Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc

Chương 34: Lược bỏ



Sapporo về đêm thật lạnh.

Nụ hôn của Lư Mễ cũng rất lạnh.

Hai người nhìn nhau trong đêm tối, cùng bước vào một cuộc đấu tranh dai dẳng. Ánh mắt tủi thân của Lư Mễ làm trái tim của Đồ Minh như bị bỏng rát, đột nhiên anh nghiêng người về phía trước, hôn cô.

Nụ hôn của anh mang theo cái lạnh của Hokkaido. Khi đầu lưỡi chạm đến làm Lư Mễ sững sờ, lòng cô dâng lên niềm vui mừng, còn chưa kịp phân biệt được niềm vui này từ đâu đến thì cơ thể đã hành động trước, cô đáp lại anh, răng cạ vào đầu lưỡi anh. Đồ Minh kéo cô vào lòng, tay cô vẫn đặt ngang giữa hai người, khi họ hôn nhau cô vẫn chưa rút tay về, vô thức nhẹ nhàng cọ xát vào người anh, Đồ Minh lại bắt đầu thấy chóng mặt. Mãi cho đến khi tay cô từ vạt áo anh luồn vào trong, bàn tay lạnh buốt di chuyển xuống phía dưới, Đồ Minh khẽ hừ một tiếng, dừng động tác lại, hơi cúi xuống tách ra khỏi cơ thể đang quấn lấy anh.

Trong bóng tối u ám, anh nhìn Lư Mễ.

Ánh mắt của Lư Mễ dường như đang nói: Anh thấy không, dễ dàng lắm mà, chúng ta nên thế này.

Ít nhất trong mắt Đồ Minh là vậy.

Cả hai đều có lập trường riêng, không ai sai cả. Đồ Minh không biết nên giải thích thế nào. Tay Lư Mễ vẫn ở trên người anh, cô quên rút ra. Bàn tay lạnh lẽo được cơ thể anh làm ấm lên.

Con người không cần phải xấu hổ vì dục vọng của mình, Đồ Minh biết điều đó. Anh gỡ tay cô ra khỏi người mình, tay của Lư Mễ từ chỗ ấm áp trở về lạnh giá, thậm chí có hơi không thích ứng kịp.

“Lư Mễ, tôi hy vọng em hiểu, lên giường với nhau thật sự rất dễ, thật đấy. Ví dụ như bây giờ, đi đến cuối con hẻm này sẽ có một khách sạn rất lớn, tôi và em có thể vào đó muốn làm gì cũng được. Nhưng đó là điều em muốn sao? Yêu qua đường? Tình một đêm? Đó không phải là điều tôi muốn.”

“Tôi cần một thứ tình cảm rõ ràng, một trái tim chân thành nghiêm túc, khắc ghi lẫn nhau, không xem tình cảm là trò đùa. Không cần phải diễn kịch để chinh phục ai, nó quá trẻ con và thiếu trách nhiệm.”

“Mặc dù tôi có phản ứng sinh lý, nhưng tôi thật sự không thích như vậy. Ngay cả khi hôm nay tôi hoàn toàn buông thả bản thân mà ngủ với em thì tôi cũng sẽ chán ghét chính mình.”

“Tôi không biết tại sao phải nói những điều này với em, trong mấy tháng qua, em đã làm nhiều chuyện khiến tôi cảm thấy em rất tốt, rất đặc biệt, rất giỏi. Dù tôi lớn hơn em vài tuổi, nhưng trong cuộc đời tôi chưa từng gặp ai như em. Tôi thật sự, thật sự trân trọng mối quan hệ giữa chúng ta.”

“Tôi không thích sự mất kiểm soát nguyên thủy như vậy, em hiểu chưa?” Đồ Minh hỏi cô.

“Hiểu rồi! Tôi vốn là như vậy, không thể thay đổi được, lần sau anh không cần phải vòng vo, cứ nói thẳng anh không thích tôi là được. Giống như lần trước anh từ chối tôi vậy. À mà không có lần sau đâu. Tôi chơi đủ rồi.” Lư Mễ cũng không biết cảm giác ra sao, chỉ thấy cô và Đồ Minh thật sự không phải là người đi chung một con đường. Cô làm gì cũng trực tiếp, thấy thích thì tiến lên, không thích thì rút lui, chưa bao giờ bận lòng vì một chuyện nào đó quá lâu. Mà chuyện của Đồ Minh đã khiến cho cô bận lòng quá lâu rồi.

“Tôi cũng hy vọng anh hiểu, tình cảm giữa nam và nữ không phải lúc nào cũng đi theo kịch bản, nhất định phải đạt đến mức độ nào đó mới có thể nước chảy thành sông. Một tình cảm mà nhìn thấy kết cục ngay từ đầu thì thật là vô vị, tôi cũng chẳng thích.”

