Lư Mễ bĩu môi nhét điện thoại vào túi, ngẩng đầu hỏi Vương Kết Tư: “Nếu như có một cô gái hẹn cậu đi chơi mấy lần mà lần nào cậu cũng từ chối thì nghĩa là sao vậy?”
“Là không có hứng thú chứ gì! Nếu cậu hẹn tôi, tôi sẽ đến ngay lập tức. Còn người khác hẹn thì tùy tâm trạng.” Vương Kết Tư hớp một ngụm canh mặn, chế giễu cô: “Tôi nói này người anh em, sao cậu càng sống lâu thì càng thụt lùi thế? Chút chuyện về đàn ông như này thôi mà cần tôi dạy cậu sao? Chẳng phải cậu tự nhận mình nhắm mắt ngửi mùi cũng biết được tên đàn ông đó như thế nào à? Sao vậy? Mũi bị phế rồi hả? Không ngửi được nữa?”
“Im miệng đi!” Lư Mễ đá anh ta ở dưới gầm bàn: “Có thấy phiền không!”
“Tôi dạy cậu một chiêu nhé?”
“Chiêu gì?”
“Đừng quan tâm anh ta nữa. Một người đàn ông mà cậu hẹn năm lần bảy lượt đều từ chối thì đừng bận tâm đến anh ta. Không đáng đâu.”
Sau khi tạm biệt Vương Kết Tư, Lư Mễ bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về đàn ông. Nếu một người đàn ông thực sự thích bạn thì chắc chắn sẽ biết ghen. Cô về nhà ngồi trên ghế sofa suy nghĩ rất lâu, ngón trỏ và ngón giữa véo lớp da mỏng manh ấm áp trên cổ, nghe “bộp” một tiếng.
Đệt.
Lư Mễ đau ứa nước mắt, thầm mắng Vương Kết Tư là đồ khốn, cũng mắng luôn mình là đồ ngốc, cô chưa từng theo đuổi đàn ông, ngoài cái đầu đầy tư tưởng xấu xa ra thì chỉ còn lại sự nhiệt tình. Nhưng Đồ Minh không cho cô một cơ hội nào, cố gắng lâu như vậy mà vẫn giậm chân tại chỗ!
Lư Mễ cắn răng, lại làm thêm ba, bốn lần nữa, da thịt kêu bộp bộp, lúc soi gương lại thì thấy nó đã đỏ lên, cổ nóng rát.
Đồ đần. Cô tự mắng mình một câu rồi lên giường nằm. Sáng hôm sau vừa mở mắt đã muốn trêu chọc Đồ Minh, nhưng nhớ lại mỗi lần như thế thì Đồ Minh đều nói:
Xin lỗi, có hẹn rồi.
Xin lỗi, không thích hợp.
Xin lỗi, không tiện.
Xin lỗi, không hợp quy củ.
Cô cố nhịn.
Thứ Hai, Lư Mễ cố tình mặc một chiếc áo len cổ rộng để lộ chiếc cổ trần trụi, trên làn da trắng nõn xuất hiện một dấu hickey nổi bần bật. Cô cố ý chọn chỗ ngồi đối diện với Đồ Minh, đây là lần đầu tiên mà cô ngồi phía trước, ngay dưới mắt sếp.
Phòng họp hơi im ắng, Daisy nhắn tin cho cô: [Người bạn này, cô để lộ dấu hickey ngồi đối diện sếp vậy luôn hả?]
[Sếp quản trời quản đất còn quản luôn cả đời sống tình dục của nhân viên à?] Lư Mễ đáp, ngẩng đầu nhìn Đồ Minh.
Đồ Minh đang lướt điện thoại, khi cảm nhận có điều gì đó bất thường, anh ngẩng đầu lên nhìn Lư Mễ đang ngồi đối diện, nhìn thấy dấu hickey chói mắt trên cổ cô. Đồ Minh là người trưởng thành, đương nhiên biết đó là gì, như thể nhìn thấy thứ không nên thấy, anh nhanh chóng quay mặt đi.
Xem ra chỉ có ngượng thôi, không có ghen tuông.
Lư Mễ nhận ra được.
Bỗng nhiên cô cảm thấy thật vô vị. Cô vốn nghĩ thế này, nếu Đồ Minh tỏ ra ghen tuông hoặc tức giận, cô sẽ giải thích nguồn gốc của dấu hickey này ngay lập tức. Nói rằng toàn bộ quá trình chỉ là thủ đoạn trẻ con của một người phụ nữ thích một người đàn ông mà thôi.
