Bàng Sảnh mỉm cười mở cửa nhà số 501 đi vào trong rồi ló đầu ra, vẫy tay chào tạm biệt Cố Minh Tịch.
“Chúc em ngủ ngon.” Cố Minh Tịch vừa nói hết câu Bàng Sảnh liền đóng cửa lại. Cố Minh Tịch giơ chân đá cửa nhà mình, lát sau Lý Hàm đã bước tới mở cửa cho cậu.
Cậu vào trong nhà. Đầu tiên là vào bếp uống nước, chắc là phải khát lắm nên mới không thèm dùng đến ống hút, không dùng chân đỡ cốc mà quay người ngậm luôn cái cốc bằng miệng rồi ngửa cổ tu ừng ực từng hớp to.
Kiểu uống như vậy không khỏi làm nước rớt ra ngoài. Dòng nước chảy theo cằm cậu chui vào cổ áo sơ mi, Lý Hàm trách: “Làm ướt hết áo rồi kìa!”
Cố Minh Tịch quay người đặt chiếc cốc không xuống mặt bàn, lắc cổ làm mấy giọt nước trên vai rơi xuống đất, nói: “Không sao, con đi tắm bây giờ đây.”
Lý Hàm đứng ở cửa nhà bếp, nói: “Con trai, mẹ nấu cho con một bát canh sủi cảo nhé, tối nay con chẳng ăn được gì.”
Không ai hiểu con bằng mẹ, Cố Minh Tịch thấy lòng như ấm lại, cậu cười bảo: “Thôi ạ, con đã ăn bù với Bàng Bàng ở ngoài quán rồi, mì xào với thịt dê xiên nướng.”
Lý Hàm hơi ngạc nhiên rồi càm ràm một câu: “Sau này hạn chế ăn đồ vỉa hè thôi, không sạch sẽ gì đâu.”
Cố Minh Tịch cười: “Con đi tắm cái đã.”
“Có cần mẹ kỳ lưng cho không?”
“Không ạ.”
Tắm xong, để thuận tiện, Cố Minh Tịch chỉ mặc quần lót về phòng. Vừa vào cửa, cậu thấy ngay mẹ đang ngồi trên giường mình, bèn lấy làm ngạc nhiên: “Mẹ!”
Lý Hàm ngước lên nhìn cậu với đôi mắt đỏ hoe. Nhận ra điểm khác lạ của mẹ, Cố Minh Tịch quên cả mặc quần áo bèn ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Mẹ sao thế?”
Lý Hàm không đáp lại câu hỏi của cậu mà hỏi: “Con trai, hôm nay con buồn lắm đúng không?”
Đáp án của câu hỏi này chắc cần nói ra cũng đã rõ mồn một, chắc chắn trong lòng Cố Minh Tịch khó tránh khỏi có chút khó chịu, nhưng cậu suy nghĩ rất thoáng, vả lại vừa đi ăn cùng Bàng Sảnh nên đã sớm không còn bận lòng nữa rồi.
Cậu rất thân với mẹ nên cũng không giấu diếm: “Trong bữa ăn cũng hơi hơi nhưng bây giờ con ổn rồi. Mẹ không phải không biết thái độ của ông bà nội với cô út xưa nay vẫn vậy mà.”
Lý Hàm nhìn chằm chằm nửa thân trên để trần của Cố Minh Tịch. Con trai chị đã lớn thật rồi, chiều cao vóc dáng chẳng thua kém gì đàn ông trưởng thành, chỉ là đôi vai khiếm khuyết của cậu nhìn thế nào cũng vẫn nổi bật.
Chị nhẹ nhàng xoa lên bả vai tàn tật của con, cậu không tránh mà chỉ khẽ chau mày: “Mẹ…”
“Có lúc mẹ nằm mơ.” Lý Hàm nói: “Mơ thấy hai cánh tay con vẫn còn nguyên vẹn, khỏe mạnh như những đứa trẻ khác…”
“Mẹ…” Cố Minh Tịch dài giọng cắt ngang lời chị, lắc vai né tránh bàn tay Lý Hàm, “Từ giờ trở đi mẹ đừng nói những lời như vậy nữa được không?”