“Anh không có quyền đã không thỏa mãn được yêu cầu của người ta mà còn muốn người ta làm bạn với anh, suy nghĩ kiểu này rất nực cười.”

“Một là anh ngủ với tôi, hai là từ nay về sau chúng ta đừng ai quan tâm đến ai nữa. Tôi là người đáng ghét như vậy đấy, chỉ có đen hoặc trắng, không có xám.”

“Thôi vậy. Tôi động tay động chân với anh là tôi thấp hèn rồi.”

Lư Mễ quay người đi.

Cô thấy hơi thất vọng, khi chia tay với Trương Kình cô cũng không thất vọng như vậy. Chắc là do bị tên cháu trai Đồ Minh làm ảnh hưởng.

Cô đi phía trước, Đồ Minh đi phía sau, Lư Mễ nghe thấy tiếng bước chân trên tuyết, cô quay lại quát anh: “Đừng đi theo tôi nữa! Tôi đánh anh bây giờ.”

“Em về khách sạn à?” Đồ Minh hỏi cô.

“Ừ.”

“Tôi cũng vậy. Trong trường hợp này nếu tôi nói là chúng ta tiện đường thì sẽ hợp lý hơn, em thấy sao?”

Chết tiệt.

Lần đầu tiên trong đời Lư Mễ không thể làm gì được một người. Người này cứng đầu cứng cổ, dù có dụ dỗ thế nào cũng không được. Bạn không nói lý lẽ, anh sẽ không thèm để ý đến bạn, bạn muốn nói lý lẽ, anh lại có lý lẽ đầy đủ.

Đêm đó cô cảm thấy tâm trạng mình rất tệ, muốn giết chết Đồ Minh nhưng không có lý do chính đáng. Khi Đường Ngũ Nghĩa trở về, cậu nhắn tin cho cô: [Em có mang về cho chị một ít Shiroi Koibito này, ra hốc đi.]

[Ừ.]

Lư Mễ khoác áo lông vũ, ra khỏi phòng đi tìm Đường Ngũ Nghĩa, hai người đứng trước cửa khách sạn, bên ngoài là đêm tuyết ở Sapporo, rất yên tĩnh. Đường Ngũ Nghĩa mở bao bì nhựa ra rồi đưa cho cô: “Đây, ăn chút đồ ngọt có thể làm tâm trạng tốt hơn đấy.”

“Sao cậu biết tâm trạng chị không tốt?”

“Trên mặt chị viết kìa!”

“Ờ!”

Shiroi Koibito có vị ngọt nhẹ, không ngấy, Lư Mễ rất thích. Ăn xong cô lại đưa tay đòi Đường Ngũ Nghĩa thêm một miếng.

“Tối nay không ăn gì hả?”

“Ăn được vài miếng, còn chưa gặm xong càng cua thì đã gặp Will rồi.” Lư Mễ kể lại chuyện hôm nay cho Đường Ngũ Nghĩa nghe, nhưng lược bỏ đoạn cô đưa tay vào quần Đồ Minh.

Nghĩ lại thấy cũng mất mặt thật, cô là người hứng lên thì chẳng màng chuyện gì, băng tuyết ngập trời cũng không cản nổi cơn nóng đầu. Cô làm vậy, Đồ Minh chắc hẳn nghĩ rằng cô là người không biết kiểm soát bản thân mình.

“Ôi! Loạn đến mức này rồi à? Thôi đừng vội, mấy hôm nay đi chơi với em trai đi, em trai sẽ ăn diện đẹp đẽ, không làm chị bẽ mặt đâu.” Đường Ngũ Nghĩa đùa với cô, cậu hiểu tình hình rồi, hai người này chưa hòa hợp được với nhau, sẽ còn phải trải qua nhiều thử thách nữa. Việc tốt thường hay gặp trắc trở, thôi thì cứ để cho họ thong thả mà đón chào thử thách đi!

Đồ Minh đứng trước cửa sổ, nhìn thấy hai người ngoài cửa nói chuyện thân mật, Lư Mễ chỉ lo ăn bánh quy, tâm trạng không tồi, cứ như người giận đỏ mặt với anh vừa rồi không phải là cô. Đồ Minh cũng thấy khó hiểu. Theo lý mà nói thì Lư Mễ phải là người đơn giản nhất, vì tính cách và suy nghĩ của cô đều thể hiện rõ trên mặt, vậy mà trong vấn đề giữa hai người, anh lại không hiểu được cô.

Đồ Minh mất ngủ.

Bàn tay lạnh lẽo của Lư Mễ dường như vẫn còn kề sát trên người anh, chẳng hiểu sao mà anh lại không biết cách thể hiện tình cảm của người lớn lại trực tiếp như vậy, cơ thể anh phản ứng còn nhanh hơn cả đầu óc.

