ nhiều rồi.
Lông mày của Tiên Âm hơi giãn ra nở nụ cười ôn nhu như thường ngày " Không cần gấp, tiên thọ của ta đã hết rồi"
Một câu nói như đại lôi đánh thẳng vào đầu Thần đế làm hắn ngơ ngác " Cái gì..?" Dưỡng phụ y nói gì cơ? Tiên thọ..? Tiên thọ của y đã hết!
" Thật ra hôm nay là hạn chót, ta nghĩ tới nhìn ngươi một chút, không ngờ ngươi chuẩn bị cho ta kinh hỉ thật lớn, lại còn chuẩn bị trước mười mấy vạn năm?"
Giọng của y nhàn nhạt như đang nói về chuyện của người khác, sống qua lâu như vậy lần đầu tiên được nói một câu dài đến thế mà không lo sợ truyền đi khắp lục giới gây ra đại nạn tai kiếp gì. So với việc tiếc nuối sinh mệnh Tiên Âm cảm giác nhẹ nhõm như bỏ xuống được cục đá nặng trăm cân. Y không nhìn ra sự hốt hoảng của Thần đế chỉ lải nhải không ngừng:
" Ta lúc đó không nghĩ muốn giết Thần đế tiền nghiệm chẳng qua bộ dạng của lão quá khó coi còn mang chủ ý xấu với ta. Ta cũng muốn nhường quyền quản lý thượng giới cho ngươi từ lâu, bây giờ mới có cơ hội. Thật ra ta muốn làm một người phàm nhập vào sinh tử luân hồi, muốn có hỉ nộ ái ố, rõ ràng ta không phải kẻ câm vì cái gì đến cuối đời mới được nói lưu loát? Sao thằng nhóc ngươi không phong âm của ta sớm hơn?"
Tiên Âm nói rất nhiều nhưng toàn là mấy chuyện rất xưa vụn vặn không đáng nhớ, có lẽ y kìm nén rất lâu đến ngay cả xích mích cùng mấy vị thượng tiên chiến thần đã hi sinh lúc lục giới đại chiến cũng lôi ra rồi mắng bọn họ mao đầu tiểu tử.
Y im lặng mấy trăm vạn năm từ hồng hoang chỉ đến khi kết thúc tiên thọ mới được là chính mình.
Qua một khắc thân thể của y dần dần xuất hiện các vết rạn nứt như bình gốm trắng tinh sắp sửa vỡ nát, thần lực rò rỉ hóa thành từng bụi phấn màu vàng lấp lánh bay lên không trung. Giờ đây Thần đế không còn cảm thấy hả hê mà chỉ tràn ngập bất an hoảng loạn, hắn ôm chặt lấy thân thể mờ dần của Tiên Âm nói không thành tiếng:
" Dưỡng..dưỡng phụ..đừng.."
Tiên Âm đã mất hết giác quan căn bản không nghe được, ý thức ngày càng mơ hồ cuối cùng là một khoảng lặng ngắt.
Năm ấy Tiên Âm lão tổ vẫn lạc, hồn phách phi tán. Thượng giới khi ấy chết lặng một khoảng thời gian rất dài, chỉ cần có kẻ ngo ngoe dục dịch muốn thừa cơ chuộc lợi đều bị Thần đế cường ép rút hết tiên cốt nhập vào đạo súc sinh vĩnh viễn không thể làm người chứ đừng nói trở lại phi thăng.
Tiên Âm trôi nổi giữa hư không coi như là viên mãn nhắm lại hai mắt. Vậy là giờ không còn tấp nập vì chúng sinh, không cần giả bộ lãnh diễm, không cần liều mạng đàn áp chiến tranh...
Giờ đây chỉ cần thả lỏng người  nghỉ ngơi, khi mở mắt ra có thể thấy một cái trần nhà bằng gỗ đàn hương sừng sững....
Từ từ! Trần nhà! Giữa hư không lục giới sao lại có trần nhà được!
Tiên Âm lập tức bật người dậy nhìn xung quanh, cách bài trí của căn phòng này không tính là xa hoa nhưng rộng rãi thoải mái, mùi đàn hương nhàn nhạt cùng vị lạnh của sương mù thấm qua lớp áo mỏng dán vào da thịt của Tiên Âm
"...."
Đậu xanh rau má!