Một Vạn Năm

Chương 53: Ngươi không nói võ đức?



Truy Phong và Tư Không Minh ngạc nhiên nhìn Vân Nhu. Bọn họ không ngờ nàng lại dứt khoát tới vậy. Lại nhìn thi thể bị xẻ làm đôi ở dưới đất, lưng bọn họ toát mồ hôi lạnh.

"Tiểu thư, người có thể bớt bạo lực được không? Nữ nhân không nên bạo lực". Truy Phong e ngại nhìn nàng, tiểu thư của hắn thật đáng sợ. Nàng sao lại có thể bạo lực như vậy chứ?

"Nhìn hắn lảm nhảm, ta không nhịn được xúc động". Nàng cũng phải kìm nén lắm mới ra tay đấy chứ!

Nhìn lại cái xác không toàn vẹn dưới đất, Vân Nhu nhăn mày. Nàng vốn không muốn tạo sát nghiệp, nhưng nàng thật sự không nhịn được a!

"Hắc Mông đâu?"

Tư Không Minh lên tiếng đổi chủ đề. Sau khi giải quyết xong đám thổ phỉ, hắn không thấy Hắc Mông đâu nữa.

Vân Nhu nghe Tư Không Minh hỏi vậy cũng vội vàng nhìn xung quanh. Nàng vừa nãy cầm đao chém tên kia nên thả Hắc Mông xuống đất, giờ lại không thấy Hắc Mông đâu.

"Chúng ta có đi tìm Hắc Mông không? Ngươi thử dùng khế ước cảm ứng xem Hắc Mông ở đâu?".

Vân Nhu nghe lời Tư Không Minh thử dùng khế ước cảm ứng, vị trí của Hắc Mông cách bọn họ khá gần. Nàng sau khi cảm ứng được liền dẫn đầu đi về phương hướng đó.

Ba người đi một lúc, trời lúc này cũng đã tối. Vân Nhu quyết định không đi nữa, đêm nay quyết định qua đêm tại nơi hoang vu này.

Sắc trời càng ngày càng đen, ba người lúc này ngồi ở một nơi trống trải, xung quanh phía xa là cây cối lớn bao quanh. Anh lửa lập loè toả ra xung quanh, chiếu lên ba người, để lại cái bóng dài dưới đất.

Trên ngọn lửa lúc này là một cái đùi chim lớn đang được nướng. Đúng vậy! Đây là đùi của Huyền Điểu. Chết thì cũng đã chết rồi, thôi thì làm món ăn cho nàng vậy.

Mùi thịt nướng thơm nức mũi toả ra xung quanh. Phía xa có một quả cầu trắng lao tới, nhìn kỹ lại hoá ra là Hắc Mông. Vân Nhu thấy vậy cười chế giễu.

"Hắc Mông đấy à? Sao ngươi quay lại rồi?"

Hắc Mông liếc nhìn nàng rồi cao ngạo tiến lại gần. Tất nhiên là nó ngửi thấy mùi thơm của thịt nên nó quay lại. Nhưng nó sẽ không nói cho nàng ta nghe!

Vân Nhu nhìn Hắc Mông cảm thấy buồn cười, con Hồ Ly nàng của nàng thật kiêu ngạo. Nàng lấy ra dao găm, cắt lấy một miếng thịt đã chín vàng ươm cho Hắc Mông.

Ba người một thú lúc này ăn đến quên trời quên đất. Không hổ là yêu thú phụ thân nàng nuôi, lớp thịt mềm ngọt ăn hoài không chán. Có dịp nhất định nàng sẽ bảo phụ thân nuôi thêm vài con.

Nàng đang ăn đến vui vẻ vì có một luồng linh lực đánh tới. Thịt đang nướng trên lửa cứ vậy bị tạp bay, đống lửa tung toé dưới đất chỉ còn thấy than hồng. Vân Nhu sững sờ nhìn về phía phát ra linh lực. Nơi đó có một đôi nam nữ đang hợp lực tấn công một nam nhân bạch y.

Ánh trăng mờ ảo, với bọn họ cách Vân Nhu một đoạn nên nàng không nhìn rõ, chỉ mơ hồ nhận ra giới tính của bọn họn.

Truy Phong tức giận nhìn qua bên đó hét lớn.

"Mẹ nó! Các ngươi đánh nhau thì tìm chỗ khác đánh. Các ngươi tạp bay đồ ăn của ta rồi!".



Truy Phong vừa dứt lời, một nam nhân bạch y bị đánh bay đập về phía hắn. Truy Phong nhanh chóng lùi lại mấy bước, nam nhân bạch y theo đó đập mạnh xuống đất ngay chỗ hắn vừa đứng.