Lý Hàm lau nước mắt, “Minh Tịch, gần đây mẹ thường nghĩ nếu mẹ sinh thêm em bé thì con phải làm thế nào, sau này bố sẽ giữ lại cho con những gì? Còn nếu không sinh thì mẹ con mình phải làm sao, ông con muốn có thêm một đứa cháu nội nữa, ông đã bảy mươi rồi, bố con không chỉ hiếu thảo mà chính bản thân bố cũng muốn như vậy. Thế nhưng mẹ đã bốn mươi hai rồi…”
Chị nói lộn xộn, cuối cùng không kiềm chế được tiếng khóc nức nở. Lý Hàm chưa bao giờ nói với Cố Minh Tịch những lời này, chị cũng chẳng biết tâm sự cùng ai. Cuộc hôn nhân này của chị giờ đây đã chẳng khác nào đi trên băng mỏng.
Lý Hàm và Cố Minh Tịch là cặp đôi yêu nhau thật lòng. Hồi Cố Minh Tịch theo đuổi chị, anh kín đáo và kiên trì, lúc ấy anh là sinh viên mới ra trường tài năng vừa được tuyển dụng vào nhà máy, không chỉ phong độ mà còn rất có chí hướng. Còn chị là hoa khôi của nhà máy được bao nam thanh niên đồng nghiệp theo đuổi, tướng mạo dịu dàng, yêu kiều thướt tha.
Ban đầu ông Cố không đồng ý cho hai người lấy nhau vì Lý Hàm là gái tỉnh lẻ. Ông muốn con trai tìm một cô gái thành phố, biết rõ gốc gác của nhau, lễ tết cũng tiện đi lại thăm hỏi.
Thế nhưng Cố Minh Tịch và Lý Hàm không thỏa hiệp trước áp lực của gia đình, cuối cùng họ đến được với nhau và còn sinh ra một cậu con trai kháu khỉnh đáng yêu chính là Cố Minh Tịch…
Giờ đây dung nhan của Lý Hàm từ lâu đã không còn trong sáng xinh đẹp như xưa, mặc dù chị không béo lên nhưng các nếp nhăn hằn rõ trên gương mặt, quanh mắt còn nổi vài nốt tàn nhang. Mấy năm trước đây chị quá vất vả, gần đây lại bị trầm cảm mức độ nhẹ. Nhìn mình trong gương, chị gần như đã sắp không nhận ra bản thân nữa rồi.
Cố Minh Tịch lặng lẽ ngồi bên Lý Hàm, cậu không biết nên an ủi thế nào, cậu rất muốn giang rộng vòng tay ôm lấy mẹ, bèn rướn người về phía chị, áp sát người mình lên người Lý Hàm.
Đầu cậu ngả trên vai Lý Hàm. Rất lâu sau mẹ cậu mới giang cánh tay ra, ôm lấy con trai thật chặt.
Chị nghẹn ngào nói: “Sao số con trai mẹ lại khổ thế này!”
Trong lòng Cố Minh Tịch có rất nhiều điều muốn nói nhưng sau khi đắn đo rất lâu, cậu chỉ nói đúng một câu: “Mẹ, con không thấy khổ, con sẽ phấn đấu hết mình.”
Sau khi Lý Hàm rời khỏi phòng, Cố Minh Tịch nằm thẫn thờ trên giường.
Thực ra có một điều cậu không sao hiểu được, tại sao hầu hết mọi người đều nghi ngờ cậu, cảm thấy cậu là người không có tương lai? Cậu chỉ thiếu đi hai cánh tay, đúng là có hơi bất tiện một chút nhưng điều này chưa bao giờ khiến cậu rơi xuống vực sâu tuyệt vọng.