Dù ngây thơ nhưng cảm xúc sẽ đảo ngược, nếu có thể khiến cho mối quan hệ giữa họ tiến xa hơn thì tốt quá rồi.
Nhưng anh không có phản ứng gì cả.
Lư Mễ chợt thấy buồn chán đến cực điểm, suốt cả buổi họp cô không nói một lời. Khi ra khỏi phòng họp, Ô Mông nhét vào tay cô một miếng băng cá nhân. Mùa hè cô ta thường mang theo trong túi, dù giày cao gót có tốt đến đâu cũng sẽ có lúc làm mình đau chân, hôm nay lại đúng lúc cần dùng đến.
“Cảm ơn nhé, giấu đầu lòi đuôi sao? Không cần đâu, ai mà chẳng có đời sống tình dục chứ!” Lư Mễ cợt nhả, thấy Đồ Minh ôm laptop đi ra ngoài, cô không có biểu cảm gì, cụp mắt xuống.
Đồng nghiệp cười, Serena nói: “Hăng thế này thì đúng là hiếm thấy.”
“Hứng lên thì thế thôi!”
Lư Mễ nói xong rồi quay lại bàn làm việc của mình, trông cô như một quả bóng xì hơi. Tin nhắn của Thượng Chi Đào đến rất đúng giờ: [Hôm nay Lumi ngủ được với Will chưa?]
[Chưa. Không muốn ngủ nữa. Đổi người.]
Mỗi một câu của Lư Mễ đều kết thúc bằng một dấu chấm, thể hiện sự thất vọng rõ rệt.
Thượng Chi Đào rất xót cho Lư Mễ. Cô ấy có thể hiểu được cảm giác thích một người mà không được đáp lại. Đặc biệt là với một cô gái như Lư Mễ, cô đâu có quen chịu đựng ấm ức như thế này.
Cô ấy đang cố gắng nghĩ cách an ủi Lư Mễ thì Lư Mễ đã gửi tới một bức ảnh: [Nhanh nhìn thử xem cậu em này thế nào! Dạo này chị thích mấy em trai lắm!]
[Chị đang tự dỗ mình vui đó hả?] Thượng Chi Đào hỏi.
[Lúc nãy có hơi thất vọng, giờ thì không sao nữa rồi. Trên cổ chị có dấu hickey mà anh ta chẳng có phản ứng gì hết, anh ta tiêu đời rồi. Anh ta không biết thưởng thức cái đẹp, anh ta không xứng với chị, anh ta đã đánh mất chị rồi.]
Lư Mễ nói xong rồi rời khỏi nhóm chat tennis, nhắn với huấn luyện viên tennis: [Chị không học nữa, số học phí còn lại xem như chị mời cậu uống rượu.]
Cứ vậy đi, không đánh lại thì xin gia nhập, không gia nhập được thì không đánh nữa.
Bà đây cứ an tâm làm một con heo lười, mặc kệ anh!
Lúc tan làm, Lư Mễ gặp Đồ Minh trong thang máy, cô vẫn chào hỏi như trước: “Sếp tan làm à?”
“Ừ.” Không còn gì để nói nữa.
Lư Mễ cũng chẳng biết nói gì khác, Trương Hiểu gọi đến rất đúng lúc. Lư Mễ nói với cô ấy: “Được rồi tao biết rồi, lát nữa tao đến. Có trai đẹp không? Thế thì được. Rượu thì tao cai rồi. Đến đó rồi tính sau!”
Đồ Minh nhìn cô, nói một câu: “Lái xe thì không uống rượu, uống rượu thì không lái xe.”
Lư Mễ không đáp lại câu đó, cũng chẳng có gì hay để đáp lại. Với ai thì anh cũng sẽ nói mấy lời này được, điều này chỉ chứng tỏ anh là người tốt thôi.
Ra khỏi thang máy, cô đi thẳng đến chỗ đậu xe, không nói với Đồ Minh thêm một lời nào nữa.
Đồ Minh nhìn thấy xe của cô lao đi vội vã, anh đứng trước xe mình một lúc. Không rõ cảm giác trong lòng mình là gì, nhưng anh biết chắc rằng có lẽ Lư Mễ không muốn làm bạn với anh nữa. Cô đã rời khỏi nhóm chat tennis, mang theo dấu hickey trên cổ, kiêu căng kết thúc niềm đam mê kỳ quái không rõ ràng với anh, mang luôn cả dáng vẻ ngông nghênh mà đi tìm những người và những điều thú vị khác.