Sáng hôm sau khi tập hợp, dưới mắt anh có quầng thâm nhẹ, thời tiết ở Sapporo rất tốt, bắt đầu có tuyết rơi.

Lư Mễ đeo bịt tai giữ ấm màu trắng, bên trong nhét tai nghe, sợi dây dài lộ ra từ dưới bịt tai, cô đang nghe bài “Lâu đài trên không”. Đôi lúc Lư Mễ cũng có chút lãng mạn, như khi cô đến Nhật Bản thì nhất định phải nghe mấy bài hát cũ ấy.

Sau một đêm tự an ủi và mắng mỏ Đồ Minh không thương tiếc, lúc này cô đã bớt giận. Cô tổng kết tâm thái của mình là: Nước đã nguội.

Hôm nay họ sẽ đi tàu từ Sapporo đến Otaru, đây là chuyến đi yêu thích nhất của Lư Mễ ở Nhật Bản. Cô có thể ngồi đi ngồi lại trăm lần mà không biết chán, giống như ngày xưa đạp xe qua lại ở Thập Lý Họa Lang, chuyến tàu này cô cũng có thể ngồi mấy chục lần như vậy.

Đường Ngũ Nghĩa cũng đeo tai nghe đứng cạnh cô, có cảm giác họ rất xứng đôi.

Khi tàu khởi hành, đồng nghiệp nhìn thấy một bên là thành phố tuyết rơi, một bên là biển xanh mênh mông, bỗng dưng tất cả đều im lặng. Lư Mễ ngồi phía đối diện với biển, nhạc vừa phát đến bài “Vùng đất linh hồn”, cô tựa như cô bé trong bài hát đó, ngồi trên chuyến tàu xuyên qua vùng biển. Hiếm khi yên tĩnh và nghiêm túc đến vậy.

Trông cô giống một bức tranh hơn bất kỳ ai khác.

Về sau cô không nhìn thành phố nữa mà quay sang ngắm biển, áp mặt vào cửa sổ tàu. Suốt chuyến đi không nói một lời. Đường Ngũ Nghĩa ngồi bên cạnh, như Vô Diện của cô.

Đồ Minh ngồi hướng ra biển, phong cảnh rất đẹp, nhưng sự nghiêm túc của anh lại không hợp với khung cảnh ấy chút nào.

Ô Mông nhắn tin cho anh: [Sếp không vui ạ?]

[Không có, cảm ơn đã quan tâm.]

[Để em chụp cho sếp một tấm.] Ô Mông ngồi đối diện chụp ảnh cho Đồ Minh. Khí chất của anh hòa vào thành phố tuyết phía sau, Ô Mông cảm giác hình ảnh này đã chạm đến một góc nhỏ trong trái tim mình, là tình cảm thầm kín không thể bày tỏ với người ngoài.

Daisy đề nghị mọi người chụp ảnh chung trên tàu, cô ta vẫy tay gọi Lư Mễ và Đường Ngũ Nghĩa: “Lại đây chụp ảnh lưu niệm nào.”

Lư Mễ phải công nhận EQ của Daisy rất cao, cả Jacky cũng vậy, anh ta ngồi xuống bên cạnh Đồ Minh trước. Sự muôn màu muôn vẻ của chúng sinh được họ thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

“Lại đây, Lumi! Nhanh lên!” Daisy lại gọi cô và Đường Ngũ Nghĩa, hai người bước đến, Lư Mễ ngồi gần phía ngoài cùng, Đường Ngũ Nghĩa ngồi cạnh cô, tay đặt trên bệ cửa sổ phía sau cô.

Chụp một bức ảnh ngẫu hứng thế thôi.

Khi đi ngang qua Asari, Lư Mễ và Đường Ngũ Nghĩa nhìn nhau, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ, cả hai đều muốn xuống tàu. Nhưng đã đi cùng với cả đoàn thì không thể làm phiền, Lư Mễ hiểu.

Cô hỏi hướng dẫn viên: “Nếu chúng ta xuống Asari chơi một lúc thì có làm chậm trễ chuyến đi dạo ngắm cảnh chiều ở Otaru không? Tôi nghĩ là không, chị thấy sao?”

“Không chậm trễ gì đâu.”

“Vậy sao chúng ta không xuống ở Asari nhỉ? Đã đến đây rồi mà, chị nói xem có phải không…” Lư Mễ vừa mở miệng đã chọc cười hướng dẫn viên: “Để tôi hỏi Will.”

“Xuống đi.”

Đồ Minh không đợi hướng dẫn viên hỏi mà đã đồng ý ngay, việc nhỏ như thế này không có gì phải do dự, Asari rất đẹp, xuống đó cũng xứng đáng, tin rằng về việc ăn uống vui chơi thì Lư Mễ không sai được.