Không nhảy được thì có thể hát; không thể đánh đàn có thể vẽ tranh; không thể đánh cầu có thể chạy bộ; sau này không làm được bác sĩ, cảnh sát, giáo viên, lái xe, đầu bếp… thì có thể làm luật sư, tác giả truyện tranh, người dẫn chương trình trên đài phát thanh, môi giới chứng khoán… thậm chí có thể làm một nhân viên tài vụ như mẹ cậu đã nói.
Cố Minh Tịch vẫn muốn học cách dùng máy vi tính, mặc dù không có tay nhưng cậu có chân; cậu đã từng thấy bố dùng máy tính nên tin rằng chắc chắn bản thân sẽ học được.
Trên đời không phải một mình cậu không có tay, những người khác còn bị mù lòa, câm điếc, không thể đi lại, thậm chí là liệt cả tay chân… nhưng họ đều sống tốt, có những người còn giành được thành tích cao trong nhiều lĩnh vực. Cố Minh Tịch ấn cằm để nhìn thật kỹ đôi vai khiếm khuyết đã theo mình hơn mười năm nay, rõ ràng cơ thể này sẽ khiến mọi người kinh ngạc, thậm chí hoảng sợ, dáng vẻ cậu dùng chân làm việc có thể cũng khiến người xem không dễ chịu song đối với Cố Minh Tịch, những điều đó chẳng hề quan trọng.
Có thể vì cậu cắt tay từ khi còn quá nhỏ, cũng có thể vì bây giờ cậu mới mười sáu tuổi. Nói tóm lại, đối diện với những nghi kỵ và khinh thường từ phía họ hàng người thân bao năm qua, một thứ cảm xúc ngày càng trào dâng mạnh mẽ trong lòng cậu, không phải ấm ức, không phải tức tối, không phải thù hằn, không phải tan nát cõi lòng, mà là một sự không phục xuất phát từ tận đáy lòng.
***
Bắt đầu vào lớp mười, lần đầu tiên đến trường của Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh là do Cố Quốc Tường lái xe đưa đi.
Cố Quốc Tường mua một chiếc Santana màu đen, Bàng Sảnh thấy bác Cố rất cừ, thời điểm đó trong nhà gửi xe của khu tập thể Kim khí đa số chỉ có xe đạp và xe máy, còn số lượng ô tô riêng quả thực chỉ đếm trên đầu bàn tay.
Đến cổng trường, thật lạ là Cố Quốc Tường không xuống xe mà để Lý Hàm đưa hai đứa trẻ vào trong. Trước đây Lý Hàm đã gặp giáo viên phụ trách tuyển sinh của trường nhưng chưa lần nào được gặp giáo viên chủ nhiệm lớp Cố Minh Tịch, tranh thủ khai giảng, chị thấy mình nhất thiết phải cùng con tới diện kiến cô giáo.
Một điều may mắn là cả Bàng Sảnh lẫn Cố Minh Tịch đều được phân vào lớp 10A2. Nhìn danh sách dán trên tường, Bàng Sảnh dò từ trên xuống dưới mà vẫn không thấy tên Tạ Ích đâu, không khỏi thầm thấy hơi thất vọng.
Lúc cô còn đang mải tìm tên cậu trong danh sách của những lớp khác thì Cố Minh Tịch đứng cạnh gọi: “Bàng Bàng, đi thôi.”
Bàng Sảnh miễn cưỡng cùng cậu đi lên cầu thang. Cô vào lớp còn Cố Minh Tịch thì đi cùng Lý Hàm tới gặp cô chủ nhiệm.
Lớp 10A2 nằm ở tầng bốn, trong phòng học đã có không ít học sinh. Trước đó Bàng Sảnh đã xem danh sách lớp, lớp này ngoài Cố Minh Tịch, cô không quen bất cứ một ai khác. Cô đeo cặp đi vào, liếc mắt đã thấy ngay bàn cuối lớp, chiếc bàn đặc biệt nằm bên cạnh cửa sổ.
