Mr Đà Điểu Của Tôi

Chương 56: Khúc nhạc hoang dã



Đây là lần đầu tiên trong đời Bàng Sảnh trang điểm.

Cấp một, cấp hai cô luôn sắm vai một bạn nữ không được chú ý trong lớp: vẻ ngoài bình thường, dáng dấp bình thường, không có quần áo đẹp, không biết cách trang điểm ăn mặc. Dù đã lên cấp ba Bàng Sảnh vẫn chẳng hề có hứng thú với những hoạt động kiểu như đi trung tâm thương mại mua quần áo.

Nhưng chính bản thân cô cũng có một vài thay đổi.

Tục ngữ nói nữ đại thập bát biến (1), nếu đứng trước một người lạ, những lời khen mà cô gái Bàng Sảnh mười sáu tuổi nhận được sẽ không chệch khỏi hai từ: hoạt bát, đáng yêu.

(1) Ý là con gái đến tuổi mười tám sẽ thay đổi rất nhiều về ngoại hình

Có lẽ tướng do tâm sinh, chẳng ai là không cảm nhận được sức sống mãnh liệt của Bàng Sảnh. Cô là người hoàn toàn không có bất cứ mối liên hệ nào với từ “trầm tĩnh”. Bàng Sảnh thích cười đùa, thích ăn, thích ngủ, sống một cách đơn giản và thoải mái, vui vẻ, hết sức đơn thuần, sẽ trộm đỏ mặt khi được gặp chàng trai mà mình thầm thương trộm nhớ.

Một Bàng Sảnh như thế giờ đây đang đứng trước mặt Cố Minh Tịch với nụ cười thật tươi. Trời lạnh là thế mà cô chỉ mặc một bộ váy múa bằng voan mỏng màu vàng, chiếc váy gồm nhiều tầng, vô số hạt cườm lấp lánh được đính lên vạt áo và làn váy. Cơ thể trẻ trung của cô được bộ váy ôm trọn, đường cong ở ngực, eo và mông lộ rõ, thắt lưng mảnh mai thoắt ẩn thoắt hiện, hình như giữa rốn còn được đính thêm một hạt cườm nhỏ sáng long lanh.

Mái tóc dài của Bàng Sảnh được tết gọn gàng sau lưng, còn được gắn thêm một đoạn tóc giả bằng sợi len thô màu đen khiến mái tóc cô bây giờ dài chấm mông. Cô được trùm lên đầu một tấm voan mỏng, gương mặt trang điểm đậm nét, dưới lông mi thật dày là đôi mắt lộ rõ vẻ phấn khích, nụ cười tươi rói trên mặt.

“Đẹp không?” Bàng Sảnh hơi kéo đuôi váy lên một chút, thể hiện một tư thế kinh điển trong điệu múa Ấn Độ cho Cố Minh Tịch xem, cô uốn người thành hình chữ S làm Cố Minh Tịch ngỡ ngàng đứng như trời trồng tại chỗ, gật đầu khen: “Đẹp lắm.”

Bàng Sảnh rất vui, một lát sau lại hóa thân thành chú khỉ nhảy nhót tung tăng, ôm lấy cánh tay của mình rồi nói: “Em cũng biết là đẹp, nhưng mà lạnh quá!”

Cố Minh Tịch nói: “Áo khoác đâu, cứ mặc tạm vào đã.”

“Áo khoác… em cất đi rồi, ui trời, phiền quá nhỉ?”

“Em có muốn cởi áo khoác của anh…” Cố Minh Tịch còn chưa nói dứt câu đã nhìn thấy Tạ Ích thay quần áo, trang điểm xong xuôi đi về phía này.

Cậu mặc một bộ lễ phục màu đen, áo sơ mi trắng nổi bật bên trong, tóc đã được chuốt keo, giày da dưới chân bóng loáng, vẻ khôi ngô tuấn tú hoàn toàn không bị khỏa lấp.

Áo khoác Tạ Ích thay ra được cậu vắt trên khuỷu tay. Thấy Bàng Sảnh đứng đó lạnh cóng chân tay, cậu liền thảy chiếc áo về phía cô: “Ăn mặc phong phanh vậy cẩn thận kẻo cảm lạnh, mau mặc thêm vào đi.”

Bàng Sảnh nhìn cậu với vẻ xấu hổ, đón lấy chiếc áo khẽ nói: “Cảm ơn.”

Cô khoác thêm áo của Tạ Ích, chiếc áo vừa ấm vừa còn lưu nhiệt độ cơ thể cậu khiến trái tim Bàng Sảnh ngọt ngào như được rót mật. Cố Minh Tịch lặng im đứng bên cạnh, chuyển tầm mắt về phía khác thì bỗng dưng trước mắt cậu bừng sáng.