Đồ Minh nhún vai, lên xe.
Khi Lư Mễ đi với Trương Hiểu đến quán bar nghe nhạc, xung quanh rất náo nhiệt, tâm trạng của cô đã tốt lên đôi chút. Tự thấy mình không biết nghĩ thoáng, Đồ Minh chỉ không thích cô thôi, anh đâu có làm gì sai, cô giận anh làm gì!
Haiz!
Thôi được rồi, cứ như vậy đi. Lư Quốc Khánh đã từng nói với cô: Bố mày nuôi đứa con gái cưng này không phải để mày khiến cho nó tủi thân đâu đấy!
“…”
Sự lạnh giá đến rất bất ngờ.
Chợp mắt một lát rồi mở mắt ra, lá cây đã rụng hết, bên ngoài có gió lớn thổi mạnh làm cửa sổ kêu ù ù. Lư Mễ nằm trong chăn không muốn dậy, cứ mỗi hai phút lại mở mắt ra một lần, cuối cùng vẫn phải bò dậy vì sắp trễ giờ làm rồi.
Cô chẳng buồn trang điểm, chỉ rửa mặt rồi lục tìm áo khoác mặc vào, quấn khăn len ra khỏi nhà. Vào mỗi năm khi mùa đông bắt đầu là cô lại thấy uể oải, chỉ muốn đi ngủ đông thôi.
Đến công ty thì thấy Ô Mông đã có mặt, đang ngồi tạm trên bàn làm việc của Thượng Chi Đào. Thấy Lư Mễ đến, cô ấy chỉ vào cốc cà phê trên bàn: “Americano, em mới mua ạ.”
“Cảm ơn.” Lư Mễ mở túi tote ra, hôm qua là lần đầu tiên cô mang laptop về nhà, bởi vì dự toán hạng mục bị từ chối nên cần phải làm lại: “Hôm nay em không đi Thanh Đảo với Will à?”
“Đổi sang ngày mai rồi, hôm nay có nhân viên mới đến nhận việc, tổ chức tiệc ăn uống trước, mai mới đi công tác.” Ô Mông chỉ vào phòng làm việc của Đồ Minh: “Sếp cũng đến rồi.”
“Ờ.” Lư Mễ nhìn vào phòng làm việc của Đồ Minh. Cô nghe loáng thoáng về tình hình của nhân viên mới, là một tài năng trẻ từ nước ngoài về: “Daisy làm người hướng dẫn phải không?”
“Đúng vậy.”
Lư Mễ không nói gì thêm, cũng chẳng muốn nói, cô đứng dậy đi vào phòng trà rửa cốc. Daisy đi theo cô vào phòng trà, khuỷu tay chạm vào cô: “Nghe gì chưa?”
“Nghe gì?”
“Về nhân viên mới ấy.”
“Nhân viên mới thì sao?”
“Nhân viên mới là một anh chàng đẹp trai, em trai đó đẹp lắm. Sáng nay Serena cho tôi xem ảnh rồi, thật sự không tệ.”
“Ừ.”
Thời tiết lạnh thế này khiến Lư Mễ mất đi hứng thú với trai đẹp, cô ngồi ở bàn làm việc chẳng có chút sức sống nào. Cứ thi thoảng cô lại nhìn vào đồng hồ dưới màn hình máy tính, dự định sẽ trốn việc vào chiều nay sau khi Đồ Minh và mọi người đi công tác.
Một lát sau Ô Mông bắt đầu thu dọn đồ đạc, tiếng động khá lớn, Lư Mễ hỏi cô ta: “Chuyện gì vậy?”
“Họ nói là để anh chàng đẹp trai ngồi tạm ở đây, bảo em sang chỗ trống bên cạnh Serena.”
“Ồ.”
Cứ mở miệng là đẹp trai này đẹp trai nọ, rốt cuộc đẹp trai đến mức nào vậy? Lư Mễ tự hỏi, rồi ngay sau đó lại cảm thấy mình thật ngây thơ. Thằng nhóc ấy có khuôn mặt rất lừa tình, lúc cười lên thì rạng rỡ như ánh mặt trời, cậu ngồi xuống bên cạnh Lư Mễ, tự nhiên mà chào hỏi cô: “Mong được Lumi quan tâm nhiều hơn.”