Đó là chiếc bàn được Bàng Thủy Sinh nhờ thợ đóng riêng, đây đã là lần thứ ba anh làm việc này. Cố Minh Tịch cao lên, vì vậy độ cao của bàn học cũng cần phải điều chỉnh kịp thời. Khi gặp Cố Minh Tịch, Bàng Thủy Sinh luôn vỗ lưng cậu, lớn tiếng nói: “Nhóc con, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực về phía trước, giữ cho lưng thẳng tắp! Cháu viết bài luôn khom lưng xuống, cẩn thận không lại bị gù mất!”
Bàng Sảnh thật lòng cảm kích bố mình trong việc này. Cô đi tới chiếc bàn một bên cao một bên thấp kia, tự nhiên ngồi vào bên bàn cao hơn.
Hành động này khiến lớp học thoáng xôn xao hẳn lên. Hai nam sinh ngồi bàn trên quay xuống, một cậu để tóc ngắn húi cua, trông rất khỏe khoắn, thuộc kiểu mang “vẻ đẹp của giống đực” điển hình trong mắt Bàng Sảnh, trán còn mọc mấy nốt mụn trứng cá. Cậu nhìn Bàng Sảnh chằm chằm một lúc rồi ngập ngừng hỏi: “Bạn ơi, sao bạn lại ngồi đây vậy?”
“Tại sao tớ lại không được ngồi ở đây?” Bàng Sảnh thắc mắc.
“Tớ nghe nói…” Cậu ta hạ giọng tỏ vẻ thần bí, “Lớp mình có một bạn nam tàn tật, không có tay, cậu ấy sẽ ngồi ở đây.”
Cậu chỉ vào bên bàn thấp hơn kia. Tầm mắt Bàng Sảnh nhìn qua đó theo hướng tay cậu ta rồi nói: “Đúng vậy, đúng là có một người không có tay, tớ chính là người ngồi cùng bàn với cậu ấy!”
“Ngồi cùng bàn?” Cậu nam sinh còn lại tỏ vẻ không tin. Cậu ta đeo kính, da hơi đen, trông bề ngoài cũng không đến nỗi nào. Cậu ta hỏi Bàng Sảnh: “Cậu quen cậu ấy à?”
“Ừ.” Bàng Sảnh cẩn thận quan sát thì thấy hai cậu nam sinh này không có ác ý mà chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi. Cô cất giọng thân thiết hơn, giải thích ngọn ngành: “Tớ và cậu ấy học cùng cấp một, cấp hai, cùng lớp và ngồi cùng bàn suốt sáu năm rưỡi. Cậu ấy tới văn phòng của cô giáo, sẽ đến lớp ngay.”
Hai cậu nam sinh gật đầu thấu hiểu rồi mỉm cười thật tươi. Cậu tóc húi cua cười nói: “Tớ tên là Chu Nam Trung. Còn cậu?”
“Bàng Sảnh, Bàng trong to lớn còn Sảnh trong Thiến Nữ U Hồn.”
Lúc đeo cặp đi vào lớp bằng cửa sau, Cố Minh Tịch liếc mắt đã thấy ngay Bàng Sảnh ngồi bên cạnh vị trí của mình, đã hai năm rưỡi họ không ngồi cùng bàn, nghĩ đến từ giờ cô lại trở về ngồi cạnh mình, tâm trạng Cố Minh Tịch vui vẻ hơn rất nhiều.
Sau đó cậu nhìn thấy Bàng Sảnh đang nói chuyện với hai nam sinh bàn trên, hai cậu kia quay lại, trong đó một người còn đặt cả tay lên mặt bàn của Bàng Sảnh, trên mặt cả ba đều nở nụ cười tươi tắn, có vẻ đang nói chuyện rất vui.
“Minh Tịch.”
