Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc

Chương 49: Không ứng phó nổi



Lư Mễ đi ăn cơm với gia đình, đương nhiên không thể thoát khỏi việc bị tra hỏi.

Lư Quốc Khánh và Dương Liễu Phương chặn cô lại ở con hẻm nhỏ bên ngoài quán vịt quay, thậm chí Lư Quốc Khánh còn xắn tay áo lên: “Khai báo đi!”

“Ba không thấy lạnh à? Ba kéo tay áo xuống đi rồi mình nói chuyện đàng hoàng.” Lư Mễ cười hì hì, dáng vẻ chọc tức người ta.

“Cái thằng trong nhà mày là ai?”

“Bạn con.”

“Bạn hay bạn trai?” Dương Liễu Phương hỏi.

Lư Mễ suy nghĩ một lát: “Bạn trai.”

“Làm nghề gì?”

“Ba mẹ đang tra hộ khẩu hả… Thời đại nào rồi mà mới yêu đã phải tra hết gốc gác của đối phương… Yên tâm đi, là người đứng đắn mà ba mẹ thích.” Lư Mễ trấn an ba mẹ mình: “Đẹp trai, tuổi trẻ tài cao, hoàn cảnh gia đình tốt, có chí hướng.” Rồi thêm mấy câu: “Không nhảy Disco, không lái mô tô, thích đọc sách.”

“Thật không?”

“Thật. Nếu con nói láo thì con là chó.”

Lư Quốc Khánh vỗ đầu cô: “Mày là chó thì tao là gì?”

“Vậy nên con đâu có lừa ba.” Thế là mọi chuyện êm xuôi.

Lúc ăn cơm, Lư Tình đưa cho cô một cái túi: “Nè, cho mày.”

Lư Mễ nhìn, là cái túi chỉ được cái bề ngoài hào nhoáng mà cô thích trước đó, cô nháy mắt với Lư Tình: “Cảm ơn nhá.”

“Tâm trạng mày khá tốt nhỉ, làm lành với Will rồi hả?” Lư Tình nhỏ giọng hỏi cô.

Lư Mễ nắm tay cô ấy: “Suỵt, vừa bị ba mẹ thẩm vấn xong.”

Ăn vịt quay xong, Lư Mễ tìm cớ chuồn đi, chạy đến đầu hẻm thì thấy Đồ Minh đang đứng đợi cô. Anh đứng rất nghiêm chỉnh, ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, cô chạy vài bước đến trước mặt anh: “Em giả bộ đi vệ sinh để trốn ra đấy, bà nội em còn định kéo em đi hát nữa cơ!”

“Thế sao không nói cho anh biết chỗ, anh có thể tự đi.”

“Đừng, chắc gì ông Lưu nể mặt anh, mình đi thôi.”

Lư Mễ kéo tay anh, dẫn anh vào trong hẻm. Rẽ qua ba lần mới đến nhà ông Lưu. Ông cụ đang ngồi cắn hạt dưa, ông nhìn Lư Mễ rồi nhìn sang Đồ Minh: “Có đồ thì đưa ông xem, đừng phí lời.”

Lư Mễ đưa hộp đồng hồ cho ông Lưu, kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh, rồi chỉ vào cái ghế khác nói với Đồ Minh: “Anh cũng ngồi đi.”

“Tuổi đời của cái đồng hồ này cũng kha khá rồi đấy.” Ông Lưu giơ đồng hồ lên ở dưới ánh đèn: “Hồi đó người đeo loại đồng hồ này đều là người có học thức.” Đôi kính trễ xuống mũi, ông ngoảnh lại nhìn Đồ Minh: “Ba mẹ dạy học à?”

“Đúng ạ, ông Lưu.”

Ngày xưa ông Lưu làm ở hãng đồng hồ, ông nghiên cứu rất kỹ ai thích đeo loại đồng hồ gì. Không giống như bây giờ, mọi người hầu như ít đeo đồng hồ rồi.