Từ xa tiến lại hai người một nam một nữ. Nam nhân một thân hắc y, tóc đen thả xuống xuôi theo cơ thể, da hắn trắng bạch, gương mặt cũng thuộc hàng có nhan sắc. Nhưng ánh mắt đục ngầu, quanh mắt thâm như túng dục quá độ. Nhìn tổng thể đem cho người khác cảm thấy tên này thật dâm tà.

"Ai da! Lại có thêm con mồi. Nữ nhân kia của huynh còn nam nhân là của ta".

Người lên tiếng lúc này là một nữ nhân một thân đỏ thẫm y phục. Nàng ta nhìn đám người Vân Nhu cười khúc khích. Làn váy vải sa bó sát khiến nàng ta lộ ra núi non trập trùng và vòng eo con kiến. Dưới chân vạt váy xẻ tà kéo đến tận hông. Đôi chân dài trắng nõn lộ ra, mơ hồ còn thấy cả cảnh xuân.

Dáng vẻ nàng ta lả lướt, gương mặt kia vũ mị tràn đầy sức sống trái ngược với nam nhân ở bên cạnh. Đôi môi đỏ mọng yêu kiều hé mở, vài sợi tóc theo gió bay bay khiến nàng ta trông càng thêm mị hoặc câu nhân.

Nam nhân bạch y bị tạp bay đến gần Vân Nhu cũng từ từ đứng dậy. Khuân mặt hắn tuấn mỹ tuyệt luân, tựa như trích tiên hạ phàm. Tóc đen dài được buộc ở chóp đuôi ngang lưng. Bạch y trên người có nhiều vết cắt, từ vết cắt rỉ ra máu đỏ tươi nhiễm đỏ bạch y, như những cành mai đỏ được thêu trên nền tuyết.

Vân Nhu cũng không tính ra tay xen vào chuyện của người khác. Nhưng đối phương đã nhắm tới nàng, vậy thì nàng không thể không ra tay. Cổ nhân có câu "Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn".

Nàng nhìn bạch y nam nhân trước mặt, đánh giá một lượt sau đó lên tiếng.

"Ta cùng ngươi hợp tác, ngươi có chịu không?"

Nam nhân bạch y ngạc nhiên nhìn nàng, hắn không nghĩ nàng sẽ chủ động hợp tác với hắn. Nhưng khi liếc nhìn thấy đôi nam nữ phía sau hắn đành gật đầu đáp.

"Được! Vậy chúng ta tạm thời hợp tác".

Tuy hợp tác nhưng hắn cũng không tin tưởng dựa hết vào bọn họ. Ai biết được liệu có phải tránh được hang hùm lại rơi vào hang cọp không?

Vân Nhu cũng nhìn ra bạch y nam nhân không tin tưởng nàng. Cũng phải thôi, là nàng nàng cũng sẽ như vậy! Làm sao có thể tin tưởng người lạ dễ dàng chứ! Nàng cũng đánh giá cao hắn ở điểm này, nếu hắn không chút đề phòng vậy thì nàng sẽ cảm thấy hắn thành ra như này cũng là đáng đời.

"Đôi nam nữ trước mặt là Vãn Sanh - Vãn Lạc của Lạc Hoan Giáo. Hai người bọn họ đều đã Trúc Cơ Đỉnh Phong".

Vấn Thiên Đại Lục, mỗi đế quốc sẽ có một Phong Thần Bảng. Bảng này sẽ ghi danh những thiên tài trong đế quốc để mọi người cùng biết đến. Ngoài ra, còn có một bảng gọi là Hắc Ám Bảng. Bảng này ghi danh những thiên tài trong tà giáo, ma đạo.

Cặp huynh muội trước mặt này là Vãn Sanh - Vãn Lạc đồng đứng thứ 5 Hắc Ám Bảng. Bọn họ đều là Song Linh Căn, tu luyện Hợp Hoan Công Pháp.

Vân Nhu cũng đã nghe qua hai cái tên này, nàng trở lên cảnh giác. Nàng bây giờ chỉ còn Trúc Cơ Sơ Kỳ, nàng cũng không muốn lần nữa phải sử dụng tới cấm thuật.

Nàng xích lại gần Truy Phong, đưa tay ra sau nhét cho hắn một lọ độc dược. Mắt nàng nháy ra hiệu với hắn, Kim Phong cũng rất hiểu ý nàng. Ánh mắt hắn híp lại, khoé môi hắn nâng lên nụ cười gian.

Vân Nhu nhìn hắn vậy, khoé miệng run rẩy muốn nói gì đó. Nhưng lời đến miệng nàng lại nuốt ngược vào. Nàng rất muốn đấm cho hắn một trận! Hắn mặc dù miệng quạ, nhưng không thể phủ nhận hắn rất hiểu ý nàng.

"Các ngươi...". Vãn Sanh đang định lên tiếng thì bị gián đoạn. Trước mặt hắn là hắc hồng đao quang theo một đường chéo chém tới.

Hắn vận linh lực tạo sợi tơ trong suốt màu trắng cản lại. Hắn bị đẩy lùi lại mấy bước, thu lại những sợi tơ linh lực nhìn về phía Vân Nhu.