Lý Hàm gọi cậu, Cố Minh Tịch liền quay lại nhìn mẹ mình. Lý Hàm chỉnh lại áo sơ mi, kéo tay áo cho cậu rồi phủi áo cho thẳng ra sau đó mới nói: “Sau này cô Đới sẽ cử một số bạn nam giúp con việc đi vệ sinh. Tất nhiên mọi việc đều phải tự nguyện là chính, nếu người ta không thích con tuyệt đối không được miễn cưỡng. Mẹ tin trong số hơn hai mươi bạn nam trong lớp, ắt sẽ có người vui vẻ giúp đỡ giống như Giản Triết và Lưu Hàn Lâm vậy.”
Cố Minh Tịch gật đầu: “Con biết rồi ạ.”
“Còn những việc khác, có Sảnh Sảnh ở đây mẹ cũng yên tâm hơn phần nào. Ăn cơm trưa, ăn nhẹ giữa buổi, sang lớp khác lấy sách vở… Sảnh Sảnh sẽ giúp con.”
“Con biết.”
“Ở trường không được cãi nhau với các bạn, nếu bị người khác bắt nạt phải nói với cô giáo, về nói với mẹ, không được đối đầu với người ta, con đánh không lại đâu.”
Cố Minh Tịch hết nói nổi: “Mẹ này, con đâu phải học sinh cấp một, ai lại bắt nạt con chứ…”
“Cũng chưa chắc. Nhiều đứa hư lắm, như Trương Giai Kỳ ở khu nhà mình ấy, rõ ràng lớn hơn con hai tuổi mà đi học cấp hai còn gặp rắc rối kìa.” Lý Hàm kí nhẹ lên đầu Cố Minh Tịch, “Tan học nhớ đi xe bus về cùng Sảnh Sảnh, thế an toàn hơn. Haiz… nhưng sau này thì sao đây?”
Cố Minh Tịch không chịu nổi nữa: “Mẹ nói nhiều quá đi mất. Mẹ mau về đi, bố còn đứng ngoài chờ đó, thôi con vào lớp đây.”
Lý Hàm lại dài dòng dặn cậu thêm vài câu rồi mới rời khỏi trường học.
Cố Minh Tịch đứng ngoài cửa lớp hít một hơi thật sâu rồi mới đi vào từ cửa sau. Cả lớp liền im phăng phắc, Cố Minh Tịch ngẩng đầu ưỡn ngực, cố gắng không chú ý đến những ánh mắt khác lạ đó, cậu chỉ nhìn Bàng Sảnh rồi từng bước đến gần cô.
Cậu lắc nhẹ bả vai để cặp sách rơi xuống mặt bàn. Sau khi ngồi vào ghế, cậu tháo đôi dép xỏ ngón ra khỏi chân rồi đặt cả hai chân lên mặt bàn học, ngón chân linh hoạt lấy sách vở ra khỏi cặp.
Thỉnh thoảng được Bàng Sảnh giúp đỡ, Cố Minh Tịch không từ chối. Chu Nam Trung và Uông Tùng quay lại, nhìn Cố Minh Tịch với ánh mắt thân thiện và bình thản. Cố Minh Tịch mỉm cười với hai người, nói: “Tớ là Cố Minh Tịch, hai cậu tên gì?”
**
Sau khi bàn bạc, Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh quyết định sau này vẫn đi học và đi về bằng xe bus.
Đạp xe từ khu tập thể kim khí đến trường Nhất Trung phải mất hơn nửa tiếng, giữa đường còn phải đi qua hai cây cầu. Cố Minh Tịch đạp xe xuống dốc cực kỳ nguy hiểm, Bàng Sảnh cho rằng không thể đùa giỡn với tính mạng của cậu như vậy được.
Tuần lễ đầu tiên sau khi khai giảng dành để tập quân sự. Cố Minh Tịch chưa lần nào được tham gia tập quân sự ở cấp một và cấp hai, lên lớp mười, cậu xin được tham gia, sau khi cân nhắc, cô Đới chủ nhiệm cũng đồng ý.