“Linh kiện thì ông có, nhưng không chắc sẽ sửa được.” Ông đứng lên đi lấy hộp linh kiện, là một cái hộp gỗ bốn tầng, bên trong có mấy ngăn nhỏ chứa hàng trăm loại linh kiện khác nhau.

Đồ Minh thích mấy thứ này nên cũng kéo ghế lại gần ông Lưu, chăm chú ngắm nghía những thứ đó. Chỉ nhìn chứ không chạm vào, vì anh hiểu quy tắc của người thợ có tay nghề cao.

Thấy Đồ Minh nhìn chăm chú, ông Lưu hỏi: “Thích không?”

“Thích ạ.”

“Thích thì có thể tự nghiên cứu làm một chiếc đồng hồ, ông thấy mấy người đam mê mấy thứ này cũng đang mày mò làm thử.”

“Cháu thấy cũng được lắm.”

Lư Mễ nhướng mày, thế này thì hay rồi, trai công nghệ muốn tự làm đồng hồ.

“Muốn làm loại đồng hồ gì?” Ông Lưu hỏi Đồ Minh.

“Cháu chưa nghĩ ra. Có cần tự vẽ bản thiết kế không ạ?”

“Cháu về nghiên cứu đi, cái gì cũng có thể tự làm được. Mặt đồng hồ, kim đồng hồ, thú vị lắm. Dạo trước còn có người tìm ông học nghề.”

“Vậy cháu cũng có thể tìm ông học nghề chứ?” Đồ Minh hỏi.

“Ôi trời, bái sư luôn kìa!” Cuối cùng Lư Mễ cũng chen vào được, nhưng cả hai người còn lại đồng thanh nói với cô: “Mày/Em không hiểu đâu!”

“…”

Yolanda vừa gặp lại Lư Mễ thì đã hỏi: “Rốt cuộc là bên phòng ban của cô ai sắp nghỉ việc vậy?”

“Sao thế?”

“Lần trước cô hỏi tôi đã đăng tin tuyển dụng chưa, tôi còn hỏi Will nữa, anh ấy nói không có ai nghỉ cả.”

“Thế thì chắc là không có ai nghỉ rồi đó.” Lư Mễ cười với Yolanda, quay lại thấy Ô Mông, cô hỏi: “Nhận dự án mới chưa?”

“Tuần sau bắt đầu ạ.”

“Cố lên nhé.” Lư Mễ đi vài bước rồi dừng lại, quay đầu nói với Ô Mông: “Người bên Tân Thành làm việc không được gọn gàng lắm, khi em tiếp quản nhớ bảo bộ phận pháp lý xem kỹ hợp đồng vài lần. Còn nữa, đừng cứ nghe theo họ hoàn toàn, bằng không thì nó không có hồi kết luôn đấy.”

“Vâng. Cảm ơn chị Lumi.”

“Ôi dào! Khách sáo gì chứ, chị đã từng làm việc với họ rồi, đối tác này phiền phức lắm.”

Lư Mễ nói xong thì đi, Ô Mông chạy theo hỏi cô: “Lumi, chị có quen sếp của Tân Thành không?”

“Chị không quen. Chẳng phải năm nay họ vừa mới thay người à? Sao thế?”

“Lúc họp trực tuyến, ông sếp đó đột nhiên hỏi về chị, hỏi là ở Lăng Mỹ có nhân viên nào tên Lư Mễ không, còn hỏi chị làm ở phòng ban nào.”

“Chị không quen, cũng có thể đã gặp nhưng không có ấn tượng. Đừng để ý đến hắn, lần sau nếu còn hỏi nữa thì bảo hắn tự đến tìm chị, để chị xem hắn là cái thá gì?” Lư Mễ nói với vẻ mặt ngông nghênh, không hề đặt Tân Thành – đối tác lớn nhất năm nay vào mắt, nhưng cô vẫn hỏi thêm một câu: “Lúc mọi người họp trực tuyến, Will cũng có tham gia à?”