Tiêu Úc Tĩnh đi ra từ phòng thay đồ, cả Bàng Sảnh lẫn Tạ Ích đều nhìn về phía đó theo tầm mắt của Cố Minh Tịch. Tiêu Úc Tĩnh đã tháo kính, mặc một chiếc váy màu xanh lục nhạt dài đến mắt cá chân, đuôi váy xòe không ngừng tung bay. Cô đi một đôi giày cao gót nhỏ màu bạc, không đeo thêm bất cứ trang sức nào trên người, mái tóc ngắn cũng không được gắn thêm phụ kiện gì nhưng đối với Tiêu Úc Tĩnh, một Tiêu Úc Tĩnh như vậy vừa thanh thoát lại có phần cao quý. Cô ấy thậm chí còn chưa trang điểm mà đã lấn át tất cả những bạn nữ khác mặt hoa da phấn trong hậu trường.

Ngay lập tức Bàng Sảnh có cảm giác mình thật quê mùa, mặt mũi được trang điểm chẳng khác nào mông đít khỉ, những hạt cườm tinh tang trên người khiến cô hóa thân thành thôn nữ, mặc dù bộ đồ này hoàn toàn là ý của cô giáo chủ nhiệm nhưng Bàng Sảnh vẫn cảm thấy rất xấu hổ.

Cô bất giác quay sang nhìn Tạ Ích và Cố Minh Tịch. Cả hai chàng trai đều đang nhìn Tiêu Úc Tĩnh đến lặng người. Thực ra đâu chỉ hai cậu mà tất cả mọi người trong hậu trường đều đang chiêm ngưỡng Tiêu Úc Tĩnh.

Tiêu Úc Tĩnh bước về phía Cố Minh Tịch, đặt túi nilon xuống rồi nhấc hộp đàn dưới đất lên, nói: “Cố Minh Tịch, cậu có thể chờ tớ ở cánh gà một lúc được không? Sắp tới tiết mục của tớ rồi.”

Cố Minh Tịch gật đầu. Tiêu Úc Tĩnh lại quay sang nhìn Tạ Ích rồi bảo: “Cậu sẵn sàng chưa?”

Tạ Ích thoáng nhướng mày, hỏi lại cô: “Cậu đã sẵn sàng chưa?”

“Tớ đã sẵn sàng.” Tiêu Úc Tĩnh lấy trong túi nilon to dưới đất ra một cây son, chẳng cần soi gương mà cứ thế tô lên môi mình, sau khi bặm môi lại, cô nói: “Tớ có thể lên sân khấu được rồi.”

Đôi môi cô thoắt cái đã trở nên tươi tắn đỏ mọng, càng tôn lên làn da trắng như trứng gà bóc, sự đối lập ấy thực sự khiến người ta phải chói mắt. Tạ Ích nhận ra mình không biết phải nói gì lúc này, bèn lặng im xách hộp đàn của mình lên rồi đi tới cánh gà sân khấu chờ đến lượt. Họ biểu diễn tiết mục thứ hai trong số các tiết mục của lớp Mười một, ngay sau bài đồng ca của Tưởng Chi Nhã.

Nhìn bả vai cùng hai cánh tay không được che chắn của Tiêu Úc Tĩnh, Tạ Ích không thể không hỏi: “Cậu có lạnh không?”

Tiêu Úc Tĩnh quay lại nhìn cậu rồi thủng thẳng đáp: “Không.”

Tạ Ích không nói gì nữa.

Chẳng bao lâu sau liền đến lượt hai người lên sân khấu, Bàng Sảnh kéo Cố Minh Tịch ra cánh gà xem. Đã mười năm nay năm nào họ cũng xem Tạ Ích chơi đàn nên thực ra cũng chẳng thấy có gì mới mẻ, lần này người được chờ đón là màn song tấu cùng Tiêu Úc Tĩnh.

Tiêu Úc Tĩnh và Tạ Ích chia nhau chiếm giữ hai bên trái phải của sân khấu, hai bộ lễ phục tự chuẩn bị của họ khiến khán giả bên dưới không khỏi xôn xao. Dù sao cả hai đều rất nổi tiếng ở trường, Tiêu Úc Tĩnh luôn là người điểm cao nhất khối còn Tạ Ích thì là hotboy của trường nên khi đứng cạnh nhau, không ai lấn lướt được ai, cả hai đều lung linh tỏa sáng.