Mới sáng sớm Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh đã rời khỏi nhà. Hai người mặc quân phục màu xanh lá cây, giắt ấm nước và khay cơm vào thắt lưng đi bộ tới trạm xe bus, sau đó leo lên xe bus số ba mươi mốt theo chỉ dẫn của người lớn.
Xe bus rất đông người, Bàng Sảnh suýt chút nữa bị đè bẹp. Cô giúp Cố Minh Tịch đi sâu xuống dưới, cuối cùng tìm được một vị trí tương đối thoải mái gần đuôi xe, hai người đứng ngay cạnh nhau.
“Chẳng lẽ sau này ngày nào cũng thế này ư?!” Bàng Sảnh lau mồ hôi trên trán, thấy mặt mũi Cố Minh Tịch cũng đầy mồ hôi, cô liền lấy rút một tờ trong gói giấy ăn trong túi ra lau cho cậu.
Cố Minh Tịch có vẻ hơi mất tự nhiên, Bàng Sảnh cũng chẳng bận tâm đến những ánh mắt nhiều biểu cảm của những người xung quanh, ngước lên nhìn bản đồ các tuyến xe bus dán trên xe rồi đếm thử, tổng cộng phải đi qua chín chặng.
“Chết mất thôi.” Nghĩ đến phải chịu đựng cuộc sống này suốt ba năm tới, trái tim Bàng Sảnh như đóng băng, nói: “Cố Minh Tịch, tại anh cả đấy, em ghét nhất phải bon chen trên xe bus. Chen chúc thế này ba năm em chết mất thôi, hết buổi tập hôm nay anh phải mời em ăn kem để bồi thường đấy nhé!”
Xe bus chạy chao đảo không ngừng, Cố Minh Tịch im lặng một lúc rồi tốt bụng nhắc nhở cô: “Bàng Bàng, em không phải bon chen ba năm đâu, nhà mới của anh đang trong quá trình hoàn thiện rồi. Bố anh bảo tầm đầu tháng mười là xong, để không hai tháng, đến tháng mười hai là chuyển vào ở được.”
Bàng Sảnh bấy giờ mới phản ứng lại, ngây ngô nhìn cậu rồi mấp máy môi một lúc mới nói: “Vậy sau này anh đi học một mình thế nào?”
“Đi xe bus, đeo thẻ IC vào cổ, lên xe quẹt một cái là xong.” Cố Minh Tịch đã nghĩ ra cách: “Nhà anh là trạm đầu tiên, lên xe thế nào cũng có chỗ ngồi, đến trạm phải chuyển xe thì cũng chỉ cần chịu đựng ba trạm nữa thôi. Nếu xe thứ hai mà đông quá thì cùng lắm anh đi bộ đến trường.”
“Cố Minh Tịch...” Bàng Sảnh ấp úng hồi lâu mới nói: “Sau này em không thể học bài cùng anh, chẳng may thi đội sổ thì sao?”
Cố Minh Tịch chẳng cần nghĩ đã trả lời: “Nếu có chỗ nào không hiểu em có thể hỏi anh bất cứ lúc nào ở trường. Trong trường hợp không muốn người ta nói này nói nọ thì cuối tuần anh sang nhà dạy cho em, dĩ nhiên em phải đồng ý mới được.”
Bàng Sảnh mỉm cười: “Tất nhiên em đồng ý.”
Lát sau, cô lại nói: “Cố Minh Tịch, sau này hai chúng ta thi cùng một trường đại học nhé?”
“Hả?” Cố Minh Tịch nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, đôi mắt sáng lấp lánh.
Bàng Sảnh trợn mắt với cậu: “Sao? Anh không muốn thế à?”
“Không.” Cố Minh Tịch khẽ cười: “Giao hẹn thế nhé, không được đổi ý đâu.”
Bàng Sảnh ra sức gật đầu, “Chắc chắn sẽ không đổi ý!”