“Có.”

“Will nói gì?”

“Will nói là có người như thế, nhưng không tiện cung cấp thêm thông tin, đó là việc riêng tư của nhân viên.”

Lư Mễ phì cười, việc riêng tư của nhân viên sao, thật là cao tay: “Được rồi, chị biết rồi, cảm ơn Erin.”

Ô Mông gật đầu: “Lumi, em thật sự ngưỡng mộ chị, không sợ trời không sợ đất.”

“Có gì đáng ngưỡng mộ, chị còn ngưỡng mộ sự chăm chỉ và giỏi giang của em nữa ấy chứ!”

Lư Mễ quay người đi, trở về chỗ ngồi hỏi Trương Hiểu: [Tao hỏi mày, cái tên ngu ngốc cướp làn xe của tao đang làm gì?]

[Công tử nhà giàu, nhà làm bất động sản, đang tạm giữ chức ở công ty.]

[Tân Thành?]

[Sao mày biết?] Trương Hiểu hơi ngạc nhiên, vội nói: [Tao không có cho số điện thoại của mày mà, cũng không nói với anh ta mày làm nghề gì, tao không nói gì hết.]

[Tao biết mày sẽ không nói. Tên ngu ngốc đó mở cuộc họp thảo luận về dự án mà lại công khai dò hỏi thông tin về tao. Chắc chắn đầu óc hắn có vấn đề rồi đấy.]

Lư Mễ ghét nhất loại người này, cái quái gì thế, thân với anh lắm sao? Anh nghĩ anh là ai? Đường Ngũ Nghĩa thấy cô không vui, bèn nhắn tin hỏi cô: [Will lại chọc chị rồi hả?]

[Không phải ổng.]

[Nhà em cũng bị tắc nước nè, chị nói xem em nhờ Will đến sửa có được không?] Đường Ngũ Nghĩa trêu Lư Mễ.

[Đến phiên mày sai bảo hả? Ổng có rảnh thì đưa đùi cho chị mày gối đầu có phải tốt hơn không? Nhà mày tắc thì nhờ người khác sửa đi!] Lư Mễ cố tình lên giọng với Đường Ngũ Nghĩa, cả hai đều đang đùa giỡn, chẳng ai để bụng. Nói xong, hai người một trước một sau đi mua cà phê. Vào thang máy thì gặp được Luke vừa trở về nước.

Luke nhìn Lư Mễ: “Flora sắp thăng chức lên chuyên gia, cô biết chưa?”

“Biết chứ, sao lại không biết. Học trò của tôi thăng chức lên chuyên gia thì sao mà tôi không biết được?”

Luke gật đầu rồi nói một câu mà Đường Ngũ Nghĩa không hiểu: “Cố gắng lên.”

Nói xong rồi đi.

Ra khỏi thang máy, Đường Ngũ Nghĩa hỏi Lư Mễ: “Ý anh ta là gì vậy? Flora thăng chức lên chuyên gia thì chị cố gắng làm gì?”

Lư Mễ nhún vai. Cô hiểu cháu trai Luke có ý gì, nhưng cô không muốn nói ra, giả vờ như không hiểu. Huống chi Thượng Chi Đào là người của cô, tất nhiên cô sẽ lo đến cùng.

Lư Mễ cảm thấy cần phải có cái nhìn sâu sắc hơn về con người này, Luke trông có vẻ đáng ghét, ăn nói cũng khó nghe, nhưng Lư Mễ không ghét anh ta. Thậm chí còn có chút tán thưởng. Đến mức có một thời gian, Grace và Yilia ở phòng kế hoạch hỏi cô có ý gì với Luke phải không.

Cô điên hay sao mà có ý gì với anh ta.

Đường Ngũ Nghĩa đứng đó suy nghĩ một lát rồi mới chợt hiểu ra. Công ty Lăng Mỹ thật thú vị, sao mà lắm mối tình công sở quá. Nhưng cậu cũng không nói rõ mình đã hiểu, không quan trọng, cũng không cần thiết.