Ai nấy đều nín thở chờ đợi màn song tấu của họ. Tạ Ích kẹp đàn vào cằm trước, tay phải cậu cong lên để giữ cây vĩ rồi từ tốn tấu lên khúc dạo đầu của bản nhạc. Tạ Ích đã có thâm niên chơi đàn mười mấy năm nên cách cậu kéo đàn tương đối mang tính học thuật. Cậu rất nghiêm túc trong việc tập đàn, kể cả là kỹ thuật hay cách kéo vĩ đều rất chuẩn xác, hoàn mỹ không chê vào đâu được.

Làn điệu dịu êm vang lên từ cây đàn của cậu, Bàng Sảnh nhìn Tạ Ích từ phía xa, có cảm giác dưới âm sắc kỳ diệu ấy, Tạ Ích với bộ lễ phục đen tuyền chẳng khác nào đang đóng một bản MV ca nhạc vô cùng hoàn hảo. Bàng Sảnh nghe đến say sưa, bất giác dùng tay mân mê áo khoác của mình. Đây là áo của Tạ Ích. Nhìn chàng trai đứng ở một nơi xa xôi kia, cô không hiểu tại sao ông trời lại thiên vị một người đến thế, ban cho cậu mọi điều tốt đẹp.

Cố Minh Tịch thì lặng lẽ đứng cạnh Bàng Sảnh, sự hoàn mỹ của Tạ Ích đang trở thành vầng sáng lấp lánh trong mắt cô, tất cả Cố Minh Tịch đều nhìn thấy hết.

Ngay khi Bàng Sảnh hoàn toàn đắm chìm trong tiếng đàn của Tạ Ích thì một tiếng đàn khác bất ngờ hòa vào. Tiếng đàn đó hoàn toàn khác với tiếng đàn của Tạ Ích. Tiếng đàn của Tạ Ích dịu dàng, lý trí, tuyệt vời, tinh tế đến đâu thì tiếng đàn còn lại hoang dã, nóng bỏng, mạnh bạo và sắc sảo tới đó.

Cả Bàng Sảnh lẫn Cố Minh Tịch đều bật ngửa trước tình huống này. Tiêu Úc Tĩnh mặc bộ váy tao nhã là thế mà lại tập trung kéo đàn đến đáng kinh ngạc, cô hất tóc chẳng khác nào một người đang phát rồ, đến đoạn điệp khúc còn đi đi lại lại trên sân khấu một cách hết sức tự nhiên, làn váy phiêu diêu bay bổng dưới chân cô, nét mặt mê say, đôi mắt đầy thành kính.

Tiếng đàn của cô hoàn toàn lấn át tiếng đàn của Tạ Ích. Bàng Sảnh có cảm giác Tạ Ích cũng đang muốn thoát ra khỏi hình mẫu của mình, cậu cũng bị phấn khích theo, thỉnh thoảng không còn giữ mãi tư thế đứng im rất đàn ông kia nữa mà cũng cất bước đi lại trên sân khấu theo nhịp đàn. Khuôn mặt vốn trầm lặng của cậu dần bị phá vỡ, đôi lông mày rậm chau lại, cũng bắt đầu hất tóc một cách khó kiểm soát, tiếng đàn thoát ra đầy hoang dã và điên cuồng.

Bàng Sảnh cảm thấy như mình đang xem tiết mục biểu diễn của hai người điên, đâu phải song tấu, rõ ràng là hai người đang đấu đàn. Nhưng hà cớ gì đến cô cũng bị cuốn theo họ, từng tế bào trên cơ thể đều hưng phấn hẳn lên. Bàng Sảnh không dám thở mạnh, toàn bộ sự chú ý đều bị hai người trên sân khấu cuốn đi.

Vào khoảnh khắc Tiêu Úc Tĩnh và Tạ Ích cùng nhau kết thúc nốt nhạc cuối cùng, dưới khán đài lặng phắc như tờ, chỉ vài giây sau đó, tiếng pháo tay rào rào như sấm dậy, tất cả mọi người trong hội trường đều vỗ tay không dứt. Tạ Ích chủ động cầm tay Tiêu Úc Tĩnh, hai người trên sân khấu cúi đầu chào khán giả rồi tay trong tay lui về hậu trường.

Mặt và cổ Tạ Ích lấm tấm mồ hôi cứ như vừa chạy một nghìn mét trở về, chóp mũi Tiêu Úc Tĩnh cũng rất nhiều mồ hôi. Vừa vào tới cánh gà cô liền thả tay Tạ Ích ra ngay lập tức, đi tới vị trí của Cố Minh Tịch, cất đàn vào hộp, xách túi nilon lên rồi nói: “Tớ đi thay đồ, cậu chờ một lát nhé.”