Tập quân sự rất vất vả, buổi chiều trời nắng như thiêu như đốt, một số học sinh đứng lâu còn bị cảm nắng đến ngất xỉu. Sợ xảy ra chuyện không hay, nhà trường vội vàng thông báo cho tất cả học sinh lớp Mười vào lớp tránh nắng.
Cô Đới là một cô giáo trẻ dạy môn tiếng Anh, cô không nghe theo chỉ thị của ban giám hiệu mà đưa học sinh lớp 10A2 tới một khu vực râm mát trên sân tập thể dục, ngồi thành một vòng tròn lớn.
Bên rìa sân thể dục của trường Nhất Trung có trồng mấy loại cây đã vài chục năm nay nên rất xum xuê, trời dù rất nắng nhưng ngồi dưới bóng mát cũng có gió, nên cũng thấy mát mẻ hơn rất nhiều.
Cô Đới tự giới thiệu về mình với các học sinh rồi tổ chức một trò chơi nhỏ, mỗi học sinh tự giới thiệu bằng tiếng Anh nhưng không phải giới thiệu một cách bình thường mà ngoài giới thiệu sơ qua về mình còn phải mô tả bản thân bằng một loài động vật. Bạn trước giới thiệu bạn sau phiên dịch, cứ thế đến khi cả lớp giới thiệu xong.
Mục đích của cô là muốn dùng trò chơi này để xem trình độ tiếng Anh của học sinh trong lớp. Đầu Bàng Sảnh như phình ra, cô nói tiếng Anh rất kém, ngồi bên cạnh Cố Minh Tịch chỉ hận không có cái lỗ nào mà chui xuống.
Cô Đới chỉ đại một bạn nam, trò chơi bắt đầu. Cậu này cũng rất phóng khoáng, đứng dậy nói dõng dạc: “Mình là XX, đến từ trường trung học XX, mình thích XX, XX và XX, mình thấy mình giống một chú chó, trung thành, nhanh nhẹn và sâu sắc...”
Cậu nói xong, cô Đới liền gọi bạn nữ ngồi cạnh cậu nam sinh đứng lên phiên dịch, bạn nữ phiên dịch xong thì tự giới thiệu về mình. Tụi trẻ thi được vào cấp ba trọng điểm đều có thành tích khá tốt nên nhanh chóng nắm được quy tắc trò chơi, người này nói xong đến lượt người kia.
Đến lượt Bàng Sảnh, cô đứng dậy lắp bắp nói hai câu rồi vội vàng ngồi xuống.
Cô Đới chỉ vào Cố Minh Tịch: “Bạn nam này phiên dịch nào!”
Cố Minh Tịch thấy rất xấu hổ khi phải phiên dịch cho Bàng Sảnh nhưng vẫn đứng dậy: “Bạn vừa nãy nói bạn ấy tên là Bàng Sảnh, đến từ trường trung học Nguyên Phi. Bạn ấy thích đọc sách, đọc báo và bơi lội, bạn ấy thấy mình giống loài cua vì... bạn ấy họ Bàng.”
Các bạn đều bật cười, Bàng Sảnh đỏ bừng mặt, cúi gằm xuống đất, ngón tay thì không ngừng vân vê ống quần màu xanh lá cây.
Cô Đới dùng động tác ra hiệu cho mọi người trật tự, cười nói: “Vậy đến lượt em tự giới thiệu.”
Cố Minh Tịch khẽ gật đầu, hơi hắng giọng rồi bắt đầu nói. Cậu nói rất lưu loát như đã nghĩ sẵn trong đầu từ trước. Cậu nói rất nhanh, phát âm dễ nghe, Bàng Sảnh hoàn toàn không hiểu gì, nói mãi nói mãi, cô thấy nụ cười tươi tắn nở trên môi cô Đới.
Cố Minh Tịch nói xong, cô Đới liền chỉ vào Uông Tùng: “Bạn nam này phiên dịch đi nào.”
Uông Tùng trợn mắt gãi đầu: “Thưa cô, em không nghe được ạ... Em chỉ biết bạn ấy tên là Cố Minh Tịch, đến từ trung học Nguyên Phi, ngoài ra...”