Lư Mễ còn lo chuyện của Thượng Chi Đào hơn cả chuyện của mình.

Lúc hẹn với Đồ Minh, cô không ngừng nhắc đến Thượng Chi Đào.

Hôm đó, hai người dậy sớm lái xe đến Thừa Đức để ăn Bát Đại Uyển [1], trên đường đi đến Thừa Đức có những ngọn núi, Lư Mễ vui vẻ nói: “Lần đầu em đến Thừa Đức, bà em còn đi đứng nhanh nhẹn lắm, dạo trong Tị Thử Sơn Trang [2] mà đi như gió ấy.”

[1] Bát Đại Uyển (Tám bát lớn) ban đầu bắt nguồn từ thần thoại “Tám tiên vượt biển”, là biểu tượng của sự tích cực hướng về phía trước, có tầm nhìn xa trông rộng và dám nghĩ dám làm của của các vị tiên Trung Hoa. Bát Đại Uyển không chỉ là một phần kinh điển trong văn hóa ẩm thực truyền thống dân gian của Trung Quốc mà còn là nghi thức cao nhất để tiếp đãi khách quý, tượng trưng cho sự may mắn và hạnh phúc. Chữ Bát (tám) trong Bát Đại Uyển ám chỉ số lượng món ăn, quy định rằng số lượng món không được ít hơn tám món, nhưng không nhất thiết phải chính xác là tám món. Chữ Đại (lớn) có nghĩa là “vùng biển rộng lớn”, ám chỉ sự phong phú và dồi dào. (Nguồn: Baidu).

[2] Tị Thử Sơn Trang hay Ly Cung là một tổ hợp của cung điện và vườn hoàng gia nằm ở huyện Thừa Đức, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc. Đây là công trình được coi là đỉnh cao của một khu vườn trên núi với sự phong phú của phong cảnh và kiến trúc từ đền, chùa, cung điện, vườn. (Nguồn: Wikipedia).

“Lần thứ hai là hai năm trước, có một buổi sáng sớm em vừa thức dậy đã muốn ăn thịt nhúng của Đại Tam Hòa, nhỏ Thượng Chi Đào lanh lắm, mặc đồ vào chạy đến tìm em rồi đi ngay.”

“Hai bọn em ở Thừa Đức cả ngày, còn ngủ lại một đêm, vui lắm.”

“Nói về Thượng Chi Đào, em cũng là người chứng kiến nó trưởng thành. Lúc nó mới vào công ty, nó cứ đi sau mông em như em đi sau mông bà em vậy đó, luôn lễ phép với tất cả mọi người, làm việc gì cũng nghiêm túc. Trong công ty có biết bao người giả vờ chăm chỉ nỗ lực, còn nó hả, là nỗ lực thật sự đấy!”

“Mới mấy năm thôi mà đã dẫn dắt dự án S+, lại còn làm rất tốt nữa. Chức chuyên gia không dành cho Thượng Chi Đào thì dành cho ai? Cho ai em cũng không phục đâu.”

Lư Mễ cứ lải nhải không ngừng, Đồ Minh nghiêng đầu nhìn cô. Đương nhiên là anh hiểu ý của Lư Mễ, anh là giám khảo, hiếm khi Lư Mễ vì Thượng Chi Đào mà chịu hạ mình trước mặt anh như vậy, chuẩn bị phân tích cho anh hiểu đấy!

Anh cũng không nói gì, hiếm khi Lư Mễ hạ mình, anh muốn trân trọng cơ hội này.

“Anh thấy hồ sơ của mấy ứng viên khác cũng rất chuẩn.” Anh nói chậm rãi.