Tạ Ích há hốc miệng nhìn bóng dáng xa dần của Tiêu Úc Tĩnh. Bàng Sảnh bước về phía cậu, vỗ tay đôm đốp, nói: “Quá là phấn khích luôn! Tạ Ích! Cả cậu và Tiêu Úc Tĩnh đều đàn rất hay! Sang năm nhất định phải tiếp tục song kiếm hợp bích đấy nhé!”

Tạ Ích uể oải ngồi xuống ghế, xua tay nói: “Đùa à, nếu tớ chơi đàn cùng người kia vài lần nữa thì chắc tổn thọ chục năm mất!”

Màn trình diễn đàn violon song tấu đó để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong tâm trí Bàng Sảnh, mãi đến mấy ngày hôm sau, trong lúc ngồi làm bài tập ở nhà Cố Minh Tịch, Bàng Sảnh vẫn không quên nhắc tới.

Từ trang phục đến danh tiếng lẫy lừng và cả dáng vẻ cuồng nhiệt của Tạ Ích và Tiêu Úc Tĩnh khi biểu diễn đều mang lại hiệu quả rất lớn, khiến Bàng Sảnh nói mãi không thôi.

Thế nhưng Cố Minh Tịch lại rất ít khi nói ra ý kiến của mình. Bàng Sảnh hỏi: “Anh không thấy Tạ Ích và Tiêu Úc Tĩnh rất tuyệt sao?”

“Không.” Cố Minh Tịch bình thản đáp, “Nghe Tạ Ích đàn bao nhiêu năm rồi, anh biết là cậu ấy chơi rất hay!”

Bàng Sảnh bĩu môi: “Nhưng anh đã bao giờ nghe Tiêu Úc Tĩnh chơi đàn đâu?”

“Anh chẳng thấy tiếng đàn của cậu ấy có gì đặc biệt cả.” Nhìn Bàng Sảnh, Cố Minh Tịch chầm chậm nói: “Anh lại thấy Tiêu Úc Tĩnh lúc đánh trống còn đặc biệt hơn khi chơi đàn.”

“Tại sao?” Bàng Sảnh hỏi.

Cố Minh Tịch đáp: “Cô ấy là người lớn lên ở châu Phi nên rất thích hợp với những thứ mang tính tự nhiên.”

Và dĩ nhiên cô gái mười sáu tuổi Bàng Sảnh không thể hiểu được những lời bí hiểm như vậy.

Sau khi cô đi về Cố Minh Tịch mới đi tắm rửa rồi bắt đầu giải quyết đống bài tập của mình, kéo dài từ tận chín rưỡi tối đến một giờ sáng. Ngày nào cũng vậy.

Kiểm tra xong bài cuối cùng, Cố Minh Tịch mới lên giường ngủ. Cậu tắt đèn, chui vào chăn nhưng không thấy buồn ngủ.

Có lẽ cả trường chỉ có một mình cậu chú ý tới tiết mục quê mùa ấy… bài múa Ấn Độ của tám cô gái.

Họ tập chưa kỹ nên múa không đều, vậy mà tầm mắt của Cố Minh Tịch từ đầu đến cuối chỉ đặt vào một cô gái. Cô không đi giày, cố gắng ưỡn người tối đa, trên môi là nụ cười thật tự nhiên.

Lúc xoay tròn, mái tóc giả dài chấm mông được vung lên thật cao. Cố Minh Tịch biết Bàng Sảnh rất vui vì đây là việc cô chưa từng được trải nghiệm. Cô là người thích trải nghiệm những điều mới mẻ: thích ăn món mới, thích nghe bài hát mới. Trước đây trong lần đầu tiên cậu đưa cô đi tàu hỏa, tàu điện ngầm, cô đều vô cùng vô cùng thích thú.

Mới chớp mắt mà cô gái bé nhỏ ấy đã trở thành một thiếu nữ xinh xắn. Cô ngày càng có nhiều bạn bè, ngày càng có nhiều thú vui, không còn kề bên cậu từng phút từng giây như trước đây nữa.

Có lẽ đến một ngày nào đó cô sẽ ngày càng đẹp hơn, thực sự lột xác trở thành một nàng thiên nga.

Vậy khi ấy liệu cô có còn để cậu trong tầm mắt mình hay không?

Trong bóng đêm Cố Minh Tịch nhớ lại gương mặt sinh động, dáng người uyển chuyển, đôi tay linh hoạt cùng đôi mắt rạng rỡ của Bàng Sảnh trong bài múa kia.

Dần dần, dần dần… Cậu nhắm mắt chìm vào mộng đẹp.