“Không sao.” Cô Đới lại hỏi một bạn nữ, “Em có phiên dịch được không?”
Bạn nữ đó cũng đỏ mặt lắc đầu.
Cô Đới hỏi: “Có bạn nào dịch được không?”
“Để em thử xem sao.” Một giọng nữ trong trẻo vang lên, Cố Minh Tịch quay đầu nhìn lại thì thấy một bạn nữ tóc ngắn với dáng người nhỏ nhắn, đeo kính phủi mông đứng dậy, cô bạn sở hữu gương mặt trái xoan, trông rất nhã nhặn.
Cô bạn khẽ mỉm cười với Cố Minh Tịch rồi dõng dạc dịch lại:
“Mình thấy mình là một chú đà điểu nhưng không phải con đà điểu tự lừa mình dối người trong hội chứng tâm lý đà điểu, sẽ rúc đầu xuống cát khi gặp phải kẻ thù, giả vờ như mình không thấy kẻ thù và kẻ thù cũng không thấy mình. Sở dĩ mình nghĩ bản thân là đà điểu là vì đà điểu là loài chim lớn nhất trên thế giới hiện nay, cánh của nó đã bị thoái hóa nên không bay được. Song đà điểu có một đôi chân rất khỏe khiến nó có thể chạy với vận tốc rất nhanh, đồng thời sức lực của đôi chân cũng rất lớn, thậm chí đà điểu có thể dùng chân để chống lại nhiều thiên địch lớn hơn mình nhiều lần. Mình giống đà điểu, mình không có đôi cánh, làm mọi việc hoàn toàn bằng hai chân nhưng có hề gì, đà điểu vẫn là loài chim lớn nhất thế giới, mình tin rằng mình cũng có thể trở thành một người mạnh mẽ!”
Nói xong cô bé liếc mắt nhìn Cố Minh Tịch rồi nhìn sang cô Đới: “Cô ơi em dịch xong rồi ạ, không biết có đúng hay không?”
Cô Đới nói: “Vậy phải hỏi bạn Cố Minh Tịch mới biết được.”
Sắc mặt Cố Minh Tịch hơi nhợt nhạt, ánh mắt thâm trầm như biển, cậu dạ một tiếng rồi ngồi xuống.
Cô gái đứng đó, khẽ mỉm cười.
Bàng Sảnh kéo tay áo cậu, ghé sát vào tai cậu hỏi: “Cậu ấy dịch đúng hết á?”
“Ừm...”
“Anh... Tự giới thiệu mà nói những điều này làm gì?”
Cố Minh Tịch chau mày, cũng ghé sát vào tai cô nói: “Anh cứ nghĩ không ai hiểu vì có nhiều từ cấp hai không được dạy, đây là một đoạn Nhật ký bằng tiếng Anh anh từng viết trước đây, anh cũng không hiểu sao bạn ấy lại hiểu được.”
Lúc này cô gái tóc ngắn đã bắt đầu tự giới thiệu về mình: “Chào mọi người, mình là Tiêu Úc Tĩnh đến từ trường trung học số Năm thành phố E. Trước khi vào cấp hai, mình lớn lên ở Nam Phi. Bố mình là một nhà động vật học, hiện đang công tác tại vườn bách thú thành phố E. Khi còn học cấp một, nhà mình nuôi rất nhiều đà điểu và coi chúng là thú cưng...”
Cố Minh Tịch: “...”
Bàng Sảnh lại kéo tay áo Cố Minh Tịch: “Cô ấy nói gì vậy? Có phải cô ấy cũng nói đến đà điểu không?”
Cố Minh Tịch nghe rất chăm chú, liền nghiến răng kèn kẹt: “Đừng làm ồn!”
Bàng Sảnh véo lưng cậu một cái rõ đau, khẽ lẩm bẩm: “Cố Minh Tịch, anh dám nạt nộ em cơ đấy!”