“Nói bậy!” Lư Mễ suýt nữa đập bàn đứng dậy: “Chuẩn gì mà chuẩn? Chỉ được cái vẻ ngoài thôi! Bảo bọn họ công khai tài liệu thăng chức đi! Xem xem họ có khoác loác không.” Cô tức rồi.

Cuối cùng Đồ Minh cũng cười.

“Tự dưng anh thấy tầm nhìn từ xe lớn tốt quá.” Anh nói một câu không liên quan, hôm nay lái xe của Lư Mễ: “Hay là anh cũng đổi một chiếc xe lớn hơn?”

“Đang nói chuyện Flora với anh đó, anh phải thể hiện rõ quan điểm với Flora đấy nhé.”

“Anh bảo đảm sẽ tuyệt đối công bằng.”

“Vậy thì được.”

Lư Mễ nhìn bản đồ: “Khoảng cách chỉ có vậy thôi, em lái mô tô tới cũng được…”

“Em từng lái mô tô đi đến những nơi nào?”

“Mấy chỗ xa cũng đi rồi. Anh không lái mô tô nên không biết đâu, đi mô tô vui cực.”

“Ừm, lần sau cùng đi.”

“Anh ngồi sau xe em hả?”

“Không.”

Người như Đồ Minh, anh có thể nghiên cứu một con dế làm phiền giấc ngủ của mình thì chắc chắn cũng sẽ nghiên cứu được một chiếc xe mô tô ở trước mặt.

“Vậy là anh lái xe chạy theo em hả?”

Đồ Minh không nói gì. Anh nhịn được, anh muốn thấy Lư Mễ vui vẻ nhảy cẫng lên, tóm lại là hình như anh đã tìm ra cách để hòa hợp. Đừng hy vọng mọi thứ đều theo sở thích của mình, mỗi người lùi nửa bước, rồi cùng tiến lên một bước, dần dần nhịp bước sẽ đồng điệu.

Hai người đến Thừa Đức vào khoảng mười giờ sáng, đi dạo một vòng ở Tị Thử Sơn Trang trước, rồi ra ngoài tìm một quán ăn xưa để ăn Bát Đại Uyển của Mãn Châu. Lư Mễ rất thích ăn đậu hũ xào cải chua, cải chua có vị rất lạ, thấm vào đậu hũ, ăn rất hợp khẩu vị.

“Ngày mai về anh còn phải đi gặp ông Lưu nữa.” Đồ Minh nói.

“Sao vậy?”

“Bà ngoại anh có một chiếc đồng hồ cũng bị hỏng rồi.”



Nhà Đồ Minh có thói quen đeo đồng hồ, các ông bà thích mấy chiếc đồng hồ cổ, dù con cháu đã tặng những chiếc đồng hồ mới nhưng họ vẫn rất yêu thích những món đồ cũ. Lần trước khi Dịch Vãn Thu về nhà ăn cơm, bà nói rằng đồng hồ của bà đã được sửa xong, thế là bà nội liền lấy một chiếc đồng hồ khác ra rồi nhờ Dịch Vãn Thu giúp.

“Vậy thì đi thôi. Ông Lưu ở một mình cũng chán, nhớ mang chút đồ của Đạo Hương Thôn về gửi ông là được.”

Lư Mễ nghĩ có lẽ Đồ Minh cũng giống như gia đình của anh, đều có phong cách cổ điển, dường như truyền thống gia đình của họ là tuân theo sự đoan chính.

Ăn xong và đi dạo một lát, hai người quay xe trở về.

Hai người cứ như bị nghiện rồi ấy, sẵn sàng lái xe đi xa như này chỉ để ăn một bữa. Đây là lần đầu tiên Đồ Minh làm như vậy, còn với Lư Mễ thì không phải. Có lần cô muốn ăn mì trộn Tây An và mì bương bương [3] nên đã đi với Trương Kình lái xe từ sáng sớm, ăn xong bữa tối rồi hôm sau lại lái xe trở về.

[3] Mì bương bương là một loại mì khá phổ biến và xuất xứ từ vùng Quan Trung, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc.