Tuyết trắng bao phủ nhà ga không người, người trong tuyết bỗng trở nên mờ ảo. Lư Mễ đội mũ chạy vào, ngồi xuống ở chỗ gần biển, chuẩn bị đắp một người tuyết.

Đường Ngũ Nghĩa theo sau, hai người quỳ dưới đất như những đứa trẻ nghịch ngợm, chẳng mấy chốc chóp mũi đã đỏ bừng. Người tuyết họ đắp rất xấu, nhưng Lư Mễ vẫn quàng khăn của mình cho nó, đút tay vào túi áo phao, cười khanh khách chụp ảnh với người tuyết và biển cả.

Khi tiếp tục lên đường, Đồ Minh đứng sau lưng cô, thấy tuyết rơi trên vai cô thì bèn nhắc nhở: “Phủi tuyết đi rồi hẵng lên tàu.”

Lư Mễ quay đầu nhìn anh, câu “liên quan gì đến anh” suýt bật ra khỏi miệng, cuối cùng cô vẫn nhịn lại được, giơ tay phủi tuyết trên vai, nhưng không với tới tuyết ở sau lưng, dù có cố gắng vươn tay ra sau thì vẫn phí công. Cô muốn nhờ Ô Mông phía trước giúp, chợt nhận ra có một bàn tay nhẹ nhàng phủi sau lưng mình, cô quay đầu thấy Đồ Minh, anh rũ mắt, vẻ mặt như thể đổi lại là người khác thì anh cũng sẽ giúp.

“Xin cảm ơn.” Lư Mễ nói với anh một câu rồi chạy nhanh vài bước tới phía sau Đường Ngũ Nghĩa, giúp cậu phủi tuyết trên mũ.

Đường Ngũ Nghĩa nhìn Đồ Minh, nhỏ giọng nói với Lư Mễ: “Anh ta đang làm lành với chị đấy!”

“Cóc thèm!” Lư Mễ đáp lại một câu như vậy rồi lên tàu đi Otaru.

Dọc đường, tâm trạng cô rất tốt, luôn giữ vững tinh thần không để thứ chó nào phá hỏng chuyến đi. Đến khi về khách sạn, cô vẫn cố gắng tránh xa Đồ Minh.

Khách sạn mà Đồ Minh chọn làm mọi người kinh ngạc không ngớt, anh chọn khách sạn suối nước nóng đắt nhất ở Otaru, nằm ở vị trí có núi và biển bao quanh, sương mù dày đặc.

“Đi du lịch với sếp hạnh phúc quá đi.” Serena không kìm được mà khen ngợi, “Hào phóng, thẩm mỹ cũng tốt.”

“Nghe nói suối nước nóng ở khách sạn này xịn nhất đấy, tí nữa tắm không?” Daisy hỏi.

“Phòng dành cho các cô có bể tắm riêng, các cô cứ tắm thoải mái. Còn đàn ông thì chịu khó ra bể công cộng nhé.” Đồ Minh nói. Anh đã ghi nhớ hết những nỗi lo của mọi người, cũng biết các cô gái thích để lộ vai chụp ảnh trong bể tắm riêng, phong cảnh tuyết trắng phủ kín cả những ngọn núi xa xôi và vùng biển gần đây rất thích hợp để chụp ảnh. Vì không muốn làm nhân viên thất vọng nên anh đã cố gắng phối hợp với công ty du lịch bàn bạc khá lâu.

Mọi người rất vui, vỗ tay giả vờ hoan nghênh. Khi lên phòng gừi hành lý, Lư Mễ nghe Daisy nói với Serena: “Dù Will đã ly hôn rồi, nhưng tôi nghĩ rằng người nào mà lấy anh ấy chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”

“Tôi cũng nghĩ vậy!” Cả hai hơi phấn khích, vì chuyến đi này mà cảm động trước Đồ Minh.

Dù họ chỉ nói vậy thôi, nhưng Lư Mễ nhận ra sắc mặt của Ô Mông đứng phía sau đã thay đổi. Lư Mễ như đã nhìn thấy được một bí mật nào đó, nhưng cô không nói gì cả.

“Lát nữa em định đi dạo, Lumi đi không?” Ô Mông hỏi cô.

“Đi đâu cơ?” Lư Mễ hỏi.

“Thì là… đi dạo thôi ạ…”

“Chị không đi đâu, chị mệt rồi.” Lư Mễ ngáp một cái.

“Vậy em đi trước nhé, gặp lại sau.”

“Ừ, được.”

Ô Mông mở cửa đi ra ngoài, vài giây sau Lư Mễ cũng đi ra, cô dừng lại ở chỗ rẽ, thấy Ô Mông ra khỏi khách sạn.

Một lát sau, Đồ Minh cũng đi ra.

???
— QUẢNG CÁO —