"Ngươi không nói võ đức?". Vãn Sanh tức giận gầm lên với Vân Nhu.



"Tiên hạ thủ vi cường". Vân Nhu lúc này vác đao như một tên thổ phỉ. Nói ra lời làm cho Vãn Sanh tức muốn hộc máu.

Nàng ta là nữ nhân sao? Nàng ta sao có thể vô sỉ như vậy?

"Ha ha ha! Chính đạo các ngươi thật vô sỉ. Khác gì ma đạo chúng ta đâu?". Vãn Sanh tức giận đến bật cười, nghiến răng nói.

"Bọn ta làm ma đạo mà còn nói võ đức hơn đám chính đạo giả nhân giả nghĩa các người!". Vãn Lạc lúc này cũng lên tiếng, giọng nói ngọt ngào ma mị câu nhân vang vọng.

Thân hình nàng ta uốn éo bước tới gần Vãn Sanh, cười một cách lẳng lơ. Nàng ta đưa bàn tay ngọc ngà lên, từng ngón tay trắng muốt thon dài, móng tay có màu đỏ.

Nàng ta nhìn đám người Vân Nhu, bàn tay nàng mở ra, những sợi tơ màu máu theo đó xuất hiện cuốn trên những đầu ngón tay.

Từ cơ thể nàng ta cùng Vãn Sanh mơ hồ có những sợi tơ linh lực màu trắng trong suốt. Bọn họ tựa như hai con rối có cảm xúc với những sợi tơ khống chế lẫn nhau.

"Làm ma đạo mà không có giác ngộ của ma đạo? Vậy các ngươi cũng quá kém cỏi rồi! Để lão nương dạy các ngươi thế nào là ma đạo".

Vân Nhu dẫn đầu vác đao chém tới, thanh đao lúc này thu liễm trọng lượng. Vân Nhu vung đao nhanh như chớp, đao lướt qua tới đâu, không khí như bị tách đôi tới đó. Tiếng xé gió kèm theo những luồng đao khí hắc hồng liên tục chém tới cặp huynh muội kia.

Những sợi tơ đỏ như máu từ tay Vãn Lạc thoát ra, nhanh chóng kết thành hình mạng nhện chặn lại đao khí của nàng.

Tư Không Minh lúc này cũng bắn ra những châm độc hướng tới Vãn Lạc. Bên cạnh Vãn Sanh thấy thế lắc mình lên trước, gương mặt trắng bệch nhưng không mất đi mỹ cảm nở mụ cười.

Châm lướt qua gương mặt hắn cách một phân. Sợi tơ giống mạng nhện trong suốt như ẩn như hiện, châm trúng vào sợi tơ vang lên những tiếng "ting" "ting" rồi biến mất.

Sợi tơ lúc này như những xúc tu vô hình đâm tới phía Tư Không Minh. Nam nhân bạch y cầm quạt lướt qua trước mặt Tư Không Minh, cản lại những sợi tơ kia hộ hắn.

Sợi tơ đánh vào quạt, hai luồng linh lực va chạm, bạch y nam tử yếu thế hơn nên bị chấn động lùi lại phía sau lảo đảo muốn ngã.

Nhân lúc hai người kia đối phó Vãn Sanh, Vân Nhu liền chém liền hai đường đao ý lẫn kiếm ý về hướng Vãn Lạc. Đao kiếm đồng nhất, như phong ba gầm thét chém tới.

Vẫn Lạc kinh ngạc hoảng sợ, bóng hình nàng ta tách làm hai rồi tan biến. Bên kia Vãn Sanh đã dùng sợi tơ thế mạnh, kéo Vãn Lạc về phía mình.

Vãn Lạc lúc này cũng hoàn hồn, nàng ta nhìn Vân Nhu bằng ánh mắt ghen ghét kèm theo chút sợ hãi. Nữ nhân này rốt cuộc là ai? Sao lại có thể cùng lúc chém ra đao ý và kiếm ý?

Nàng ta dùng đao! Đao có thể chém ra kiếm ý sao? Trừ khi thanh đao này có vấn đề!

Nàng ta nhìn đao của Vân Nhu bằng ánh mắt sâu xa kèm theo tham lam. Huynh muội bọn họ lúc này cùng liếc nhìn nhau, ngầm hiểu ý.

Từ bọn họ toả ra những sợi tơ linh lực hoá thành những bản sao con rối không có ý thức. Dưới chân lấy bọn họ làm trung tâm, sợi tơ linh lực dần hiện ra.

Vân Nhu nhìn xuống chân, nàng đang đứng trên một lưới tơ như cái mạng nhện khổng lồ. Nàng lúc này chẳng khác nào những con côn trùng đi lạc vào thiên la địa võng. Bọn họ vậy mà đã âm thầm đặt bẫy?