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Lư Mễ không đáp lại lời chào hỏi mong được quan tâm gì gì đó, cô dựa lưng vào ghế hỏi cậu, hệt như một nữ thổ phỉ.
“Hai mươi tư rồi.”
“Tên gì?”
“Đường Ngũ Nghĩa. Ngũ Nghĩa trong Thất Hiệp Ngũ Nghĩa.”
Lư Mễ thầm cười tên cậu sao mà ngộ nghĩnh quá, nhưng nhớ lại tên mình cũng chẳng khá khẩm hơn, bèn cười ha hả: “Được đấy, tên cậu nghe có vẻ hành hiệp trượng nghĩa các kiểu con đà điểu đấy, tôi thích.”
Đường Ngũ Nghĩa cũng thích võ hiệp, hai người nói chuyện rất ăn ý, đến tối tụ tập thì Lư Mễ xung phong nhận nhiệm vụ: “Tôi chở Jack nhé.” Tên tiếng Anh của Đường Ngũ Nghĩa là Jack, cũng chẳng phải tên hay ho gì, cậu đặt bừa thôi.
Daisy nói nhỏ với Lư Mễ: “Người chị em à, nhẹ tay chút nhé, em trai còn nhỏ mà.”
Khi ra bãi đậu xe thì gặp phải Đồ Minh, Ô Mông và Daisy, Daisy đùa: “Phải công nhận người có duyên với trai đẹp nhất vẫn là Lumi. Học trò của tôi mới tới mà đã chủ động xin đi nhờ xe của Lumi rồi.”
“Cô muốn đi nhờ xe tôi mà giới tính không đúng ý tôi thì tôi cũng không cho đâu.” Lư Mễ cười đùa với cô ta, quay đầu nhìn Đồ Minh và Ô Mông, Đồ Minh nhìn thẳng về phía trước, không tham gia vào cuộc tranh đấu quái dị giữa mấy người phụ nữ. Có điều sự nhiệt tình của Lư Mễ đối với Đường Ngũ Nghĩa khiến anh bất chợt nhớ tới buổi tối hôm đó khi cô đến đưa cho anh một chiếc máy CD cũ, khi hai người đứng dưới nhà anh nghe một bài hát tình ca.
Đường Ngũ Nghĩa lên xe của Lư Mễ, thắt dây an toàn, như chợt nhớ tới điều gì đó mà bật cười.
“Sao thế?” Lư Mễ hỏi cậu.
“Các chị nói chuyện cứ châm chọc lẫn nhau, căng thẳng phết. Môi trường công sở phức tạp quá.”
“Chú em giỏi đấy!” Lư Mễ cười, con dế trong áo của cô cũng gáy theo: “Cậu giỏi thật, vậy mà có thể nhận ra chúng tôi đang châm chọc nhau. Được lắm, thế thì cứ yên tâm là cậu có thể sống tốt ở Lăng Mỹ này rồi.”
Tối hôm đó, Đường Ngũ Nghĩa ngồi bên cạnh Lư Mễ. Thực ra bản chất của cậu có phần giống Lư Mễ, cả hai đều có khí chất ngạo mạn, nói chuyện lại hài hước, trêu đồng nghiệp cười nghiêng ngả.
Một lúc sau, ai cũng đã có hơi men, bắt đầu tản ra nói chuyện riêng với nhau.
Lư Mễ và Đường Ngũ Nghĩa đang nghiêng đầu nói chuyện, cười khúc khích ngầm hiểu ý, cười xong rồi lại nói tiếp.
Lư Mễ cảm thấy lâu lắm rồi cô chưa gặp được người đồng nghiệp nào hợp cạ như vậy, cô rất vui. Thậm chí còn nhắn tin cho Thượng Chi Đào: [Toang rồi, em trai ở bộ phận của bọn chị sắp thay thế vị trí của em trong lòng chị rồi.]
[Em là độc nhất vô nhị không thể thay thế được!] Thượng Chi Đào không chịu.
Lư Mễ thấy tin nhắn của cô ấy thì cười phá lên. Khi cô ngẩng đầu, xuyên qua bàn tiệc náo nhiệt, cô thấy ánh mắt của Đồ Minh dừng lại trên người mình một lúc, rồi lại đổi hướng sang nơi khác.