Khi yêu, con người ta thường làm những điều làm người khác kinh ngạc. Những cô gái luôn được nuông chiều sẽ dần nâng cao tiêu chuẩn của mình, mấy trò trẻ con sẽ không lừa gạt được cô ấy.

Lư Mễ chính là kiểu phụ nữ như vậy. Bạn tặng cô một chiếc túi, chưa chắc cô sẽ thích nó, bạn nói đưa cô đi chơi, nhưng chỗ nào thì cô cũng đã đi qua rồi, bạn nói sẽ cho cô xem thứ gì mới lạ, nhưng cái mà cô cho là mới lạ lại không giống với cái bạn nghĩ là mới lạ.

Đó cũng là lý do Đồ Minh lại trở nên đặc biệt đối với cô.

Vì anh mang đến cho cô cảm giác mà anh mang đến cho cô, trước đây cô chưa từng trải qua.

Trước Đồ Minh, cô không biết một người đàn ông có thể tặng quà là tranh truyện liên hoàn, không biết khi hôn, tay có thể thành thật đến vậy, càng không biết khi cô nôn nóng muốn làm gì đó với anh, mà anh thì cứ nhất định phải từ từ.

Thượng Chi Đào giải thích cho tất cả những hành động của anh là: Bởi vì nghiêm túc.

Bây giờ Lư Mễ cảm thấy đàn ông nghiêm túc rất quyến rũ, chẳng hạn như Đồ Minh. Cô dựa vào ghế, nhìn góc nghiêng của anh: “Có muốn đổi tay không?”

“Ừm. Đến trạm dừng chân rồi đổi.”

Khi đến trạm dừng chân, Đồ Minh chuẩn bị xuống xe, nhưng Lư Mễ giữ anh lại: “Không cần đâu, gió to.”

Cô chồm qua cởi dây an toàn cho anh, tìm nút điều chỉnh ngả ghế lái về phía sau. Có vẻ Đồ Minh biết cô định làm gì, anh muốn ngăn cô lại, nhưng cô đã nhổm người leo qua bảng điều khiển để sang ghế lái, ngồi lên người Đồ Minh. Lưng cô vô tình chạm vào vô lăng, còi xe vang lên một tiếng, Đồ Minh nhanh chóng kéo cô về phía mình.

Lư Mễ thấy mặt Đồ Minh đỏ bừng, vẻ mặt không hề dễ chịu. Cô hơi di chuyển cơ thể, hỏi anh: “Bạn gái có thể đổi chỗ với bạn trai như thế này không? Hmm?” Cô cúi đầu hôn anh, vì chân đang cuộn lại nên không được thoải mái lắm, nhưng không ảnh hưởng đến hành động của cô.

“Là bạn gái rồi à?” Đồ Minh hỏi cô, Lư Mễ không trả lời, cơ thể chuyển động chậm rãi.

Đồ Minh nín thở nhìn cô, Lư Mễ cúi đầu áp vào khóe môi anh: “Will, đây là gì?”

Nơi cơ thể tiếp xúc cảm nhận được sự khác biệt, Đồ Minh thở dài, dùng sức nâng cô lên, kéo cửa xe ra rồi xuống xe.

Lư Mễ có quá nhiều chiêu trò, chỉ cần cô động não một tí thôi là anh đã không ứng phó nổi rồi.

Đồ Minh đành mở cửa xe sau, ngồi vào đó, nhìn thấy Lư Mễ trên ghế lái có chút đắc ý. Có lẽ anh hiểu ra rằng cô không còn nói những lời thẳng thắn kia nữa, vì cô đã tự nhận mình là một người đứng đắn và biết điều.

Suy nghĩ của cô đã chuyển từ lời nói sang hành động chủ quan, trực tiếp hơn trước nhiều.

Giống như một đám lửa đang cháy dữ dội, bao vây Đồ Minh trong biển lửa.
— QUẢNG CÁO —